"Đúng, là như này." Norah đáp: "Đó là một căn bệnh khó chữa, tôi đã dùng thiết bị để kiểm tra, phát hiện não bà ấy không có vấn đề gì cả, cần tiến hành phẫu thuật, mổ sọ."
"Nếu như em có thời gian thì hãy tới đây một chuyến, chúng ta cùng nhau thảo luận, nói không chừng sẽ phát hiện ra điều gì mới."
Norah cũng cảm thấy hứng thú với chứng bệnh kỳ lạ này. Ngoài lời mời của Bùi Thiên Ý ra thì đây cũng là nguyên nhân cô ấy đồng ý ở lại khám bệnh cho bà cụ Doanh.
Cô ấy không nghiên cứu sâu về khoa thần kinh, nhưng ít nhiều gì cũng từng chữa trị những người bị bệnh về thần kinh.
"Được." Giọng nói bình thản của Doanh Tử Khâm truyền ra: "Cuối tuần này em sẽ tới đó, làm phiền tiến sĩ gửi địa chỉ cho em."
"Vậy thì quá tốt rồi." Norah tươi cười nói: "Ở ngay bệnh viện Số 1 thôi, đến hôm đó chúng ta sẽ hẹn thời
gian."
Tả Lê không cho cô ấy nick Wechat của Doanh Tử Khâm, cô ấy đành phải tự mình đi xin.
Norah nói tiếng Anh, nhưng toàn dùng những từ ngữ đơn giản để giao tiếp hàng ngày. Cho dù đã nhiều năm Chung Mạn Hoa không sử dụng nhưng vẫn có thể nghe hiểu được.
Bà ta căng thẳng, vẫn không dám khẳng định, thế là hỏi lại một lần nữa: "Tiến sĩ Norah, người đó sẽ tới thật hả?"
Bệnh tình của bà cụ Doanh không thể kéo dài thời gian thêm được nữa, cho dù bệnh này không dẫn tới cái chết nhưng rất có thể sẽ khiến bệnh nhân trở thành người thực vật.
"Cô ấy sẽ tới." Norah bắt đầu cởi nút áo blouse ra, trong ánh mắt bộc lộ rõ thần thái khen ngợi: "Cô ấy rất lễ phép, đã nhận lời thì chắc chắn sẽ làm, mấy người trẻ tuổi bây giờ đúng là anh hùng xuất thiếu niên mà."
"Anh hùng xuất thiếu niên?" Nghe được câu nói này, Doanh Chấn Đình nhíu mày hỏi: "Tiến sĩ Norah, trợ thủ cô mời tới bao nhiêu tuổi vậy?"
"Sắp mười tám rồi." Vẻ mặt Norah nghiêm nghị, nghiêm túc nói: "Nhưng trình độ y học của cô ấy không hề kém tôi, thậm chí còn cao hơn."
Norah nói như vậy khiến Doanh Chấn Đình nuốt hết những lời định nói vào trong bụng.
Ông ta từng đọc tài liệu về Norah, địa vị của cô ấy trên giới y học quốc tế rất cao.
Bệnh viện Đế đô từng nhiều lần gửi lời mời cô ấy tham gia tọa đàm, cô ấy không cần phải nói dối như vậy.
Nhưng trong lòng Doanh Chấn Đình vẫn cảm thấy không tin, ông ta cảm thấy trong nghề bác sĩ, những người trẻ tuổi sẽ thiếu kinh nghiệm, trình độ sẽ không quá cao, nói không chừng chỉ là bàn việc bình trên giấy mà thôi.
Trái tim Doanh Nguyệt Huyên giật thót một cái.
Không biết vì lý do gì mà cô ta đột nhiên có một dự cảm không lành.
"Tôi đi trước đây." Norah gật đầu với mấy người, căn dặn: "Khi nãy bà cụ đã uống thuốc an thần rồi, bây giờ bà cụ đã ngủ, mọi người không cần lo lắng nữa đâu."
Thế nào thì Doanh Nguyệt Huyên cũng đã mời được bác sĩ tới khám bệnh cho bà cụ Doanh, như vậy là có điểm vượt trội hơn Doanh Tử Khâm rồi, nhờ việc này mà bà ta cảm thấy cân bằng hơn nhiều.
Bờ môi Doanh Nguyệt Huyên khẽ nhấp, sắc mặt hơi tái nhợt nói: "Mẹ nói gì vậy hả, bà đối xử với con tốt như vậy, đương nhiên là con không thể thấy chết mà không cứu."
Tháng trước trên bữa tiệc năm mới của nhà họ Nhϊếp, cô ta bị Doanh Tử Khâm tát, phá vỡ thôi miên, việc này khiến cô ta đến tận bây giờ vẫn không thể nào tập trung, dùng phương pháp nhìn chăm chú để thôi miên bất luận thứ gì cả.
Kỹ thuật thôi miên của cô ta không quá mạnh, khi đi du học châu Âu học một được từ một giáo viên.
Nhưng dù sao thì cũng tốt hơn là không biết gì.
"Chấn... Chấn Đình..." Đúng lúc này, dường như Chung Mạn Hoa nhớ ra chuyện gì đó, nắm lấy tay Doanh Chấn Đình, run rẩy nói: "Ông... ông có cảm thấy giọng nói đó rất giống giọng Tử Khâm hay không?"
Nghe được cái tên này, sắc mặt Doanh Chấn Đình lập tức trầm xuống: "Chẳng phải tôi đã nói không được nhắc tới nó rồi sao?"
Hơn nữa, một lời không hợp là chạy tới giới giải trí, trước mặt vô số người biểu diễn một bản dương cầm. Trước đây cho nó học còn không học được, vừa rời khỏi là bộc lộ tài năng, làm vậy là muốn cố tình khiến nhà họ Doanh mất mặt phải không?
Doanh Chấn Đình càng nghĩ càng tức giận.
Nếu như Doanh Tử Khâm ở nhà họ Doanh bộc lộ nhiều tài năng như vậy, liệu ông ta có đối xử bất công hay không?
"Chấn Đình, tôi nói thật mà." Trong lòng Chung Mạn Hoa cảm thấy hốt hoảng: "Tử Khâm cũng chưa đầy mười tám tuổi."
"Mạn Hoa, bà nghĩ nhiều quá rồi đó." Doanh Chấn Đình nhíu chặt mày: "Học tập và chơi dương cầm có thể cố gắng trong thời gian ngắn được, nhưng học y thì được sao? Chuyện này quá mức khó tin rồi."
Dưới sự khuyên nhủ của Doanh Chấn Đình, Chung Mạn Hoa dần dần bình tĩnh lại: "Nhưng... nhưng có thể là nó thật mà."
Nào có chuyện trùng hợp như vậy, chắc hẳn chỉ là giọng nói giống nhau mà thôi.
"Hai mẹ con đi ăn cơm đi." Doanh Chẩn Đình nhìn đồng hồ: "Để tôi chăm mẹ."
***
Ngày hôm sau.
Trường Trung học Thanh Trí.
Vào tháng ba, bên cạnh bảng đen tất cả các lớp 12 đều được treo một tấm bảng đếm ngược tới ngày thi.
Còn cách chưa đầy một trăm ngày nữa là tới ngày thi đại học rồi.
Lớp 12A19 đã giảm bớt rất nhiều hoạt động ngoại khóa, bắt đầu nghiêm túc làm đề.
Không cần phải giảng bài cho mấy đứa trẻ ngốc nghếch này nữa, chỉ cần giám sát bọn họ làm đề, Doanh Tử Khâm nhàn nhã vô cùng.
Tay cô chống đầu, nói chuyện phiếm với Lăng Miên Hề.
[Doanh Doanh, tôi muốn đánh gãy chân anh ấy. *Mỉm cười*]
[*Hình ảnh*]
Đó là bức ảnh chụp màn hình cuộc nói chuyện của Lăng Miên Hề và Nhϊếp Diệc, chỉ có hai câu mà thôi.
[Lăng Miên Hề]: Tiểu Diệc Diệc, em ăn muốn ói luôn rồi, bây giờ phải làm sao *tan vỡ*
[Nhϊếp Diệc]: Buồn nôn tới mức nào? Em chưa ăn gì hả?
Sau khi đọc xong, Doanh Tử Khâm cạn lời.
Dường như cô suy nghĩ tới chuyện gì đấy, sau đó bình tĩnh sao chép lại câu nói của Lăng Miên Hề, sửa lại xưng hô, rồi gửi cho Phó Quân Thâm.
Tốc độ trả lời của Phó Quân Thâm luôn rất nhanh.
[Ở cái túi nhỏ bên phải trên ba lô của em có một hộp thuốc màu trắng, bên trong có thuốc tiêu hóa đấy, em uống hai viên, sau đó bảo bạn đưa tới phòng y tế khám xem. Nếu vẫn không ổn thì chút nữa anh tới đón em, cảm thấy khó chịu thì phải nói cho anh biết đó.]
Hộp thuốc màu trắng.
Doanh Tử Khâm lấy ba lô từ trong ngăn bàn ra, kéo khóa, quả nhiên bên trong có một hộp thuốc màu trắng.
Trong đó ngoại trừ thuốc tiêu hóa ra còn có dầu gió và vài loại thuốc thường dùng nữa, thậm chí anh còn để mấy viên kẹo ở bên trong.
Chính cô cũng không biết trong ba lô của mình có những thứ này.
Không cần nói cũng biết là ai để vào trong.
Doanh Tử Khâm trầm mặc. Cô không thể ngờ rằng Phó Quân Thâm chu đáo tới mức này, đặt những thứ ấy vào trong ba lô của cô.
Không so sánh thì không bị tổn thương. Cho dù không bị đầy bụng nhưng Doanh Tử Khâm vẫn lấy hai viên thuốc tiêu hóa ra để uống.
"Bố Doanh, gần đây có ai thích cậu phải không hả?" Tu Vũ làm xong một đề hóa, hỏi: "Tâm trạng của cậu vui lắm, hơn nữa toàn thân tỏa ra sức sống."
Tu Vũ không thể quên được lần đầu gặp Doanh Tử Khâm.
Cô đẹp như bước từ trong tranh ra, đẹp tới mức khiến người khác rung động từ tận linh hồn.
Nhưng ánh mắt cô hờ hững, lạnh lẽo như nước suối, bình tĩnh không có bất kỳ gợn sóng nào, tựa như bất kỳ ai, bất kỳ việc gì cũng không thể khiến cô xúc động.
Không phải lạnh lùng mà là không có tình cảm.
Doanh Tử Khâm đang uống nước nghe vậy thì dừng lại: "Cảm giác thích ai đó là như nào nhỉ?"
"Tới đây, tới đây nào, để chị Vũ mở một khóa bổ túc cho." Tu Vũ lập tức buông bộ đề trên tay xuống: "Bố Doanh, tớ hỏi cậu mấy vấn đề nhé, cậu thích ở riêng với người đó không?"
Doanh Tử Khâm suy nghĩ vài giây, sau đó gật đầu: "Có."
"Lúc người đó bị bệnh, bị thương, cậu rất lo lắng phải không?"
"Ừm."
"Cậu thích nói chuyện phiếm với người đó?"
"Ừm."
"Bất kể người khác đánh giá người đó như thế nào, cậu cũng cảm thấy đó chính là người tốt nhất trên đời?"
"Ừm."
"Người đó vui vẻ thì cậu vui, nếu người đó buồn thì cậu cũng buồn?"
Nghe được câu hỏi này, Doanh Tử Khâm trầm mặc.
Cô nhớ tới chuyện khi mình đi lên núi, dưới trời mưa to như trút nước, nhìn thấy cảnh Phó Quân Thâm quỳ gối trước bia mộ không có tên kia, dường như trong lòng cô bị chuyện gì đó kí🇨Ꮒ ŧᏂí🇨Ꮒ.
Lúc đó cô cũng cảm thấy bi thương theo.
Cho dù không có di ngôn của ông cụ Phó thì cô cũng sẽ quan tâm tới Phó Quân Thâm.
Sau khi im lặng hồi lâu, cô mới gật đầu: "Ừm."
Tu Vũ hỏi tiếp: "Vậy nếu như người đó đối xử tốt với người khác, cậu có ghen không?"
Doanh Tử Khâm đặt cái cốc xuống: "Ghen là cảm giác như thế nào?"
"Tớ cũng chưa có kinh nghiệm ở chuyện này." Tu Vũ sờ cằm nói: "Đại khái chính là trong lòng cảm thấy khó chịu, dù sao thì nếu ai để tớ ghen thì tớ sẽ vung tay đánh chết người đó."
Hồi lâu sau, Doanh Tử Khâm mới nói: "Có."
Dừng lại một chút, cô hỏi: "Tất cả đều phù hợp thì là thích à?"
Tu Vũ cũng phải cảm thấy kinh ngạc.
Đầu tiên cô ấy quay đầu cảnh giác nhìn xung quanh, sau khi xác nhận những người khác đang vùi đầu làm đề thì mới hỏi nhỏ: "Là ai, là ai vậy hả? Là con heo nào gặm mất củ cải trắng nhà chúng ta đi rồi?"
Trong trường Thanh Trí có rất nhiều nam sinh thích Doanh Tử Khâm, nếu tập hợp lại thì có thể tạo thành mười mấy đội bóng đá luôn ấy chứ.
Cho dù những người tỏ tình đều bị từ chối nhưng những nam sinh kia đều đã thầm ước hẹn với nhau, nếu như có ai thành công thì nhất định phải để cho những người anh em thất bại khác đánh một trận.
Vậy người kia sẽ bị đánh bao nhiêu trận chứ?
Doanh Tử Khâm không hề giấu giếm, lười biếng tựa bên cửa sổ: "Chốc nữa là cậu sẽ gặp anh ấy thôi."
Tu Vũ càng kinh ngạc hơn: "Là Thất thiếu nhà họ Phó thật à?"
Gần như ngày nào Phó Quân Thâm cũng lái xe tới đón Doanh Tử Khâm tan học. Nhưng suy nghĩ cẩn thận thì đúng là như vậy.
Ngoài Phó Quân Thâm ra thì không còn ai khác cả.
Chỉ cần gặp người đàn ông đó thì những người khác khó lòng lọt vào mắt nổi.
Doanh Tử Khâm ngáp một cái, mắt phượng mông lung: "Nếu những biểu hiện cậu nói là thích một người vậy thì đúng rồi đó."
"Vậy anh ấy thích cậu không?" Tu Vũ tò mò hỏi: "Tớ cảm thấy chắc chắn anh ấy có ý với cậu!"
"Không biết nữa." Doanh Tử Khâm trầm ngâm một chút: "Tôi không cảm thấy gì."
"Bất kể như thế nào đi chăng nữa thì tớ đoán các tiểu thư kia đều đang hối hận chết đi được." Tu Vũ cười trên nỗi đau của người khác: "Nếu như biết bối cảnh của Thất thiếu lớn như vậy, hơn nữa còn giàu như thế, trước kia ai lại nhìn anh ấy với ánh mắt lạnh nhạt cơ chứ?"
Chỉ tiếc trên đời này không hề có thuốc hối hận.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên Tu Vũ lập tức đeo ba lô lên theo Doanh Tử Khâm ra bên ngoài.
Giang Nhiên định đi theo thì bị cô ấy vứt cho một chồng đề thi thử đại học.
Bên ngoài cổng trường, người đi lại tấp nập, các hàng quán rong được bày bán ở khắp nơi.
Đi tới trước cổng trường, Doanh Tử Khâm dừng lại, trong giọng nói không hề bộc lộ chút cảm xúc nào: "Cậu xem, anh ấy đang chơi với chó kìa."
Tu Vũ nhìn theo hướng Doanh Tử Khâm nhìn.
Chỉ nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen đang ngồi xổm, cúi người xuống.
Những ngón tay thon dài của anh xoa đầu một chú cún, một tay khác cầm một chiếc lạp xưởng, đang đút cho chó ăn.
Động tác dịu dàng ấm áp khiến người khác phải cảm thấy khó tin.
Tu Vũ biết con chó này. Đây là một con chó bị mù, chủ nhân là một nhà ở gần đây.
Một thời gian trước chủ của nó đã qua đời, nhưng chú chó mù vẫn loanh quanh ở khu vực này, đi trên những con đường chủ nhân từng đi. Học sinh trường Thanh Trí gặp nó đều cho nó ăn cái gì đó.
Tu Vũ ho một tiếng: "Điều này chứng tỏ anh ấy có tình thương, một người con trai có tình thương rất quyến rũ."
"Vấn đề là..." Doanh Tử Khâm mua một cốc trà sữa, ung dung đáp: "Anh ấy cũng xoa đầu tôi như vậy đó."
Tu Vũ: "..."
Người anh em chết chắc rồi.
Hai người đi về phía đó. Đúng lúc này, Phó Quân Thâm đã cho con chó mù kia ăn xong.
Anh đứng lên, sau khi lau tay xong, nhận lấy chiếc ba lô trong tay Doanh Tử Khâm: "Em định tổ chức lễ trưởng thành như thế nào?"
Khi được nhắc nhở, Tu Vũ cũng nhớ tới điều này: "Đúng rồi, bố Doanh này, cậu sắp trưởng thành rồi đó, nhưng hôm ấy trường học cũng tổ chức lễ trưởng thành, mọi người tổ chức cùng nhau luôn."
Từ ngày xưa cho tới tận bây giờ, người nước Hoa rất coi trọng lễ trưởng thành.
Doanh Tử Khâm cũng không quá quan tâm, cô lắc đầu đáp: "Tùy, sao cũng được."
"Như vậy sao được?" Phó Quân Thâm nhướng mày: "Lễ trưởng thành của Yểu Yểu sao có thể tùy tiện được? Phải tổ chức tốt nhất."
Nghe vậy, Doanh Tử Khâm liếc nhìn anh, không hề đáp lại, cô đi thẳng về phía trước.
Đương nhiên Phó Quân Thâm cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của cô thay đổi.
Anh nhớ tới tin nhắn WeChat của cô, thế là đi chậm lại, hỏi Tu Vũ: "Có phải là Yểu Yểu cảm thấy dạ dày khó chịu, nên tâm trạng không vui không? Hay là trong trường học có chuyện gì hả?"
Tu Vũ đáp lời: "Không phải, mà vì khi nãy anh mới xoa đầu chó đấy."
***
Buổi tối.
Doanh Chấn Đình rời khỏi bệnh viện Số 1 nhưng không quay trở về nhà họ Doanh, ông ta còn gọi điện báo với Chung Mạn Hoa rằng công ty có việc cần xử lý.
Ông ta lượn quanh mấy con phố, đi ra vùng ngoại ô. ở đó có một quán cà phê có phòng riêng, vào thời điểm này cũng không đông khách. Doanh Chấn Đình quan sát xung quanh xong, sau đó mới tiến vào, đi tới trước một phòng riêng và gõ cửa.
Một giọng nói từ trong truyền ra: "Vào đi, không có ai khác đâu."
Doanh Chấn Đình đẩy cửa đi vào.