- Chương 481: Doanh hoàng móc ra một xấp thiệp mời. -
Giới cổ võ là nơi như thế nào?
Là nơi sinh sống của cổ võ giả, căn bản là không mở cửa với bên ngoài.
Kỷ Nhất Nguyên cũng phải theo người trong gia tộc đến mấy lần mới biết được, thì ra trên thế giới này còn có một nơi thần kỳ như giới cổ võ.
Có được thiệp mời của hội đấu giá lần này cũng là vì Kỷ Nhất Nguyên có quan hệ tốt với một thành viên trong gia tộc.
Với cống hiến hiện giờ của Kỷ Nhất Hàng, đừng nói là lấy được thiệp mời, căn bản là ông không thể vào được giới cổ võ.
Còn Ôn Phong Miên?
Đúng là đã khôi phục thân phận và địa vị rồi nhưng trong thời gian ngắn như vậy, giới cổ võ không có ai đi liên hệ với ông.
Về mối quan hệ, Ôn Phong Miên căn bản là không thể so sánh với ông ta.
Kỷ Nhất Hàng cắn răng: “Kỷ Nhất Nguyên, ông nhắm vào tôi cũng được nhưng đừng nhắm vào Phong Miên và mọi người!"
Ông đương nhiên đã nghe nói đến hội đấu giá ấy rồi, quả thật ông cũng muốn tìm thiệp mời, mang đủ tiền để đấu giá số thuốc ấy.
Chỉ có điều nội viện chưa từng có hứng thú với những hội đấu giá của giới cổ võ, thường thì đều xin gia tộc tài nguyên chứ không đi đổi thiệp mời.
Năng lực của ông cũng không đủ để gia tộc đặc biệt cử người đến đưa thiệp mời.
Đúng là bố của bà Kỷ có bệnh trong người.
Làm nghiên cứu khoa học nhiều, ít nhiều gì trong thân thể cũng có bệnh, ngay cả ông cũng thế, mấy năm gần đây phổi cũng không được khỏe.
Bố của bà Kỷ lui xuống cũng vì thân thể chịu ảnh hưởng rất lớn, uống thuốc trường kỳ nhưng vẫn không có chuyển biến tốt.
Có một vài loại bệnh, đồng y và tây y không chữa được nhưng cổ y có thể.
Chỉ có điều dù là gia tộc nhà họ Kỷ thì việc mời cổ y cũng không dễ dàng.
“Tôi đâu nhắm vào các người? Nhất Hàng, dù thế nào đi chăng nữa chúng ta cũng là anh em.” Kỷ Nhất Nguyên cười rồi thở dài, “Nếu là người khác, ông xem, tôi sẽ đi tìm họ sao? Không đâu.”
Nhà họ Kỷ không cấm đầu đá nội bộ mà ngược lại còn ủng hộ.
Chỉ cần không gϊếŧ người phóng hỏa, ông ta làm gì cũng đều phù hợp với quy củ.
“Được rồi, ông suy nghĩ cho cẩn thận.” Kỷ Nhất Nguyên thu lại thiệp mời, “Tối mới bắt đầu hội đấu giá, tôi cho ông một ngày, trước trưa mai, tôi đến tìm ông, nếu không… chậc chậc, ông cứ đợi bố vợ mình chết sớm đi.”
Kỷ Nhất Hàng siết chặt nắm đấm, vẻ mặt ảm đạm đi mấy phần. Ông mím môi, rời khỏi phòng thí nghiệm, đến khu biệt thự của bố bà Kỷ.
Buổi tối.
Doanh Tử Khâm đến nhà họ Nhϊếp.
Lâu lắm rồi ông cụ Nhϊếp không gặp cô, vì thế ông cụ đã đặc biệt mời đầu bếp và thợ làm bánh ngọt đến để mở một bàn tiệc.
Trên sô pha, Tu Vũ và Giang Nhiên đang chơi điện tử.
Tuy Giang Nhiên ở giới cổ võ, có điều nhà họ Lăng rất văn minh, lắp rất nhiều wifi và bộ truyền phát tín hiệu.
Mỗi ngày, sau khi Giang Nhiên tu luyện xong, Lăng Trọng Lâu cho phép cậu ta có thể chơi điện tử hai tiếng.
“Bố Doanh, ngồi đi, ngồi đi, ngồi đi.” Tu Vũ vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, “Báo cáo cho cậu nghe thành tích gần đây của tôi. Bây giờ tôi có thể chạy một vòng trong một phút ba mươi giây đấy.”
Kỷ lục thế giới là một phút hai mươi giây, tốc độ này đúng là rất lợi hại.
Doanh Tử Khâm mở chai nước hoa quả, gật đầu: “Bao giờ đấu?”
“Vốn là năm sau nhưng bây giờ đổi thành cuối tháng Chín, là thông báo đột xuất.” Tu Vũ nhún nhún vai, “Thời gian gia tộc Manson tổ chức cuộc thi đều dựa vào tâm trạng của gia chủ họ. Có thể một năm tổ chức hai lần, cũng có thể hai năm liền không tổ chức cuộc thi nào.”
Như năm ngoái gia tộc Manson đột nhiên nổi hứng tổ chức hai cuộc đua F1 cũng kiếm được không ít tiền.
Vẻ mặt Doanh Tử Khâm mệt mỏi: “Đặc biệt thật.”
“Bố Doanh, cậu có đi không?” Tu Vũ quay đầu, “Tôi đã đăng ký rồi, có thể lấy vé trước.”
“Đi, vừa hay lúc ấy, một ảnh hậu dưới trướng tôi bắt đầu quay phim.” Doanh Tử Khâm gật nhẹ, “Cùng thành phố với nơi tổ chức trận đua của cậu, tôi tiện thể qua đó xem luôn.”
Hạng mục đầu tư đại diện cho tiền, cô phải đến giám sát.
“Được.” Tu Vũ búng ngón tay một cái, “Đi luôn.”
Ăn xong, Doanh Tử Khâm trở về phòng ngủ mà nhà họ Nhϊếp đã dành cho cô.
Phó Quân Thâm đi vào, cầm một tờ giấy: “Yểu Yểu, đây là danh sách vật phẩm của hội đầu giá ngày mai, có muốn món nào không?”
Doanh Tử Khâm vươn tay nhận lấy, nhìn nhìn rồi híp mắt lại: “Vật phẩm đấu giá quả thật không tệ.”
Cô nhìn thấy vài gốc dược liệu rất hiếm, có thể luyện chế một số loại thuốc mới.
Giới cổ võ có tiền tệ thông dụng riêng nhưng cũng sẽ nhận tiền mặt và thẻ ngân hàng.
Số tiền này sẽ dùng để giao dịch với tứ đại tài phiệt ở châu Âu.
“Ừ, chọn đi.” Phó Quân Thâm ngồi xuống sô pha, dang tay ra, vuốt mái tóc của cô gái, “Mua hết, lần sau anh sẽ để lại trước cho em, không đi đấu giá nữa.”
Danh sách vật phẩm đấu giá lần này được đưa ra đúng lúc anh đang bị thương ở châu Âu.
Đợi đến khi anh tỉnh lại, vật phẩm trong danh sách gần như đã được các gia tộc cổ võ biết hết, không tiện gạch tên đi.
Ti Pháp đường giữ gìn pháp luật, không được đáo loạn trật tự.
Khoanh xăng dược liệu và một số vũ khí lạnh mình cần, Doanh Tử Khâm ngẫm nghĩ: “Còn thiệp mời không?”
Kỷ Ly muốn đến giới cổ võ, vừa hay mượn hội đấu giá lần này, cô dẫn cả nhà Kỷ Nhất Hàng đến đó một chuyến.
“Có.” Phó Quân Thâm cũng không gì, trực tiếp dặn dò, “Vân Sơn.”
“Đến đây, đến đây, em đến đây.” Vân Sơn đứng canh ở bên ngoài, nghe vậy liền lập tức nhảy vào, “Cô Doanh, có nhiều thiệp mời lắm, còn có rất nhiều màu sắc nữa, cô cứ lấy đi.”
Lúc này Doanh Tử Khâm mới nhận ra sau lưng Vân Sơn còn vác một chiếc túi: “...”
Vân Sơn đặt túi xuống, cởi dây thừng, đổ một đống thiệp mời ra.
Có hơn trăm cái.
Đúng là có rất nhiều màu, trên một vài vài tấm thiệp còn viết tên những phòng VIP khác nhau.
Phó Quân Thâm sắp xếp thϊếp mời mà Vân Sơn đổ ra: “Chỉ là giấy mà thôi.”
Vốn dĩ hội đấu giá do Ti Pháp đường và giới cổ y liên kết mở ra, thiệp mời cũng do Ti Pháp đường làm, đúng là muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Doanh Tử Khâm cũng không nhìn kỹ, tiện tay lấy một xấp: “Sếp, cảm ơn nhé!"
Phó Quân Thâm nhướn mày, dài giọng: “Thế thôi ư? Anh có thể có chút đặc quyền không?”
Vân Sơn lập tức nhảy ra ngoài, chạy ra xa rồi bịt tai lại.
Chuyện tiếp theo ước chừng toàn là mấy cảnh hạn chế độ tuổi, không phải thứ mà đứa trẻ ngoan như anh ta có thể nhìn.
Trong phòng ngủ.
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, ánh mắt thoáng chốc trở nên sâu lắng.
Đang lúc Phó Quân Thâm định cất lời, một bài tay đột nhiên nắm cổ áo anh, cứ thế mà kéo anh xuống.
Động tác rất mạnh mẽ.
Tiếp theo, có thứ gì đó lành lạnh dán vào môi anh.
Mềm mềm giống như kẹo bông và thạch.
Như khuấy động gì đó, sống lưng của người đàn ông căng lại trong nháy mắt.
Nhưng giây tiếp theo, cô gái lại kéo cổ áo anh, đẩy anh ra khỏi cửa.
Giọng nói lành lạnh, vẫn bình tĩnh như cũ: “Được rồi, em đi ngủ đây.”
Cửa cứ thế mà bị đóng lại.
Phó Quân Thâm tựa lưng vào tường, chống tay lên trán, thấp giọng cười.
Chỉ biết châm lửa mà không dập lửa.
Đúng là ác mà.
Vẻ mặt Phó Quân Thâm lười biếng: “Yểu Yểu, chúc ngủ ngon.”
Sau đó, anh vừa quay người liền thấy ông cụ Nhϊếp đang nhìn mình chằm chằm.
Đôi mắt hoa đào của Phó Quân Thâm hơi híp lại, môi cong lên: “Ông Nhϊếp?”
“A? À.” Ông cụ Nhϊếp giả vờ như mình chỉ đi ngang qua, nghiêm túc mà họ một tiếng, “Ông đến để xem xem cháu có vào nhầm phòng không.”
Phó Quân Thâm kéo kéo áo, nhướng mí mắt: “Cháu đi tắm.”
Ông cụ Nhϊếp lại nhìn chằm chằm anh một lúc rồi mới rời đi.
Bên ngoài.
Vân Sơn ôm súng trong lòng, đứng canh ở bên ngoài. Anh ta nhìn ánh đèn trong biệt thự, không nhịn được mà sụt sịt một tiếng.
Nhiều trưởng bối nhìn như vậy, thiếu gia của họ đúng là vô cùng thảm mà.
***
Hôm sau, gần trưa.
Kỷ Nhất Hàng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định đồng ý với đề nghị của Kỷ Nhất Nguyên.
Bà Kỷ không cho ông đi: “Nhất Hàng, ông ta cố ý nhắm vào anh, ông không thể đồng ý với ông ta được!”
Nộp đơn xin thí nghiệm thất bại cũng sẽ bị trừ điểm cống hiến.
Đây là một thí nghiệm cấp A, Kỷ Nhất Hàng đã chuẩn bị nửa năm rồi, nếu bị trừ như vậy, ít nhất sẽ mất 5000 điểm cống hiến. Chức vị của Kỷ Nhất Hàng cũng sẽ bị miễn nhiệm.
“Mình à, em đã hy sinh cho anh rất nhiều rồi.” Kỷ Nhất Hàng lắc lắc đầu, “Một thí nghiệm mà thôi, hơn nữa bây giờ Phong Miên đã khôi phục thân phận, anh càng yên tâm hơn rồi. Chúng ta bắt buộc phải lấy được tấm thiệp mời này, sau này cũng không biết còn cơ hội thế này không."
Ông rất trịnh trọng: “Anh vất vả một chút cũng không sao nhưng em và mọi người thì không thể.”
Bà Kỷ đứng sững người.
“Bố, mẹ!” Lúc này, Kỷ Ly trở về từ bên ngoài, cô rất phấn khích, “Em họ nói em ấy muốn mời bố mẹ đến giới cổ võ một chuyến, ài, bố mẹ...”
Thấy vành mắt bà Kỷ đỏ ửng, cô ngẩn người: “Mẹ?”
Từ trước đến nay, bà Kỷ rất mạnh mẽ, Kỷ Ly chưa từng thấy bà lộ ra vẻ mặt yếu đuối bao giờ.
Cô cũng biết gia đình mình khó khăn nên luôn cố gắng.
“Không có gì.” Bà Kỷ lắc đầu, thở dài, “Cãi nhau với bố con nên tức đến phát khóc.”
Kỷ Ly: “...”
Cô không hề tin một chút nào hết.
Lúc này điện thoại vang lên, người gọi đến là Kỷ Nhất Nguyên.
Giọng ông ta tràn ngập mỉa mai và giễu cợt: “Nhất Hàng, còn mười phút nữa, ông có đến hay không? Đừng tìm nữa, nhà họ Kỷ chỉ có mình tôi và cô Nhan có thiệp mời thôi. Ông nghĩ cô Nhan sẽ cho ông cơ hội sao?”
Kỷ Nhất Hàng mím môi: “Tôi đến, tôi đã đánh xong báo cáo thí nghiệm rồi.”
“Thế là đúng rồi.” Kỷ Nhất Nguyên cười, “Tôi đợi ông, tốt nhất là ông nhanh lên một chút, nhỡ đâu tôi lại đổi ý thì sao?”
Kỳ Nhất Hàng bị ông ta nắm đằng chuôi còn có thể làm thế nào được nữa?
Giọng Kỷ Nhất Nguyên không nhỏ, Kỷ Ly cũng nghe thấy loáng thoáng: “Mẹ, thiệp mời gì vậy?”
Bà Kỷ trầm mặc một chút, cất lời: “Là…”
“Chẳng phải chỉ là thiệp mời đấu giá thôi sao?” Doanh Tử Khầm bước vào, lấy một xấp thiệp mời từ trong túi, xòe ra trên bàn: “Bác trai, bác gái, bác xem xem có thích tên phòng VIP nào không?”
- Chương 482: Không dám tin, chạm trán vợ cũ của Ôn Phong Miên. -
Khi nhìn thấy động tác của cô, Kỷ Ly nhớ tới lúc trước Doanh Tử Khâm cũng đã nói cho cô nghe về chuyện thiệp mời thế nên cô ấy mới vui vẻ chạy về báo lại cho bố mẹ mình.
Cô ấy thật sự không ngờ bản thân có thể đến giới cổ võ chơi, thậm chí còn có thể tham gia buổi đấu giá một năm mới có một lần kia.
Kỷ Nhất Hàng đang mặc quần áo cũng khựng lại.
Bà Kỷ thì lại sững sờ ngạc nhiên.
Khi nhìn những tấm thiệp mời trên bàn này, bọn họ đều vô cùng bất ngờ thậm chí có hơi ngỡ ngàng bởi hào khí đó.
Những tấm thiệp mời có màu sắc sặc sỡ, một vài tấm còn có chữ bên trên, đó đều là những lời thơ cổ.
Trường tương tư, niệm nô kiều, Tương kiến hoan, như mộng lệnh…
Không riêng gì Kỷ Nhất Hàng mà bà Kỷ cũng đang tìm kiếm thiệp mời.
Viên thuốc kia là do một vị trưởng lão trong giới cổ võ luyện chế luyện chế, nó có khả năng chữa khỏi mọi bệnh tật thế nên bà muốn mua về cho cha mình.
Bà ấy đã nhìn thấy bức ảnh của thiệp mời ở nội viện.
Thiệp mời của liên minh giới cổ võ và giới cổ y khác hẳn với thế giới bên ngoài.
Phía trên thiệp mời sẽ được đóng con dấu đặc biệt của Ti Pháp đường đồng thời kèm theo một đóa hoa bằng tâm.
Hoa bằng tâm là loại cây trong suốt, có thể nhìn thấy rõ gân của lá và cánh hoa, kích thước chỉ bằng ngón tay út.
Không có tác dụng gì đặc biệt nhưng có thể giúp tĩnh tâm, một cây hoa này còn tốt hơn túi thơm mua bên ngoài nhiều.
Chỉ có một số ít cổ y giả biết rõ phương pháp luyện chữ hoa bằng tâm.
Hoa bằng tâm sau khi được luyện chế thành công rất được giá ở giới cổ võ.
Bởi vì nội kình trong cơ thể của cổ võ giả có thiên hướng cuồng bạo, nếu không cẩn thận trong quá trình tu luyện, nội kình có thể trở nên bạo loạn. Hoa bằng tâm có thể giúp cổ võ giả bình tĩnh, giảm nguy cơ nội lực bạo loạn.
Ở đây có bao nhiêu thiệp mời cũng đồng nghĩa với việc có bấy nhiêu cây hoa bằng tâm.
Có thể mạnh tay như vậy, cũng chỉ có Ti Pháp đường thôi.
Một lúc lâu sau, bà Kỷ mới miễn cưỡng hoàn hồn: “Yểu Yểu, thiệp mời này của cháu là…”
“Cháu cầm bừa một xấp thôi.” Doanh Tử Khâm liếc nhìn, lặp lại lời của Phó Quân Thâm một lần: “Giấy thôi mà.”
Kỷ Nhất Hàng: “...”
Bà Kỷ: “…”
Kỷ Ly: “..”
Cái này chính là thiệp mời trong mắt lão đại sao?
Kỷ Ly yên lặng cúi đầu.
Ừ thì nó đúng là giấy thật.
“Yểu Yểu, cảm ơn cháu.” Bà Kỷ mấp máy môi, nước mắt cứ thế trào ra, bà ấy đưa tay lên không ngừng lau: “Thật sự rất cảm ơn cháu. Bác thật vô dụng, không biết phải làm thế nào để giúp được cháu…”
Kỷ Ly cũng thấy không thoải mái trong lòng: “Mẹ ơi…”
Nếu như có thể, bà ấy luôn hy vọng, bọn họ chỉ là một gia đình bình thường, nhưng mà không thể. Con cháu nhà họ Kỷ không thể nào thoát ly được gia tộc. Nếu muốn thoát ly, kết cục chỉ có một chữ chết mà thôi. Đây là quy tắc của nội viện, cũng là quy tắc mà giới cổ võ đã đặt ra, chưa từng có sửa đổi.
Nhà họ Kỷ vô cùng khắc nghiệt, từ khi còn học cấp hai, Kỷ Ly đã từng nghĩ rằng, nếu vi phạm quy tắc, cô ấy cũng sẽ phải chịu chết.
Quy tắc cạnh tranh của nhà họ Kỷ bắt nguồn từ giới cổ võ. Nếu không thể vượt qua nhà họ Kỷ trong giới cổ võ thì dù có làm chủ được nhà họ Kỷ cũng vô dụng.
Thế nhưng, gia tộc bọn họ có lịch sử cả trăm năm, trên người lại có cổ võ, người bình thường như họ đâu có thể chống lại?
Nhưng bây giờ, cuối cùng cô ấy đã thấy được hy vọng.
“Bố cháu trở về cũng là một trong những nguyên nhân khiến Kỷ Nhất Nguyên ra tay với bác hai.” Doanh Tử Khâm đỡ tay bà ấy, lông mi rũ xuống: “Cháu có trách nhiệm, cháu sẽ chịu trách nhiệm.”
Bà Kỷ vẫn lau nước mắt, nhưng ngữ khí rất nghiêm túc: “Yểu Yểu, đây không phải trách nhiệm của cháu, là vấn đề của Kỷ Nhất Nguyên. Nếu cháu coi đó là trách nhiệm của chúng ta thì đó lại là đang đổ lỗi cho người bị hại.”
Thủ phạm mới là nguồn gốc của vấn đề.
Doanh Tử Khâm im lặng một lúc: “Cháu hiểu.”
“Tử Khâm, thật sự có thể chọn?” Kỷ Nhất Hàng cũng không ngờ rằng lại có thể nhìn thấy nhiều thiệp mời của nhà họ Kỷ mà vạn người mong muốn như vậy, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Doanh Tử Khâm gật đầu: “Vâng. Đến giới cổ võ cũng phải cần một khoảng thời gian, sau khi chọn xong, chúng ta có thể đi luôn.”
Kỷ Nhất Hàng gật đầu rồi nghiêm túc quan sát mấy tấm thiệp, sau đó chọn một tấm: “Vậy chọn Trường Tương Tư đi vậy, mình à, tất cả những gì anh muốn nói đều nằm trong ba từ này.”
Bà Kỷ không nói gì nhưng rõ ràng là rất vui.
Doanh Tử Khâm cất những thiệp mời khác đi: “Đi thôi.”
Kỷ Ly chịu không được, than thở theo sau: “Doanh Thần, em xem hai người họ kìa, vợ chồng bao nhiêu năm rồi, chẳng để ý đến người khác gì cả.”
Chỉ có mình cô ấy là phận FA.
Thật là hèn mọn.
Haizz.
***
Bên phía Kỷ Nhất Nguyên.
Ông ta cố ý nói rằng muốn đưa thiệp mời cho người khác thực chất chỉ là lời nói dối, dùng để ép Kỷ Nhất Hàng mà thôi.
Kỷ Nhất Nguyên đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
Vợ chồng Kỷ Nhất Hàng rất yêu thương nhau, Kỷ Nhất Hàng nhất định sẽ đưa ra lựa chọn vì cha vợ của mình.
Nhưng Kỷ Nhất Nguyên đợi mãi, đợi mãi, đợi cả tiếng đồng hồ vẫn không thấy Kỷ Nhất Hàng quay lại, cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn.
“Bố, Kỷ Nhất Hàng không tới ạ?” Kỷ Vân Đông bên cạnh liếc nhìn thời gian: “Chúng ta bắt buộc phải đi rồi, giáo sư Nhan cũng ra cửa rồi, chúng ta không thể để người của gia tộc đợi được.”
Đi vào giới cổ võ cần phải có lệnh thông hành, bọn họ không có giấy thì bắt buộc phải được người của gia tộc bên trong dẫn vào.
“Không đến thì thôi.” Kỷ Nhất Nguyên cười xùy một tiếng: “Dù sao thì không phải là cha vợ ta chết. Đến lúc cha vợ ông ta chết, chúng ta sẽ tung tin cho nhà họ Kỷ.”
“Nói rằng ông ta coi trọng công danh sự nghiệp, không quan tâm đến cha vợ. Rồi xem, nếu có tiếng xấu ở nhà họ Kỷ, sớm muộn gì cũng xong đời.”
Đây là nước cờ thứ hai của Kỷ Nhất Nguyên.
Bởi vì trước đây cũng từng có chuyện như vậy.
Vì tránh những tin đồn không hay, nội viện cũng sẽ xử tử các thành viên của một vài gia tộc.
Kỷ Vân Đông cười: “Bố, dù sao nước cờ này của bố đúng là rất cao minh. Sau chuyện này, tình cảm vợ chồng của Kỷ Nhất Hàng nhất định sẽ có rạn nứt, thật là đáng đời.”
“Tự làm tự chịu. Đi thôi.” Kỷ Nhất Nguyên lại cười lạnh một tiếng.
Nếu như Kỷ Nhất Hàng đã không biết điều như vậy, ông ta chỉ đành chờ kết cục thê thảm của Kỷ Nhất Hàng.
***
Năm giờ chiều.
Hai vợ chồng Kỷ Nhất Hàng, Kỷ Ly và Ôn Phong Miện lần đầu tiên đến giới cổ võ.
Kỷ Ly rất tò mò nhận xét: “Cảnh tượng ở đây còn thật hơn trong những bộ phim truyền hình cổ trang. Chị còn tưởng là mình vừa xuyên không cơ đấy!”
“Ừm.” Doanh Tử Khâm vừa đi vừa giới thiệu: “Giới cổ võ có lịch sử rất lâu đời, có thể coi đây là một trong những di tích cổ.”
Hội đấu giá được tổ chức trong một nhà hàng ở trung tâm của thành phố Ti Pháp.
Lối kiến trúc của nhà hàng vẫn mang đậm chất cổ kính, bên ngoài là đội hộ vệ mặc áo giáp của Ti Pháp đường.
Xung quanh nhà hàng được bảo vệ và canh phòng nghiêm ngặt.
Dù sao mỗi lần tổ chức hội đấu giá chắc chắn sẽ có một số cổ võ giả không biết trời cao đất dày muốn lẻn vào và đánh cắp các vật phẩm đấu giá.
Bà Kỷ thán phục: “Hóa ra giới cổ võ là như vậy, thực sự giống như ở trường quay phim cổ trang.”
Kỷ Ly giơ điện thoại di động của mình lên, buồn bực nói: “Haizz, con lại đột nhiên không thích giới cổ võ nữa. Điện thoại của con không có tín hiệu”
Doanh Tử Khâm gật đầu.
Cô quên mất rằng giới cổ võ đã khước từ công nghệ cao của thế giới bên ngoài. Ở đây cũng có Wifi và bộ truyền tín hiệu, nhưng không phải tất cả đều được phủ sóng. ít nhất là ở nhà hàng này không có. Trong giới cổ võ, điện thoại di động và máy tính quả thực khá vô dụng.
Bà Kỷ không đồng ý: “Tiểu Ly, con nghịch điện thoại ít thôi. Không tốt cho mắt.”
“Con đang làm số liệu cho Doanh thần mà.”
“Vậy con làm đi.”
Lúc này, bước chân của Ôn Phong Miên bỗng nhiên dừng lại. Ông quay đầu, ánh mắt nhìn vào một nơi cách đó không xa, vẻ mặt có chút thay đổi.
Hiếm khi thấy Ôn Phong Miên có biểu cảm khác lạ như vậy, Doanh Tử Khâm là người đầu tiên chú ý đến: “Bố?”
Cô nhìn theo ánh mắt của Ôn Phong Miên.
Đó là một người phụ nữ ăn mặc rất đẹp, đi giày cao gót, mặc sườn xám, quấn khăn choàng quanh vai. Tuy tuổi đã bốn mươi lăm tuổi nhưng do biết chăm sóc nên nhìn bên ngoài thì trông như chỉ mới ngoài ba mươi. Quả thực là rất xinh đẹp. Chỉ có điều, cũng là vì dung mạo quá mức xuất sắc khiến cho khí chất của bà ta càng thêm dung tục.
Người phụ nữ cũng chú ý đến bọn họ, thoáng chốc kinh ngạc và không thể tin vào mắt mình.
Ôn Phong Miên cũng thu hồi ánh mắt: “Đi thôi.”
Doanh Tử Khâm nheo nheo đôi mắt phượng, trong lòng đã đoán được điều gì đó, chỉ ậm ừ một tiếng.
Năm người bọn họ vào trong nhà hàng.
Đại sảnh tầng một dành cho các khách mời, tầng hai là phòng VIP.
Những người có thể nhận được thiệp mời trên tầng hai đều là người có quyền hoặc có tiền.
Mặc dù nhân viên phụ trách kiểm tra thiệp mời chưa từng gặp Doanh Tử Khâm và những người khác, nhưng tất cả đều rất cung kính.
Doanh Tử Khâm chỉ vào tên của phòng VIP: “Bác hai, Trường Tương Tư của mọi người ở chỗ này. Cháu và bố cháu đến Thanh Bình Lạc ở phía đối diện. Nếu có chuyện gì cứ đến tìm cháu.”
Kỷ Nhất Hàng đáp: “Được. Khi nào về, bác sẽ bảo bác gái làm cho cháu món gà hồ lô. Bác đảm bảo đến lúc đó không tranh chân gà nữa.”
***
Phía bên kia.
Trong phòng VIP tên Ngọc Lâu Xuân.
Người phụ nữ sắc mặt rất tái nhợt, bước đi thẫn thờ, sau khi ngồi xuống, bà ta mới bình tĩnh lại được.
Quản gia đi theo người phụ nữ đi vào nhìn thấy vẻ mặt bà ta không ổn, sắc mặt tái nhợt, vội hỏi: “Thưa bà, bà làm sao vậy? Có phải bà thấy người không được khỏe không?”
Ở giới cổ võ, nhiệt độ lúc nào cũng ổn định, quanh năm chỉ có một mùa. Bốn mùa đều giống mùa xuân, không lạnh cũng không nóng nên rất thích hợp cho việc tự luyện.
Nhưng người phụ nữ này lại cảm thấy toàn thân lạnh buốt, bà ta không khói quấn chặt khăn choàng, ánh mắt né tránh: “Không, không sao đâu, vừa rồi tôi không cẩn thận bị treo chân thôi.”
Quản gia gật đầu, vẫn quan tâm: “Gia chủ vẫn đang bận việc, lát nữa sẽ qua. Mời bà đợi ở đây, có việc gì cứ trực tiếp gọi tôi.”
Ông ta nói xong rồi đi ra ngoài.
Vẻ mặt của người phụ nữ vẫn còn hơi hoảng hốt, móng tay đang cầm chặt cốc cũng tái nhợt.
Tại sao Ôn Phong Miên lại trở về nhà họ Kỷ? Không phải ông luôn cố chấp ở lại huyện Thanh Thủy, không quay về sao?
Bà ta đã nhịn suốt năm năm, lại còn lên kế hoạch đẻ hai đứa con, cũng không thể khiến Ôn Phong Miên chịu trở về nhà họ Kỷ.
Nhưng quả thực Ôn Phong Miên đối xử với bà ta rất tốt.
Suốt năm năm đó, Ôn Phong Miện sống một cuộc sống rất nghèo khổ, thế nhưng bà ta thì không, vẫn có vàng bạc để đeo, ăn sung mặc sướng.
Ôn Phong Miên đã cho bà ta toàn bộ tài sản của mình, sau đó, bà ta đã bỏ trốn cùng với số tài sản này.
Tuy nhiên, thứ mà bà ta coi trọng chính là nhà họ Kỷ, bà ta không có chút tình cảm nào với Ôn Phong Miên.
Nếu không phải bà ta biết rõ Ôn Phong Miên là người nhà họ Kỷ thì sao bà ta có thể sinh sống cùng ông lâu như thế?
Nếu như Ôn Phong Miên trở về nhà họ Kỷ từ sớm thì bà ta đã rất vui mừng.
Có điều, bây giờ thì không được.
Bà ta không thể để cho Ôn Phong Miên lộ diện ở giới cổ võ, tuyệt đối không thể. Điều này ảnh hưởng đến thân phận và địa vị của con gái bà ta.
Ánh mắt của người phụ nữ tối sầm lại, bà ta nắm chặt chén trà, từ từ nhấp một ngụm trà để lấy lại bình tĩnh.
***
Lúc này, bên ngoài tòa nhà đấu giá.
Nhan Nhược Tuyết và Kỷ Nhất Nguyên cũng đã đến.
Thiệp mời của bổn gia gửi đều là ghế lẻ.
Nhan Nhược Tuyết và Kỷ Nhất Nguyên chỉ có thể chờ buổi đấu giá ở sảnh tầng một.
Bởi vì Nhan Nhược Tuyết không phải là người nhà họ Kỷ, chỉ có một mình Kỷ Nhất Nguyên đi theo hộ vệ của nhà họ Kỷ lên tầng hai để gặp gia chủ của bổn gia.
Kỷ Nhất Nguyên rất ngạc nhiên: “Thưa ngài, tầng một và tầng hai có gì khác nhau sao?”
Tầng hai có nhiều hộ vệ gấp đôi tầng một. Tất cả hộ vệ đều là các cổ võ giả tu vi cao thâm, không giống loại võ đồ bên cạnh ông ta.
Những cổ võ giả này đều không để lộ nội kình, nhưng loại khí thế sát phạt choáng ngợp tự nhiên kia gần như khiến ông ta không thể thở nổi.
Hộ vệ liếc nhìn Kỷ Nhất Nguyên: “Khác nhau rất lớn, trên này là phòng VIP dành cho những người có thân phận cao quý, nhà họ Kỷ cũng chỉ có một phòng thôi. Bổn gia có gia chủ, chủ mẫu và mấy vị trưởng lão, ông đến chào hỏi là được, còn muốn ở lại đây sao?”
Kỷ Nhất Nguyên bị dọa, rùng mình một cái, lại hỏi: “Xin hỏi đại nhân, cuộc bán đấu giá này sẽ kéo dài trong bao lâu?”
Người hộ vệ trả lời luôn: “Nếu nhanh hôm nay có thể kết thúc. Nếu chậm thì ba ngày ba đêm cũng không phải không thể. Có điều, ông có thể cầm cự được hay không thì tôi cũng không biết.”
Kỷ Nhất Nguyên lau mồ hôi.
Cổ võ giả có thể không ăn, không uống, không ngủ trong vài ngày hoặc một tháng được nên điều này thực sự không quan trọng. Nhưng một người bình thường như ông ta thì không cầm cự được bao lâu.
Tuy nhiên, chuyện này không thành vấn đề, ít nhất ông ta có thể xem cuộc đấu giá này, còn Kỷ Nhất Hàng thì sao?
Kỷ Nhất Hàng sau này chỉ có thể đi khóc lóc trước phần mộ của cha vợ thôi.
Đáng đời!
Kỷ Nhất Nguyên thầm cười lạnh trong lòng, đi theo hộ vệ đến phòng VIP của bổn gia nhà họ Kỷ.
Ông ta vừa nhìn vào tên của những phòng VIP, vừa thổn thức trong lòng.
Quả nhiên, giới cổ võ vẫn lưu truyền phong cách của nước Hoa cổ đại.
Kỷ Nhất Nguyên và hộ vệ đang đi thì nhìn thấy cánh cửa của một phòng VIP mở ra.
Hộ vệ lập tức ngăn Kỷ Nhất Nguyên lại, lạnh lùng: “Chúng ta phải tôn trọng những người trong phòng VIP và nhường đường cho họ trước.”
Kỷ Nhất Nguyên gật đầu một cái, liếc nhìn ngẫu nhiên và nhìn thấy tên của một phòng VIP, Trường Tương Tư.
Ông ta cũng biết những người có thể vào phòng VIP chắc chắn đều có địa vị cao hơn mình. Nơi đây đều là cổ võ giả, không dám dây vào.
Cửa mở ra, Kỷ Nhất Nguyên nhìn sang. Kỷ Nhất Hàng và Kỷ Ly bước ra từ bên trong.