- Chương 527: Lại lần nữa cướp người! Nhan An Hòa tức chết. -
Doanh Tử Khâm đã là người đứng đằng sau chính mình rồi, còn cần đến ai nữa chứ?
Ninh Vũ Trạch không muốn nói thêm câu nào với Ngụy Tử Húc nữa.
Anh ta biết bởi vì ít tiếp xúc với người khác giới nên có một số thứ anh ta không hiểu được. Nhưng mắt anh ta không mù, nhìn thấy rồi vẫn có thể hiểu được, anh ta có khả năng phán đoán của riêng mình.
Song Ngụy Tử Húc lại không có được điều đó.
"Đội trưởng Ninh, anh đang đùa với tôi đúng không?" Ngụy Tử Húc hoàn toàn không tin, "Cô ta á? Cô ta chỉ là một tân sinh viên năm nhất của Đại học Đế đô thôi, sao có thể là lãnh đạo cấp cao của đội Nhất Tự được?"
Các đội viên trong đội Nhất Tự phải qua nhiều vòng tầng tầng lớp lớp tuyển chọn, lãnh đạo cấp cao cũng như thế.
Những sinh viên có thể thi đậu vào Đại học Đế đô đều là thiên tài ở lĩnh vực học tập, làm gì còn thời gian đi quản lý đội Nhất Tự chứ?
Ninh Vũ Trạch lười nhiều lời lải nhải, nhấn gọi ngay cho đội trưởng đội hai: "Đội trưởng, phiền anh một chuyện nhé."
Anh ta nói một câu rồi chuyển điện thoại sang cho Ngụy Tử Húc.
Thần kinh của Ngụy Tử Húc lập tức trở nên căng cứng: "Đội trưởng."
"Cô Doanh ấy không chỉ là lãnh đạo cấp cao của đội Nhất Tự mà còn là nhân vật mà chúng ta phải kính trọng nữa." Đội trưởng đội hai chậm rãi lên tiếng, "Lần này cô ấy tham gia huấn luyện quân sự, chúng tôi không biết chứ nếu biết được rồi thì nhiệm vụ tốt như thế làm gì tới lượt cậu hả?"
Đầu óc Ngụy Tử Húc trở nên mù mờ: "Nhiệm, nhiệm vụ tốt á?"
"Lẽ nào không phải à? Có thể được cô Doanh chỉ dạy, đến thủ lĩnh còn thấy rất vui ấy chứ." Đội trưởng đội hai tặc lưỡi một cái, "Lúc đó tôi còn nghĩ ai mà may mắn như vậy được làm huấn luyện viên của cô Doanh, không ngờ thằng nhãi nhà cậu lại tự tay đánh mất cơ hội của mình, lợi hại lợi hại."
Lỗ tai Ngụy Tử Húc liên tục vang lên những tiếng ong ong, không thể nghe được những lời đằng sau nữa.
Ninh Vũ Trạch cũng chẳng thèm nhìn tới sắc mặt của anh ta, thẳng tay lấy điện thoại của mình lại, lạnh nhạt hỏi một câu: "Cậu còn muốn tin Nhan An Hòa nữa không?"
Ngụy Tử Húc ngây ra như phỗng.
Huấn luyện viên Hình chạy tới, cau mày: "Đội trưởng Ninh, bên đó..."
"Làm sao thế?" Ninh Vũ Trạch ngẩng đầu nhìn sang.
Bọn họ đi vào từ cổng đông, cổng đông không phải là cổng chính, người qua lại không nhiều lắm.
Có mười mấy tên côn đồ đang bao vây một cô gái bước ra từ cổng Đại học Đế đô. Những tên côn đồ đó là do Lê Văn Hiên dẫn tới.
Sau khi cậu ta nhận được giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, ông Lê và bà Lê đã bán nhà đi, cố tình xin một tấm bùa hộ thân từ tay của đồ đệ Lâu Văn Hải. Lúc đó khó khăn lắm mới tạm thời trấn áp được vận xui của Lê Văn Hiên, giúp cậu ta tỉnh táo trở lại.
"Lê Hàn, đó cũng là bố mẹ của chị, tôi thật sự không muốn ra tay." Biểu cảm của Lê Văn Hiên vô cùng hung hãn, "Tôi khuyên chị nhanh nhẹn lên, mau chuyển tiền học bổng của chị vào thẻ tôi ngay."
Lê Hàn cười khẩy: "Bây giờ tao chỉ muốn mắng người, không muốn mắng mày, cút ra xa đi."
Với trí thông minh của Lê Văn Hiên, cậu ta hoàn toàn không nghe ra câu vừa rồi đã mắng mình như thế nào.
"Lê Hàn, bố mẹ bảo rồi, chị chỉ là thứ tốn tiền tốn của, bố mẹ sinh chị ra là vì cái thai đầu tiên không phải là con trai." Lê Văn Hiên vô cùng khinh thường, "Chị phải nuôi tôi, các anh em, chị ta không bằng lòng thì đưa chị ta đi trước đã, dù sao chị ta cũng là chị gái ruột của tao, cảnh sát kéo tới cũng chẳng làm gì được."
Mười mấy tên côn đồ ấy bao vây xung quanh Lê Hàn, trên tay lăm lăm cây gậy gỗ.
"Đội trưởng Ninh, bọn côn đồ kia đúng là láo xược." Huấn luyện viên Hình trầm giọng, "Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám xem như chúng ta đều không tồn tại."
Ninh Vũ Trạch cũng cau mày: "Sang đó."
Hai người còn chưa tiến tới thì có người đã ra tay trước rồi.
Cô gái nhấc đôi chân thon dài lên, đá thẳng vào đầu của Lê Văn Hiên, vừa tàn nhẫn vừa nhanh chóng.
Một tiếng "bốc" vang lên, Lê Văn Hiên lập tức đo đất, không thể vùng vẫy nối. Cả một đám côn đồ chưa bao giờ được gặp đấu võ thật sự đều ngạc nhiên đứng nguyên tại chỗ.
Doanh Tử Khâm quay đầu nhìn các đội viên dự bị của đội Nhất Tự vẫn chưa lên xe rời đi.
Ninh Vũ Trạch và huấn luyện viên Hình đều đờ người ra một lúc lâu mới phản ứng lại được, lập tức hiểu ý. Bọn họ nhanh chóng tiến lên khống chế Lê Văn Hiên và lũ côn đồ nhãi nhép kia lại.
Đừng nói là đội Nhất Tự, bảo vệ của Đại học Đế đô cũng đã chạy tới. Có không ít sinh viên đều đang nhìn.
"Cú xoay người đá vừa rồi của Doanh thần ngầu đét luôn đó!"
"Ấy tôi chết rồi, tôi cũng muốn học."
"An Hòa." Nữ sinh bên cạnh Nhan An Hòa khẽ giọng, "Cho dù Ninh Vũ Trạch đã chia tay với cậu rồi thì anh ta cũng nên giữ mặt mũi cho cậu chứ? Giúp Lê Hàn làm gì?"
Bất cứ ai quen biết với Nhan An Hòa thì chẳng biết cô ta là đối thủ của Lê Hàn?
Nhan An Hòa gượng cười: "Cậu nói gì thế, đây vốn là chức trách của anh ấy cơ mà."
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng cô ta hoàn toàn không dễ chịu, tức giận đến mức muốn bật khóc.
Nhan An Hòa hít sâu một hơi: "Đi thôi, ăn cơm xong tớ còn phải về tìm giáo sư nữa."
***
Hôm sau.
Doanh Tử Khâm vẫn ở Đại học Đế đô, cô và mấy giáo sư sinh hóa đang nghiên cứu khói độc DEATH. Cho đến khi Tả Lê gọi điện thoại bảo cô đến phòng giáo vụ ở khoa vật lý.
Nhưng giữa đường lại bị giáo sư của khoa y học cản lại mất.
Tả Lê vừa xuống lầu đã nhìn thấy giáo sư danh dự của khoa y học đứng trước mặt cô gái, trong nháy mắt liền trở nên căng thẳng: "Giáo sư Cốc, sao giáo sư lại đến chỗ chúng tôi thế?"
"Ồ, Tiểu Tả à." Giáo sư Cốc đẩy mắt kính: "Cậu biết hạng mục giao lưu trao đổi một tuần của trường không, hiện tại khoa y học đang thiếu một người nên tôi mời em Doanh sang đó giúp đỡ."
"Em Doanh không biết gì về y học, đến khoa y học của giáo sư làm gì chứ?" Tả Lê gần như muốn ói ra máu, "Các thầy giành người cũng có chút logic, chút lý lẽ đi được không?"
Trong ba học viện lớn của Đại học Đế đô, khoa y là khoa không tranh với đời nhất, sao lần này cũng học theo tác phong của khoa máy tính rồi?
Nhưng mà đúng là có hạng mục giao lưu ấy thật, Đại học Đế độ hợp tác với Đại học Turin xếp thứ tư trên toàn thế giới.
Tuy bảo là giao lưu nhưng trên thực tế là cạnh tranh.
Viện y học của Đại học Turin xếp hạng nhất thế giới, bọn họ đã mời Đại học Đế đô sang bên châu Âu không chỉ một lần.
Lần trước là Đại học Đế đô đến châu Âu, lần này sinh viên của đại học Turin sẽ tới Đế đô.
"Tiểu Tả à, cậu đừng lừa tôi nữa." Giáo sư Cốc vỗ vai Tả Lê, dáng vẻ như muốn nói cậu không giấu được tôi đâu, ý tứ sâu xa, "Tôi đã biết từ lâu rồi."
Tả Lê bị ông ấy nhìn đến rợn cả tóc gáy: "Giáo sư biết cái gì cơ?"
"Làm sao em Doanh không biết gì về y học được?" Giáo sư Cốc hứ một tiếng, "Tôi nghe các tân sinh viên năm nhất của chúng ta nói, lúc ở trại huấn luyện ISC em ấy đã dùng phương pháp châm cứu để cứu sống chú chuột bạch, y thuật vô cùng cao siêu không hề thua kém giảng viên của khoa y học chúng tôi đâu."
"Em Doanh là do tân sinh viên đó giới thiệu cho tôi đấy, cậu dám nói với tôi là em ấy không biết y học hả?" Nói đoạn, ông lại vô thêm một cái thật mạnh: "Thằng nhóc này dám mơ đến việc độc chiếm nhân tài hả, chúng tôi không đồng ý đâu nhé."
Tả Lê: "..."
Anh ta trăm tính vạn tính vậy mà vẫn sơ sót bỏ qua chuyện trong số đám nhóc ở trại huấn luyện có cả sinh viên của khoa y học.
"Chủ yếu là do chuyện xảy ra đột ngột, nhóm trưởng bị bệnh rồi, cần phẫu thuật khẩn cấp, không kịp thời gian nữa." Giáo sư Cốc lắc đầu, nói rồi ông lại quay đầu nhìn sang cô gái, "Em Doanh à, mọi chuyện vẫn phải xem ý kiến của bản thân em thôi, chúng tôi không ép buộc, sẽ không chiếm mất quá nhiều thời gian của em đâu."
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu lên: "Có tiền thưởng không?"
Giáo sư Cốc ngơ ra, vô thức trả lời: "Có chứ, còn khá nhiều nữa, hạng mục giao lưu này được tám điểm rèn luyện."
Tám điểm rèn luyện, rất nhiều.
Thắng một vòng thi hùng biện cũng chỉ được 0,5 điểm.
Doanh Tử Khâm gật đầu: "Vậy đi thôi."
Tả Lê: "..."
Anh ta biết ngay là sẽ như thế mà. Nhưng anh ta cũng biết thật ra đối với Doanh Tử Khâm thì chút tiền đó chẳng là cái gì, cô chỉ muốn giúp Đại học Đế đô mà thôi.
Tả Lê vô cùng đau đầu nhưng cũng chỉ có thể căn dặn: "Vậy em hoàn thành hạng mục giao lưu đó xong thì chúng ta lại trò chuyện sau."
Doanh Tử Khâm rất vô tình: "E là tạm thời không được."
Tả Lê: "?"
"Tham gia hạng mục ấy xong em phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian dài."
Cô cần đến giới cổ võ một thời gian, dù sao giới cổ võ cũng cách biệt với thế giới bên ngoài mà.
Tả Lê: "..."
Trái tim anh ta đau quá man.
"Nào nào nào, em Doanh à, em chưa đến khoa y chúng tôi bao giờ đúng không?" Giáo sư Cốc cướp người thành công, vô cùng vui mừng, "Tôi dẫn em đi, đúng lúc đang có một tổ nghiên cứu tổ chức thảo luận, để mọi người kể vài chi tiết nhỏ cho em nghe."
***
Khoa y.
Bên trong phòng họp.
Tổ tham gia hạng mục giao lưu lần này tổng cộng có năm thành viên, người cần thực hiện phẫu thuật là nhóm trưởng, bây giờ còn lại bốn người.
Trong số đó có một người là Nhan An Hòa. Ba thành viên còn lại đều đã là sinh viên năm thứ năm.
Khoa y học theo cơ chế năm năm, Nhan An Hòa năm ba. Vốn dĩ chẳng đến lượt cô ta đâu nhưng đúng là y thuật của cô ta đã vượt qua nhiều sinh viên năm thứ năm rồi.
"Giáo sư Cốc đi tìm người rồi, không biết sẽ là ai." Một chàng trai lắc đầu, "Em nói xem đang yên lành sao tự nhiên nhóm trưởng lại bị bệnh chứ?"
Nhan An Hòa lạnh nhạt đáp: "Ai biết đâu."
Ngay lúc đó cửa phòng được mở ra.
Giáo sư Cốc tiến vào: "Chúng ta đủ người rồi, các em tới làm quen thành viên mới đi, là đàn em của các em nhớ chăm sóc cô bé cho tốt vào nhé "
Đàn em á?
Nghe thấy câu này, cả bốn người bọn họ đều ngẩn ra. Nhan An Hòa ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt đông cứng lại.
Chàng trai ngạc nhiên: "Là em Doanh à?"
Trong khoảng thời gian chưa đến một tháng, Doanh Tử Khâm đã thành công trong việc nổi tiếng khắp các khóa trên.
Nhan An Hòa thật sự không thể nào nhẫn nhịn được nữa,cố nén giận: "Giáo sư Cốc, tuy là khoa sinh hóa và khoa y học có nhiều điểm chung nhưng căn bản chúng vẫn khác nhau mà."
Doanh Tử Khâm đạt được thành tựu ở thí nghiệm sinh hóa thế là thành biết cả y học à?
Đùa kiểu gì ngộ đời thế.
- Chương 528: Lâm gia thật sự không được, người quen, danh hiệu người thứ hai. -
Y thuật không phải là lĩnh vực một phát thành công được, cần phải trải qua thời gian dài tích lũy kinh nghiệm. Dù gì đến cả khoa y của đại học cũng theo quy chế năm năm mà, phải học nhiều hơn các khoa viện khác một năm.
Kể từ sau khi biết không ít lãnh đạo trường và giáo sư của các khoa đều bảo vệ Doanh Tử Khâm, cô ta cũng cố tình đi điều tra một ít tư liệu về Doanh Tử Khâm. Không thể không thừa nhận Doanh Tử Khâm thực sự là một thiên tài. Nhưng trong đống tài liệu suốt mười mấy năm của Doanh Tử Khâm, chẳng có chỗ nào thể hiện là cô biết y thuật cả.
Phải, Doanh Tử Khâm còn là quán quân phần thi cá nhân của ISC. Mà ISC là cuộc thi của một nhóm học sinh cấp ba, cũng chẳng hề dính dáng gì đến y thuật, dựa vào đâu mà Doanh Tử Khâm có thể gia nhập vào nhóm của bọn họ, tham gia hạng mục giao lưu với trường Đại học Turin chứ?
Hạng mục giao lưu lần trước Nhan An Hòa không tham gia, nhưng cũng có nghe các đàn anh đàn chị kể lại, bọn họ thất bại hoàn toàn trước các sinh viên Đại học Turin.
Để một người ngoài ngành tham gia vào hạng mục giao lưu, làm thế này chẳng phải cố tình khiến Đại học Đế đô mất mặt còn gì?
Nhan An Hòa chẳng biết giáo sư Cốc đang nghĩ gì nữa.
"Hả? Đúng, thầy biết." Giáo sư Cốc nhìn Nhan An Hòa một cái, gật đầu, tỏ vẻ khá ngạc nhiên, "Nếu như giống nhau thì sao không sáp nhập khoa sinh hóa với khoa y học luôn cho rồi?"
Như con khỉ ấy.
Khoa y học bọn họ là khoa đứng đầu trong số ba học viện lớn!
Nhan An Hòa thấy giáo sư Cốc hoàn toàn không hiểu được cô ta đang nói gì, nhìn một chút rồi nói thẳng thừng hơn: "Giáo sư Cốc, ý của em là em Doanh là sinh viên của khoa hóa sinh bên kia, thầy tìm em ấy tới đây làm gì?"
"Chẳng phải lúc trước đã nói rồi à? Nhóm trưởng của chúng ta bệnh rồi, thiếu người nên thầy sang bên Tiểu Tả cướp người về, thật sự không dễ dàng gì đâu." Giáo sư Cốc ngồi xuống, nhìn ba sinh viên năm thứ năm, giọng nói hiền hòa, "Các em phải chăm sóc cho đàn em của mình chút nhé, có gì không hiểu thì có thể hỏi han lẫn nhau."
Khoa y học của Đại học Đế đô có cả Đông y và Tây y. Nhan An Hòa học Tây y nhưng bởi vì đã làm quen được với vài cổ y của Đan Minh thông qua Nhan Nhược Tuyết từ sớm, cho nên bây giờ trình độ Đông y của cô ta còn cao hơn cả Tây y, ngoài ra còn hiểu cả dược lý học.
Bảo cô ta hỏi Doanh Tử Khâm á?
Nhan An Hòa nén giận, sắc mặt vô cùng lạnh lùng, đến cả giáo sư Cốc mà mặt mũi cô ta cũng chẳng dễ chịu gì cho cam.
Chàng trai gật đầu: "Vâng ạ."
Nói đoạn, anh ta tự giới thiệu về bản thân với Doanh Tử Khâm: "Chào em Doanh, anh là Trần Khởi, học y học lâm sàng."
Doanh Tử Khâm gật đầu chào hỏi: "Chào anh."
Hai thành viên còn lại cũng đều tự giới thiệu về bản thân.
Nhan An Hòa nhếch mép, để lộ một nụ cười mỉa mai: "Tôi không cần phải giới thiệu về bản thân mình nữa đâu nhỉ? Chắc chắn em Doanh quen biết tôi."
Giúp Lê Hàn lật đổ cô ta, cô ta đã ghim rồi. Hơn nữa, cũng bởi vì Doanh Tử Khâm nên Ninh Vũ Trạch mới chia tay với cô ta. Thậm chí mới hôm qua đây thôi, đến cả Ngụy Tử Húc cũng đã block cô ta luôn rồi, cô ta muốn hỏi cũng chẳng hỏi được điều gì. Tất cả các thành viên dự bị của đội Nhất Tự đều đã đến căn cứ huấn luyện, lại càng không liên lạc được.
Nhan An Hòa không hề biết căn cứ huấn luyện nằm ở đâu, chỉ biết cô ta hoàn toàn không liên quan gì đến đội Nhất Tự nữa rồi.
Doanh Tử Khâm chẳng ngẩng đầu, cũng không thèm để ý tới. Cô rót một ly nước nóng, chậm rãi uống.
Ngược lại giáo sư Cốc lại thấy hơi kỳ lạ: "Em Nhan, tại sao chắc chắn em Doanh quen biết em? Chẳng phải em ấy vừa mới đến Đại học Đế đô chưa được bao lâu ư?"
Ông đã nghe Tả Lê kể rồi, ngoại trừ tham gia đợt huấn luyện quân sự ra, về cơ bản Doanh Tử Khâm luôn ở trong phòng thí nghiệm. Chẳng có thời gian đi tham gia mấy tổ chức như hội sinh viên hay đội hùng biện, càng không cần nói đến các hoạt động khác.
Nụ cười của Nhan An Hòa trở nên cứng đờ, cô ta vô cùng ngượng ngùng: "Giáo sư Cốc, em là hội trưởng hội sinh viên, lúc diễn ra đợt huấn luyện quân sự có từng gặp mặt em Doanh."
"Ồ." Giáo sư Cốc gật đầu, cũng chẳng bận tâm lắm.
Ông lấy tư liệu đã được chuẩn bị đầu vào đó từ trong túi công văn ra, lần lượt phát cho năm học viên mỗi người một phần.
"Về vị trí nhóm trưởng, Trần Khởi em đảm nhiệm đi." Giáo sư Cốc lên tiếng, "Các em chuẩn bị một lát, ngày kia là Đại học Turin tới rồi, lần này bọn họ..."
Ngừng một lát, ông cau mày: "Có hai sinh viên đã dẫn đầu bước chân vào giới y học quốc tế rồi, rất lợi hại, các em chú ý."
Cái ngành y học này đúng là phải nhìn vào lý lịch. Có thể bước chân vào giới y học quốc tế trong lúc vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường, chứng tỏ thực lực và tài năng thiên bẩm đều khá ghê gớm.
Doanh Tử Khâm lật mở tập tài liệu mà giáo sư Cốc đưa cho cô, xem từng tờ một, đôi mày cau lại.
Tổng bộ Đại học Turin nằm ở Firenze, nơi đó là địa bàn thống trị của gia tộc Laurent.
Theo tài liệu có thể thấy thực lực về y học của bọn họ thực sự rất mạnh.
"Được rồi, hôm nay tới đây thôi." Giáo sư Cốc đứng dậy, "Ngày kia tôi sẽ đi theo nhóm, các em tự mình thảo luận trước đi nhé."
"Vâng ạ." Trần Khởi tiễn giáo sư Cốc ra ngoài, sau đó quay đầu, rất quan tâm nói, "Em Doanh à, có chỗ nào thấy thắc mắc thì em có thể thảo luận với bọn anh nhé."
Hai đàn anh còn lại cũng lần lượt tỏ ý là bọn họ có thể giúp đỡ.
"Cảm ơn." Doanh Tử Khâm ngẫm nghĩ, lần lượt tặng cho ba người mỗi người một viên "đậu đường". Loại thuốc viên tăng cường sức khỏe này rất căn bản, cô vẫn còn cả một rương. Có lúc đói rồi, ăn một viên vào cũng có thể no bụng.
Trần Khởi nghĩ các cô gái đều thích ăn kẹo nên chẳng nghĩ nhiều, tiện tay bỏ vào miệng ăn, cảm giác rất ngọt. Chỉ có Nhan An Hòa cười khẩy một tiếng, cầm văn kiện lên một mình rời khỏi phòng họp, chẳng thèm dừng lại.
Trần Khởi cau mày, nhớ đến chuyện trên diễn đàn Đại học Đế đô liền lắc đầu, không quan tâm nữa. Dù sao các đàn anh đàn chị năm thứ năm như bọn họ cũng chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì với Nhan An Hòa.
***
Giới cổ võ.
Hôm nay là ngày Tư Pháp đường chọn cung phụng mới, các gia tộc đều chờ đợi rất lâu.
"Tới rồi, bác trai đã vào rồi." Phó Quân Thâm chải tóc thay cho cô gái, "Yểu Yểu, đúng là em còn bận rộn hơn cả anh."
Doanh Tử Khâm liếc anh một cái: "Anh nhiều thuộc hạ."
Cô khác với anh, không thể phủi tay làm ông chủ.
"Chia cho em vài người nhé?" Phó Quân Thâm gác cằm lên hõm vai của cô, "Cho em hết cũng được."
"Không cần." Doanh Tử Khâm khẽ lắc đầu, "Bọn họ không giúp đỡ được gì đâu."
Một đám thuộc hạ chỉ có võ lực cao thôi thật sự chẳng làm gì được trong mảng y thuật. Có một số công việc, không ai có thể giúp đỡ cô được.
Vân Vụ đứng bên cạnh xụ mặt: "..."
Có hơi đau lòng.
"Thiếu gia." Vân Sơn xuất hiện ở bên ngoài cửa không một tiếng động, chắp tay hành lễ, "Buổi tuyển cử đã bắt đầu rồi."
"Ừm." Phó Quân Thâm ngẩng đầu, nhìn vào căn phòng tuyển cử một cái, lạnh nhạt lên tiếng, "Đợi một lát, sẽ có kết quả nhanh thôi."
Anh tiện tay lột vỏ vài hạt óc chó, bắt đầu đút cho cô gái ăn.
Trong đại sảnh ở lầu một cũng có không ít người đang ngồi, cả ba nhà Lâm, Tạ và Nguyệt đều có mặt. Bọn họ đều rất coi trọng buổi lựa chọn cung phụng này.
Nhà họ Tạ có người ở Tư Pháp đường nhưng chỉ là một đội trưởng đội hộ vệ thôi, không có thực quyền gì quá lớn. Nếu như lần này nhà nào đó có cung phụng được chọn thì quan hệ lại càng vững chãi hơn.
Lâm Thanh Gia đến đây cùng với Lâm Cẩm Vân nhưng cô ta chẳng mấy quan tâm đến buổi tuyển chọn, cô ta cau mày, rất lo lắng hỏi: "Cổ thần y, tình hình của mẹ tôi vẫn chưa ổn sao?"
Ở một bên, sắc mặt của Cổ thần y cũng chẳng dễ coi gì cho cam.
Rõ ràng An Nhu Cẩn gặp phải vấn đề về tinh thần, điên điên khùng khùng tự nói tự cười.
Đương nhiên cổ y có thể chữa được, chỉ cần sử dụng mười ba kim châm quỷ môn. Mười ba kim châm quỷ môn chủ yếu tác động vào tinh thần.
Nhưng ông ta đã tiến hành châm cứu cho An Nhu Cẩn ba lượt rồi mà bà ta chẳng hề có chút dấu hiệu hồi phục nào, ngược lại còn có xu hướng nghiêm trọng thêm.
Cổ thần y chưa bao giờ gặp phải tình trạng bệnh hóc búa như thế này. Khả năng sử dụng mười ba kim châm quỷ môn của ông ta có thể nói là đã đạt đến đỉnh cao, hiện tại các cổ y đã xuống núi của giới cổ y chưa có ai giỏi hơn ông ta. Dù sao sư phụ của ông ta là Ngọc Hiên đã ẩn thế rồi, thi thoảng mới xuất hiện chỉ dạy đệ tử chút ít.
Nhưng đến cả ông ta cũng không thể chữa khỏi được, rốt cuộc An Nhu Cẩn đã mắc phải bệnh gì thế?
Lâm Thanh Gia mím môi, vô cùng sốt ruột. Tình hình này của An Nhu Cẩn thật sự không cách nào đảm đương vị trí chủ mẫu của nhà họ Lâm được nữa, đến làm một bình hoa di động cũng không xong.
Đại trưởng lão cũng đã thương lượng với cô ta, nếu không chữa khỏi cho An Nhu Cẩn được thì bà ta bắt buộc phải rời khỏi vị trí.
Ba tiếng đồng hồ lựa chọn nhanh chóng trôi qua, kết quả cũng đã xuất hiện. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào chiếc bảng phía trên.
Tên xuất hiện theo thứ tự đảo ngược, từ người xếp thứ sáu đến người xếp thứ nhất. Hai người được đề cử của nhà họ Tạ còn chẳng có mặt trong ba hạng đầu tiên. Nhà họ Nguyệt chỉ đề cử một người, xếp ở vị trí thứ ba.
Gia chủ nhà họ Tạ sa sầm nét mặt, quay đầu lại, ngoài cười nhưng trong không cười: "Cẩm Vân, xem ra lần này nhà họ Lâm đã có chuẩn bị trước rồi mới đến đây, chức vị cung phụng này chắc là của họ Lâm rồi."
"Đâu có." Lâm Cẩm Vân lạnh nhạt đáp, "Dựa vào thực lực bản thân thôi ấy mà."
Ông ta nhấp một ngụm trà, tiếp tục xem.
Hạng hai: Lâm Cẩm Huyền.
Lâm Cẩm Huyền chính là em trai của Lâm Cẩm Vân.
Gia chủ nhà họ Tạ cười khẩy một tiếng: "Cẩm Vân, nhà họ Lâm các người không ổn rồi, ta còn tưởng các người sẽ đứng hạng nhất cơ đấy."
Lâm Cẩm Vân cau mày.
Lúc này, hộ vệ lại đặt chiếc bảng gỗ có viết tên của người đứng thứ nhất lên.
Hạng nhất: Đi ngủ.
Doanh Tử Khâm: "..."
Cái kiểu đặt tên này của bố cô cũng lười biếng quá.
Miên (1), đi ngủ.
(1) Trong tiếng Trung chữ "miên" nghĩa là giấc ngủ. (Trong cv tên của ÔPM là Gió ấm ngủ :))).)
Cũng được đấy chứ.
"Yểu Yểu, lợi hại thật." Phó Quân Thâm cũng đã nhìn thấy, anh nhoẻn miệng cười, "Qua mấy năm nữa, anh thật sự không đánh lại em được rồi."
Sau khi thiên phú cổ vũ của Ôn Phong Miên khôi phục, đương nhiên ông rất mạnh. Nhưng nếu như không có Doanh Tử Khâm chỉ dạy cho, tu vi cổ vũ của ông cũng không thể tiến triển nhanh đến vậy.
Doanh Tử Khâm im lặng một lúc: "Anh không tò mò à?"
"Tò mò chứ. "Phó Quân Thâm nhướng mày, "Thế thì đã sao, chẳng phải vẫn là cô gái nhà anh à?"
Ngừng một chút, anh cười khẽ: "Anh cũng có bí mật."
"Em và bác trai về nhà trước đi." Phó Quân Thâm xoa đầu cô, "Anh xử lý chuyện ở Tư Pháp đường một tí đã."
Doanh Tử Khâm gật đầu, lấy một miếng mặt nạ da người được tạo ra bởi máy in 3D, quang minh chính đại bước ra khỏi cổng. Cô chẳng có cảm xúc gì với việc tuyển chọn cung phụng nhưng những gia tộc cổ võ khác đều kinh ngạc.
Bởi vì bọn họ đều biết rõ chắc chắn hai chữ "Đi ngủ" này không phải là tên thật mà chỉ là một biệt danh.
Trong Từ Pháp đường, người sở hữu biệt danh không phải nhiều, tính đâu ra đấy thì cũng chẳng quá năm người.
Người nổi tiếng nhất trong số đó là một người có biệt danh "Ảnh". Mấy gia tộc lớn của giới cổ võ đều biết địa vị và quyền lực của Ảnh ở trong Từ Pháp Đường tương đương với trưởng lão nhưng người đó lại không phải là trưởng lão. Hắn xuất hiện một cách đột ngột vào vài năm trước, nhưng tất cả các trưởng lão đều ngầm thừa nhận sự tồn tại của hắn.
Thuộc hạ của hắn và chính hắn đều mang mặt nạ, không để lộ gương mặt thật. Rất ít người biết được gương mặt thật của Ảnh. Điều duy nhất có thể khẳng định đó là Ảnh là một chàng thanh niên, tu vi cổ võ phải hơn trăm năm.
Nhà họ Tạ vẫn luôn nghi ngờ có khi nào Ảnh là người bên phía liên minh võ đạo không, dù gì đến cả nhà họ Tạ cũng chẳng thể nào đào tạo ra được cao thủ trẻ tuổi như vậy mà.
Gia chủ nhà họ Tạ lạnh lùng rời đi, đè nén cơn giận.
Lâm Cẩm Vân nhìn hai chữ "Đi Ngủ", đôi lông mày nhíu chặt, ông ta đi vào bên trong Từ Pháp đường.
Sau khi được cho phép ông ta mới tiến vào.
Thái độ của Lâm Cẩm Vân vô cùng cung kính: "Dám hỏi cung phụng lần này có liên quan đến ngài phải không? Tôi có thể hỏi xem đó là người của nhà nào không?"
Phó Quân Thâm nghiêng đầu, mặt nạ che đi gương mặt, không để lộ chút nào.
Anh như cười như không, giọng điệu lạnh nhạt: "Ông đang hỏi tôi đấy à?"
Lâm Cẩm Vân giật mình trong lòng, sắc mặt cũng thay đổi, vẫn cúi đầu: "Không dám."
Trong số các lý do vì sao nhà họ Lâm cố chấp với vị trí cung phụng có một nguyên nhân chính là vì Phó Quân Thâm. Trong khắp cả giới cổ võ, tu vị của Phó Quân Thâm thật sự không phải là cao. Dù sao các vị tổ tông ai nấy cũng đều có hai ba trăm năm tu vi. Thời gian tu luyện rõ rành rành ra đấy, không thể vượt qua được. Chỉ cần bọn họ ra tay là có thể gϊếŧ được bất cứ hậu bối thiên tài nào một cách dễ dàng.
Song Phó Quân Thâm có Tư Pháp đường chống lưng nên thật sự không dễ chọc. Tuy nhiên, nếu như nhà họ Lâm cũng có người trong Tư Pháp đường thì bọn họ sẽ dễ dàng ra tay hơn nhiều.
Lâm Cẩm Vân lui ra ngoài, thở dài.
Xem ra chỉ có thể đợi đến lúc cung phụng mới nhậm chức rồi xem xem có thể làm quen được hay không thôi.
***
Ngày 28 tháng 10, nhóm sinh viên của Đại học Turin đến Đại học Đế đô, bọn họ cũng có năm người.
"Hi, cô An Hòa." Một thanh niên tóc vàng kim tiến lên trước, phong độ ngời ngời, "Tôi là Gaye, năm ngoái chúng ta đã gặp mặt."
"Tôi nhớ mà." Nhan An Hòa mỉm cười, "Không ngờ trong số những người tham gia hạng mục giao lưu lần này có cả anh."
"Năm sau là tốt nghiệp rồi nên tranh thủ lúc vẫn chưa tốt nghiệp để đến nước Hoa một chuyến." Gaye đáp lời nhưng đôi mắt lại chú ý đến cô gái đang ngồi bên bàn.
Anh ta rất ngạc nhiên: "Bạn này là?"
"Cô ta à?"Nhan An Hòa lạnh nhạt đáp, "Học khoa sinh hóa, có lẽ biết được chút ít y thuật,nếu không giáo sư Cốc đã chẳng gọi cô ta vào nhóm."
"Học khoa sinh hóa ư?"Gaye vô cùng ngạc nhiên,"Khoa y các cô hết người rồi hả?"
Nhan An Hòa chỉ mỉm cười:"Ai biết đâu."
Cánh cửa lại được mở ra lần nữa. Các sinh viên đều ngồi xuống, bao gồm cả Gaye trong đó.
Doanh Tử Khâm vẫn cầm ly, cô quay đầu nhìn sang, sắc mặt hơi cứng lại, lông mày nhíu chặt.
Thế giới này nhỏ thật đấy, đúng là quá trùng hợp.