Mục lục
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Động tác cô không nhanh không chậm, rất thong thả, tựa như là muốn ra ngoài chạy bộ.

Động tác này của cô gái khiến năm cổ võ giả mới xông vào đều ngẩn người, không hiểu được cô muốn làm gì.

Cổ võ giả rất hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác, nhưng không có nghĩa là không có. Chỉ có điều họ làm việc luôn nhanh nhẹn, dứt khoát, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Hơn nữa, vì trong người cổ võ giả có nội kình nên họ thông thạo việc che giấu hơi thở.

Rất có khả năng một ông chú bán thịt đi ngang qua chợ rau chính là một cổ võ giả có nội kình cao thâm, đây cũng

không phải là chuyện chưa từng có.

Năm cổ võ giả đều là năm tùy tùng do Mộng Cảnh Ngộ phái đến.

Trong giới cổ võ, họ chỉ có thể tính là người ở tầng thấp nhất.

Nhưng dù là vậy, đừng nói là người thường, cho dù tay đấm quyền Anh đẳng cấp quốc tế, căn bản không phải là đối thủ của năm người này.


Nội kình có thể ra đòn từ xa.

Sau khi Doanh Tử Khâm mua căn nhà này, cô đã chọn cửa phòng trộm kiên cố nhất trên thị trường.

Đạn cũng không thể xuyên qua được.

Nhưng cổ võ giả chỉ cần dùng nội kình đá vài cái liền đổ.

Doanh Tử Khâm buộc tóc xong, nhìn cửa chống trộm đang nằm bên dưới đất, gật đầu: “Cánh cửa này 5 vạn tệ.”

Câu ấy khiến năm cổ võ giả bật cười, lắc đầu liên tục.

Họ còn tưởng cô gái này thực sự có bản lĩnh gì, có thể bình tĩnh đứng trước mặt họ. Xem ra chẳng qua cũng chỉ là nghé con không sợ hổ, không biết nên không sợ thôi. Đến lúc này rồi mà vẫn chỉ nghĩ đến tiền.

Cơ mà cũng không thể trách cô được, dù sao cũng là đồ nhà quê xuất thân từ huyện thành nhỏ.

“Cô gái, không nói nhiều.” Một cổ võ giả bước lên, ánh mắt lạnh nhạt, vô cùng kiêu ngạo: “Giao cây tulip kia ra


đây, chúng tôi có thể không ra tay.”

Họ ở đây canh mấy ngày trời, cuối cùng mới bắt được cơ hội này.

Nhưng họ nhớ kỹ dặn dò của Mộng Cảnh Ngộ, trừ phi đã chắc chắn Phó Quân Thâm rời khỏi mới có thể ra tay.

Năm cổ võ giả tuy cảm thấy Phó Quân Thâm chỉ là một cậu ấm tay trói gà không chặt, căn bản không đáng để họ

để tâm. Nhưng anh ta lại khiến Mộng Cảnh Ngộ hết lần này đến lần khác cảnh cáo họ nên họ đành nghe lệnh.

Một cô gái 17 tuổi, dọa một chút chẳng phải sẽ khóc lóc dâng cây tuyết linh chi cho họ ngay sao?

Ra khỏi giới cổ võ, họ muốn gì người bình thường phải đưa họ cái đó. Nắm đấm mới là chân lý.

“Tulip?” Doanh Tử Khâm nâng mắt, lạnh nhạt nói: “Không phải là tuyết linh chi?”

Một câu khiến sắc mặt của cả năm võ giả đều thay đổi.

“Thì ra là cô biết.” Cổ võ giả dẫn đầu hơi híp mắt: “Chẳng lẽ cô học cổ y?”


Tuyết linh chi này không phải là loại thuốc đông y cùng tên. Vì thế bất kể là tây y hay đông y đều không thể biết nó được.

Doanh Tử Khâm không trả lời câu hỏi này, cô chỉ hơi gật đầu: “Hy vọng trên người các người có 5 vạn tệ.”

Sắc mặt của cổ võ giả dẫn đầu sầm xuống: “Không biết tốt xấu.”

Hắn không muốn nhiều lời với cô gái mà bước thẳng lên. Cũng không có động tác dư thừa, trực tiếp nhấc tay, bổ xuống vai và cổ của cô gái.

Đòn đánh này mang nội kình, nhằm chuẩn vị trí xương tỳ bà. Không chết người nhưng tàn phế cả đời là điều dễ dàng.

Song điều khiến hẳn không thể ngờ được là, cô gái không hề tránh đòn đánh của hắn.

Còn chưa đợi hắn kịp phản ứng lại thì đột nhiên…

“Rầm!”

Một luồng nội kình cực lớn trong nháy mắt dội lên cánh tay hắn, đánh bật hẳn ra.
Giây tiếp theo, Doanh Tử Khâm tiến lên trước một bước, nhấc tay giữ cổ áo, từ từ nhấc hắn lên chỉ bằng một cánh tay trái.

Xương cổ tay cô lật mạnh một cái, trong nháy mắt quật mạnh người trong tay xuống đồng thời nội kình một lần nữa dao động, làm gãy hai cánh tay hắn.

Bốn cổ võ giả còn lại sững sờ.

Doanh Tử Khâm không nhìn người trên mặt đất một cái nào, cô lại tiến lên.

Mười giây sau.

Trên mặt đất có thêm bốn người, hai chân họ sõng soài không nhúc nhích nổi, nhưng thân trên lại không ngừng co giật, như là lên cơn động kinh vậy.

Mà Doanh Tử Khâm ngồi xuống bên cạnh bàn, cởi dây chun xuống, đeo lại lên tay. Mái tóc mềm mại xõa trên vai

khiến cô trông thật ngoan ngoãn, hoàn toàn không nhìn ra ban nãy cô mới làm những gì.

“Cô… cô xong rồi…” Mặt mũi cổ võ giả đứng đầu sưng húp, răng vụn trong miệng trộn lẫn với máu, ú ớ nói: “Đắc… đắc tội nhà họ Mộng, cô… cô chết chắc!”
Nghe xong câu này, Doanh Tử Khâm quay đầu lại.

Cô như đang suy nghĩ gì đó.

Mấy giây sau, cô lên tiếng. Giọng nói thấp, chậm, mang theo sự mê hoặc cường đại nào đó.

“Nhìn vào mắt tôi.”

Sắc mặt năm cổ võ giả đều ngang lại, ngờ nghệch ngẩng đầu lên như con rối bị khống chế vậy.

“Quên đi tất cả sự việc xảy ra trong hôm nay.” Ngón tay Doanh Tử Khâm gõ gõ trên bàn một cách thờ ơ. “Còn về lý do, tự nghĩ đi.”

Nghe xong câu này, năm cổ võ giả đều ngơ ngác gật đầu.

Doanh Tử Khâm xoa bóp huyệt Thái Dương, lạnh nhạt nói: “Để lại tiền rồi biến đi.”

Cổ võ giả không gãy tay bắt đầu lục túi.

Lục một hồi lâu thì móc được ra 128 đồng và một cái thẻ ngân hàng.

Doanh Tử Khâm cầm thẻ ngân hàng lên, tính ra số dư bên trong.

63.542 đồng 1 hào.

Cô hơi cạn lời: “Các người nghèo thực sự.”
Có điều vẫn tốt, đủ để mời thợ đến thay cửa.

Năm cổ võ giả không trả lời, lục tục rời khỏi nhà họ Ôn.

Doanh Tử Khâm cầm điện thoại lên, đặt cửa phòng trộm sáng nay cô mới ngắm trúng rồi hẹn thời gian lắp cửa.

Cô rũ mi, như suy nghĩ gì đó.

Quy tắc giới cổ võ khác với bên ngoài, bọn họ có thể tàn sát lẫn nhau, chỉ có điều nếu cô gϊếŧ năm cổ võ giả này sẽ

dẫn đến sự chú ý của giới cổ võ. Bây giờ cô vẫn không muốn có bất kỳ liên quan gì đến giới cổ võ và cổ y.

Doanh Tử Khâm lại day đầu.

Lâu lắm không dùng thuật thôi miên, có hơi đau đầu.

***

Tại quán trà cách nhà họ Ôn mấy con đường.

Mộng Cảnh Ngộ ngồi trên một chiếc ghế mây tre đan ngay bên ngoài, bàn gỗ đàn là một ấm trà và một địa điểm

tâm.

Hơi trà vấn vít lại rất hợp với bộ Hán phục thêu hở cổ màu xanh thẫm.
Mộng Cảnh Ngộ rót một ly trà, nhìn đồng hồ. Tính toán thì thời gian cũng đến rồi, đúng lúc ấy, một chiếc xe đỗ

trước mặt anh ta.

Người mở cửa là cô gái cùng đi với anh ta.

Cô gái xuống xe, ôm quyền với Mộng Cảnh Ngộ, cách hành lễ rất cổ xưa khiến người đi đường vô thức quay lại nhìn.

“Tiên sinh, nhiệm vụ thất bại rồi.” Cô gái ngừng một chút mới nói tiếp: “Họ bị thương nặng, đang cấp cứu trong

bệnh viện.”

“Thất bại?” Con người Mông Cảnh Ngó lạnh lẽo, trong giọng nói hàm ý cười: “Cả đám đều là một lũ rác rưởi hay

sao? Đến người thường cũng không đối phó được?”

“Họ nói là gặp phải người bên châu Âu.” Cô gái báo cáo tiếp: “Không phải đối thủ của chúng thế nên không thành công.”

“Châu Âu…” Mộng Cảnh Ngộ hơi nhíu mày, sắc mặt nghiêm túc mấy phần.
Anh ta quả thật nghe trong nhà nhắc đến, khoảng thời gian này, tiểu thư gia tộc Bevin đang ở thành phố Hồ. Nếu

thực sự gặp phải gia tộc đó thì họ đúng là không phải đối thủ.

Mộng Cảnh Ngộ đặt chén trà xuống, từ từ nhả ra bốn chữ: “Trở về Đế đô.”

Anh ta không thể ở đây thêm được nữa. Người khác không biết Phó Quân Thầm là ai nhưng anh ta rất rõ ràng.

Chính mắt anh ta nhìn thấy người đàn ông này tay không đánh một cổ võ giả có nội kình thâm hậu tàn phế thế nào.

Lúc đó, Phó Quân Thẩm mới 17 tuổi.

Ánh mắt Mộng Cảnh Ngộ tối lại.

Không ai muốn đối đầu với người đàn ông đến tính mạng cũng chẳng cần.

Cô gái lại ôm quyền: “Vâng thưa tiên sinh.”

**

Trường Trung học Thanh Trí.

Đến khi thể lệ của ISC được công bố trên mạng, mọi việc đều chắc chắn thì tất cả học sinh ở lớp xuất sắc và lớp tự
nhiên khối 12 mới được chủ nhiệm của mình thông báo.

Cuộc thi này, lớp 11 tham gia là hợp lý nhất.

Vừa có thể rèn luyện bản thân, cũng không ảnh hưởng đến kỳ thi trung học phổ thông quốc gia.

Vì thế học sinh lớp xuất sắc và lớp tự nhiên của khối 11 có hứng thú thì có thể báo danh.

Học sinh lớp tự nhiên khối 12 báo danh không nhiều, dù sao với họ mà nói, thi đại học mới là quan trọng nhất.

Trong lớp xuất sắc khối 12.

“Nguyệt Huyên, cậu đăng ký không?” Nữ sinh ngồi cùng bàn chọc chọc vai Doanh Nguyệt Huyên: “Nếu cậu đăng

ký thì mình cũng đăng ký. Dù không lọt vào chung kết quốc tế thì cũng là một lần rèn luyện.”

“Trường chỉ có một suất vào thẳng vòng quốc tế.” Doanh Nguyệt Huyên cầm điện thoại lên, trên màn hình là trang đăng ký: “Mình không có tư cách lấy, đương nhiên phải đăng ký rồi.”
Nữ sinh gật đầu: “Ai, hết cách rồi, ai bảo Doanh Tử Khâm thực sự lợi hại chứ? Có điều Nguyệt Huyên, cậu cũng không kém. Kiểu biếи ŧɦái như cậu ta không phải năm nào cũng có.”

Doanh Nguyệt Huyên mím môi, không trả lời.

Lúc nữ sinh quay người lại, cô ta mở ra diễn đàn Thanh Trí. Sau đó nhập tên tài khoản và mật khẩu.

Tài khoản là một dãy chữ số và chữ cái.

Dưới tài khoản này chỉ có một topic.

Tiêu đề: Chung Tri Vãn lợi dụng đặc quyền của hội trưởng hội học sinh để lấy tranh chữ do Doanh Tử Khâm viết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK