Mục lục
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



- Chương 498: Đồ tôn đời thứ ba của Doanh hoàng, Lâm tiểu thư cô có được không vậy? -

Giới cổ y có một quy tắc bất thành văn nhưng được các cổ y có uy tín công nhận.

Cùng một người bệnh, trong cùng thời gian chữa trị, chỉ có thể để một cổ y chữa.

Cổ y xuất hiện từ hơn 300 năm về trước, đến nay nó đã phát triển được vô số hệ phái, những hệ phái này có khác biệt nhất định so với cổ y lâu đời nhất.


Cổ thần y năm nay đã hơn 80 tuổi, không thuộc bất kỳ thế gia cổ y nào.

Nhưng vì y thuật của ông ta cao minh nên địa vị và uy tín trong giới cổ y rất cao.

Mỗi năm một lần, Cổ thần y sẽ tổ chức đại hội nhận học trò ở giới cổ y, chỉ có điều ông ta kiêu ngạo, vẫn luôn tuân theo suy nghĩ thà ít nhưng tốt, vì thế cho nên đến tận bây giờ vẫn chưa có đồ đệ nào.

Vãn bối thân cận với ông ta chỉ có mình Lâm Thanh Gia mà thôi. Ông ta đồng ý đến châu Âu một chuyến quả thật là vì Lâm Thanh Gia.

“Cổ thần y.” Sắc mặt Lâm Thanh Gia thay đổi. Cô ta biết Cổ thần y đang nghĩ gì nên lập tức ngăn lại, “Ở châu Âu không có quy tắc như của giới cổ y.”

Cô ta không giống lớp trưởng bối, coi thường tứ đại tài phiệt của châu Âu.

Tứ đại tài phiệt châu Âu có thể dựa vào ngoại lực để sai khiến lính đánh thuê có tu vi của cổ võ giả vốn đã là chuyện vô cùng đáng sợ rồi.


Thần y có thể khiến gia tộc Bevin đích thân đi mời thì sao y thuật có thể kém được chứ?

Có điều, quả đúng là y học của cả thế giới đang tụt hậu so với giới cổ y.

Cô ta cũng từng thấy vài giáo sư y học được xưng tụng là hàng đầu thế giới mà y thuật còn kém xa cổ y.

Cổ y có thể thông qua nội kình, dùng châm cứu làm phương pháp, ép ra tạp chất tồn tại nơi sâu nhất trong cơ thể con người, cũng chính là tẩy gân phạt cốt trong phim võ hiệp, những kỹ thuật y học hiện đại không làm được điều đó.

Ánh mắt Lâm Thanh Gia dừng trên người Doanh Tử Khâm mang theo vài phần trầm tư và tìm tòi.

“Nếu lão phu đã đến rồi thì bắt buộc phải làm theo quy tắc của lão phu.” Đôi mắt Cổ thần y đục ngầu nhưng trong mắt lóe sáng. Ông ta nhìn thẳng vào Doanh Tử Khâm đang uống trà, “Nếu muốn khám và chữa bệnh cùng lão phu, vậy thì lão phu phải hỏi vài câu.”


“Cô biết cái gì là “Khởi nguyên của cổ y, biết cái gì là “Kim châm độ huyệt", “Quỷ môn thập tam châm” không?”

“Hay là cô đã đọc “Nguyên lý cổ y", "Thái Ất thần châm” và “Ngũ long chậm pháp" chưa?”

Nghe thấy những cái tên quen thuộc này, Doanh Tử Khâm đặt chén trà xuống, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn Cổ thần y một cái, hờ hững nói: “Không biết, chưa đọc bao giờ."

Cô thực sự không biết từ lúc nào mà những liệu pháp cổ y rất cơ bản này cũng đáng để mang ra bàn luận sâu. Vậy xem ra, cổ y bây giờ xác thực là rất yếu.

“Không biết đến những thứ này mà còn muốn chữa bệnh cùng lão phu? Lão phu bất tài, những thứ này đều biết cả.” Cổ thần y phụt cười, lạnh lùng nói, “Lời đặt ở đây, các người chỉ có thể chọn một người đến chữa bệnh thôi.”
Evan tức đến xì khói, muốn để Cổ thần y ngậm miệng lại.

Nhưng vì Doanh Tử Khâm ngồi ở đây, trong lòng anh ta cực kỳ sợ hãi, chân không nhấc lên nổi, chỉ có thể đứng run rẩy tại chỗ.

Ywen lại càng muốn ngất đi.

Duy chỉ có Lita là bình tĩnh thổi thổi lá trà nước Hoa mà Doanh Tử Khâm mang cho cô.

Sau khi uống một ngụm, cô cũng bật cười: “Thế nào? Độc dược sư số một của NOK là người mà ông có thể nói này nói nọ? Ông là ai?”

Cô vừa nói ra câu này, trong nháy mắt, sắc mặt của người đàn ông trung niên lập tức thay đổi. Vẻ mặt bình tĩnh của ông ta vỡ nát, đổi thành sợ hãi: “Độc dược sư số một?”

Evan lau mồ hôi, hai chân run lên, lúc này mới cất lời: “Chú Tay… Taylor, là Lita mời về ạ, truyền khắp diễn đàn NOK rồi.”

Mấy hôm nay, người đàn ông trung niên đều ở giới cổ y, cũng không quan tâm đến tin tức của thế giới bên ngoài, căn bản là không biết chấn động ở diễn đàn NOK.
Cổ thần y cau mày, vẫn rất không vui: “NOK là cái gì?”

Ông ta không hề muốn đến châu Âu.

Không chỉ không có thứ gì tốt, lại còn lúc nào cũng phải mang theo máy phiên dịch đen thui bên mình, điều này thực sự không phù hợp với hình tượng của ông ta.

L

âm Thanh Gia cũng rất bất ngờ: “Độc dược sư? Lại còn là độc dược sư số một?”

Cô ta biết NOK, cũng biết những bảng xếp hạng thợ săn kia, chỉ có điều cô ta không quá quan tâm mà thôi.

Giới cổ võ cũng chỉ có nhà họ Tạ là rất quan tâm đến nó, bởi vì nhà họ Tạ gây thù kết oán nhiều.

Bảng xếp hạng thợ săn của NOK cùng đại diện cho giá trị vũ lực của châu Âu, dù sao thì người nước Hoa có mặt trong bảng xếp hạng này là rất ít.

“Biết rồi thì mau xin lỗi đi.” Tính khí của Lita không tốt một chút nào. Cô tưng khẩu súng màu bạc trong tay, cười lạnh, “Cô Lâm này… tốt xấu gì cô cũng tiếp xúc với khoa học kỹ thuật công nghệ cao của thời hiện đại, vậy mà cô không biết hôm qua, độc dược sư số một vừa diệt gọn một đội lính đánh thuê cấp S trong một giây sao?”
“À, các người không hiểu, để tôi nói theo cách khác, chính là hơn 20 cổ võ giả có tu vi 50 năm.”

“Các người tự xem lại xem mình có được không?"

Lần này, Lâm Thanh Gia và Cổ thần y đến châu Âu cũng chỉ mang theo một đội vệ sĩ, tất cả đều đang canh chừng ở bên ngoài.

Cổ thần y có y thuật cao nhưng ông ta hoàn toàn không biết cổ võ, trong người cũng không có một chút tu vi nào. Nhưng không đồng nghĩa với việc ông ta không hiểu rõ phân chia tu vi cổ võ.

Cuối cùng, sắc mặt của Cổ thần y cũng thay đổi, ông ta nói không nên lời: “Cái gì?”

Doanh Tử Khâm túm áo dài đen, không nói gì mà chỉ đứng dậy đi thẳng ra ngoài.

Lần này, dù có là Evan hay người đàn ông trung niên thì cũng đều hoảng loạn.

Độc dược sư số một đấy!

Họ căn bản là không hiểu được tính khí của vị đại lão này. Ngộ nhỡ khiến người ta nổi giận bỏ đi, quay đầu phất tay diệt sạch gia tộc Bevin thì làm sao?
Gia tộc Bevin không sợ sát thủ, tay súng hay cổ võ giả, duy chỉ sợ thợ săn có thể đánh cả nhóm như độc dược sư và thôi miên sư.

Không thể phòng nổi.

“Xin lỗi, là chúng tôi không phải.” Người đàn ông trung niên đuổi theo, vô cùng kính cẩn, “Đại nhân, xin ngài đừng để bụng, chúng tôi không biết thực lực của ngài, người không biết thì vô tội.”

Câu này thông qua máy phiên dịch hoàn toàn truyền vào tại Cổ thần y. Sắc mặt ông ta tím tái nhưng không thể nói được dù chỉ một chữ.

Tùy tay diệt sạch một đội lính đánh thuê cấp S, gϊếŧ ông ta là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Cô Lâm, không ngờ cháu gái tôi thực sự mời độc dược sư số một đến.” Người đàn ông trung niên ngừng lại, lại nhìn về phía Lâm Thanh Gia, rất uyển chuyển: “Nếu không thể chung sống hòa bình với độc dược sư số một,
chúng tôi chỉ có thể...”

Câu sau còn chưa nói hết nhưng Lâm Thanh Gia biết là ý gì.

Nếu đi, người đi cũng là họ chứ không phải độc dược sư số một.

Họ không xứng.

Lâm Thanh Gia nhíu mày, thấp giọng: “Cổ thần y, nghi là chứng bệnh nan y.”

Lần này họ đến, chữa bệnh cho gia tộc Bevin là chuyện thứ yếu, chủ yếu là nghiên cứu độc tố trong người gia chủ Bevin.

Cổ thần y chưa từng ấm ức như thế này, nhưng ông ta cũng không còn cách nào khác. Ông ta chỉ có thể nhịn cơn giận trong lòng, chọn cách lui xuống một bước, nghiến răng: “Là lão phu không phải, lão phu xin lỗi.”

Nhưng trong lòng Cổ thần y vẫn khinh thường như cũ.

Độc dược sư gì chứ? Có mạnh bằng lão tổ tông cổ y của họ không?

Doanh Tử Khâm dừng bước, quay đầu, giọng nói lạnh lùng: “Chỉ có lần này.”

Bốn chữ này khiến người đàn ông trung niên đổ mồi hôi lạnh, sau đó nhận lỗi: “Vâng, nhất định, tuyệt đối sẽ không có lần hai, mời ngài đi bên này.”
Doanh Tử Khâm không đi theo ông ta mà sóng vai, đi cạnh Lita.

Người đàn ông trung niên hơi sượng sùng, trong lòng cũng đang nghi hoặc.

Tại sao Lita có thể mời được độc dược sư số một?

Lâm Thanh Gia mím môi, đi theo.

Sắc mặt của Cổ thần y không tốt nhưng ông ta cũng không thể không đi.

Một đoàn người đến phòng bệnh độc lập của gia chủ Bevin.

Gia chủ Bevin đang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, một bên treo máy thở.

Lita đè thấp giọng nói: “Thuốc của cô rất tốt, hô hấp của bố tôi tốt hơn rất nhiều rồi.”

Doanh Tử Khâm gật đầu.

Người đàn ông trung niên lại khom người hành lễ một lần nữa: “Đại nhân, mời.”

Sắc mặt của Lâm Thanh Gia ngưng trọng thêm vài phần.

Tứ đại tài phiệt của châu Âu và tam đại thế gia cổ võ ngang hàng với nhau, nhưng ở trước mặt độc dược sư số một này, người đàn ông trung niên lại có thể cung kính đến vậy.
Xem ra, họ thực sự đánh giá thấp thực lực của các thợ săn rồi.

Doanh Tử Khâm ngồi xuống, không dùng kim châm mà chỉ nhìn vài huyệt vị của gia chủ Bevin rồi ấn ấn, sau đó nhìn ngũ quan của ông.

Cổ thần y lạnh mắt đứng bên cạnh nhìn, âm thầm chế nhạo.

Chỉ có thế thôi sao?

Vừa nhìn đã biết được là cách làm của kẻ ngoại đạo rồi.

Còn muốn chữa bệnh?

Để ông ta chống mắt lên xem vị độc dược sư số một này sẽ khiến người bệnh chết thế nào.

Lúc này, có tiếng điện thoại vang lên.

Lita ngẩng đầu, lạnh lùng hỏi: “Ai chưa để chế độ yên lặng vậy? Muốn chết à?”

“Xin lỗi.” Lâm Thanh Gia ra khỏi phòng bệnh, nhận điện thoại, “Bố, là con.”

Ở đầu dây bên kia, không biết Lâm Cẩm Vân nói cái gì mà sắc mặt Lâm Thanh Gia thay đổi: “Vậy..”

Ngừng một lát, cô ta lại nói: “Vâng, đợi con làm xong chuyện ở châu Âu, con sẽ cố gắng trở về trong thời gian sớm nhất có thể, làm phiền bố chăm sóc mẹ nhiều hơn.”
Cô ta cúp máy, mím chặt môi.

Lúc này.

Giới cổ võ, nhà họ Lâm.

Lân Cẩm Vân nhìn An Nhu Cẩn đang ôm chân, không ngừng run rẩy ở trên giường. Ông ta hít sâu một hơi: “Bảo các người bảo vệ phu nhân cho tốt mà các người làm gì vậy?”

Hai vệ sĩ quỳ dưới đất, vô cùng sợ hãi: “Xin gia chủ tha mạng!”

Dù có nói là An Nhu Cẩn cố ý tách họ ra thì cũng vô dụng. Không bảo vệ tốt chính là không bảo vệ tốt.

“Không thể vi phạm gia quy của nhà họ Lâm.” Lâm Cẩm Vân nhàn nhạt, “Tự phế bỏ tu vi, rời khỏi đây đi.”

Sắc mặt hai vệ sĩ xám xịt, thân thể run rẩy.

Tu vi của họ đều trên 50 năm, tu luyện đến nay cũng không dễ dàng gì.

Nhưng không còn cách nào khác.

Lâm Cẩm Vân muốn nói chuyện với An Nhu Cẩn nhưng An Nhu Cẩm chỉ lẩm bẩm gì đó trong miệng, một mình quay mặt về phía góc tường, vẻ mặt lúc thì sợ hãi, lúc thì điên cuồng. Quả thật không khác gì một kẻ điên.
Lâm Cẩm Vân vươn tay nhưng cũng chỉ đành chịu thua.

Lúc này, đại trưởng lão cử người đến gọi ông ta.

Lâm Cẩm Vân đi theo vệ sĩ.

“Cẩm Vân, đây là danh sách nữ quyền của các gia tộc lớn.” Đại trưởng lão đặt một tập tài liệu trước mặt ông ta, “Xem xem có ưng ai không, chúng ta mau chóng chuẩn bị sính lễ để cầu hôn.”

Hồi xưa, ông ta đồng ý cho Lâm Cẩm Vân cưới An Nhu Cẩn là vì muốn biến Lâm Thanh Gia thành người nhà họ Lâm.

Ngoài gương mặt ra, An Nhu Cẩn không có điểm nào xứng với vị trí chủ mẫu nhà họ Lâm cả.

Sắc đẹp là tồn tại cấp thấp nhất trong giới cổ võ. Có thực lực, dễ như trở bàn tay.

Bây giờ An Nhu Cẩn đã trở thành kẻ điên rồi, còn không ly hôn đi?

“Đại trưởng lão.” Sắc mặt Lâm Cẩm Vân trầm xuống, “Ngài làm vậy cũng ép người quá đáng quá, sẽ khiến Thanh Gia lạnh lòng, con bé đã cống hiến không ít cho nhà họ Lâm, ngài đối xử với mẹ con bé như vậy sao?”
Nghe đến cây này, quả nhiên đại trưởng lão trở nên trầm mặc.

Một lúc lâu sau, ông ta nhàn nhạt nói: “Vậy thì đợi Thanh Gia trở về rồi bàn tiếp.”

An Nhu Cẩn trở nên như thế này, đại trưởng lão vô cùng vui mừng. Ông ta đã muốn đổi chủ mẫu của nhà họ Lâm từ lâu rồi.

Đúng là đáng đời.

Không biết đây là chuyện tốt do ai làm, kẻ đó đúng là đã giải quyết được một mối lo của nhà họ Lâm.

Lâm Cẩm Vân đứng dậy: “Cẩm Vân xin cáo lui.”

Sau khi rời khỏi phòng đại trưởng lão, sắc mặt Lâm Cẩm Vân lạnh như băng.

Ông ta gọi một đội vệ sĩ đến: “Điều tra xem xem rốt cuộc là kẻ nào đã làm phu nhân bị thương. Điều tra ra thì lập tức đưa về.”

Đây rõ ràng là tát vào mặt nhà họ Lâm, tuyệt đối không thể bỏ qua được.

Nhà họ Lâm không gây chuyện, chỉ chú trọng phát triển nhưng trong tay cổ võ giả nào mà không có mạng người chứ?
Nhóm vệ sĩ chắp tay: “Vâng thưa gia chủ.”

Trong lâu đài Bevin.

Năm phút sau, Doanh Tử Khâm kiểm tra xong.

Quả nhiên.

Hệt như cô dự đoán, độc trong người gia chủ Bevin có sức công phá như loại độc mà ông cụ Phó trúng lúc trước.

Sợ rằng, nó cũng là sản phẩm của luyện kim.

Doanh Tử Khâm trầm ngâm một lúc, sau đó đọc tên một vài dược liệu: “Những loại dược liệu này.”

Lita lập tức ghi nhớ: “Để tôi đi mua”

Cổ thần y đang định nói những thứ đó căn bản không được coi là dược liệu gì, nhưng lúc chạm vào ánh mắt lạnh lẽo của Lita, ông liền nuốt xuống.

“Gia chủ Taylor, chúng tôi cũng muốn xem bệnh tình của gia chủ Bevin.” Lâm Thanh Gia nói, “Đương nhiên, mọi người là người quyết định xem ai là người chữa trị cho ngài ấy.”

“Xì.” Lita nghe vậy liền giễu cợt một tiếng, “Vậy thì các người cũng phải chữa được đã.”
“Sao lại không chữa được?” Cổ thần y vuốt râu, vẫn kiêu ngạo như cũ, “Thầy của lão phu là tiên sinh Ngọc Hiên.”

Hiểu biết của châu Âu về giới cổ y rất có hạn, các thành viên của gia tộc Taylor và Bevin đều không hiểu gì.

Lâm Thanh Gia cười cười, giải thích giúp một câu: “Thầy của tôi và Cổ thần y đều thuộc dòng truyền thừa của sư tổ Ngọc Hiên, sư tổ Ngọc Hiên lại là học trò của lão tổ tông của nhà họ Phục.”

“Lão tổ tông nhà họ Phục là cổ y giả số một, có điều lâu lắm rồi bà ấy không xuất hiện.”

Nghe đến câu cuối, người đàn ông trung niên mới sáng tỏ: “Vậy thì cô Lâm thực sự lợi hại, có sư môn lợi hại vậy mà.”

Doanh Tử Khâm ngẩng đầu,nhìn thêm Cổ thần y một cái, như có suy nghĩ gì đó.

Đây là… đồ tôn đời thứ ba của cô?

- Chương 499: Doanh Tử Khâm: Châm pháp này, là tôi chế. -
Lão tổ tông nhà họ Phục cũng chính là Phục Tịch.

Thiên phú của Phục Tịch rất tốt, nếu không cô cũng không nhận Phục Tịch làm đồ đệ rồi truyền lại cổ y.

Nhưng bởi vì qua mấy trăm năm phát triển, cổ y bây giờ đã phân ra quá nhiều hệ phái, quả thực rất nhiều chỗ không liên quan gì đến cô.

Có điều, nếu luận về chính thống, đương nhiên vẫn là đệ tử của Phục Tịch rồi.

Phục Tịch là người lương thiện, trước khi triệt để lui khỏi giới cổ y để về ở ẩn, bà ấy vẫn luôn bôn ba ở khắp nước Hoa để chữa bệnh giúp người mà không đòi hỏi bất kỳ thù lao nào.

Phục Tịch có bao nhiêu đệ tử, Doanh Tử Khâm không quan tâm. Dù sao lúc đó cô đã rời khỏi Trái đất, trở về thế giới tu linh rồi.

Lần này tái sinh trở lại, cô chỉ biết Phục Tịch vẫn còn sống, chuyện còn lại thì không để trong lòng.
Dựa theo cách nói của Lâm Thanh Gia, Ngọc Hiên là đồ tôn đời thứ nhất, Cổ thần y là đồ tôn đời thứ hai, Lâm Thanh Gia là đồ tôn đời thứ ba của cô.

Xem ra, sư môn này cũng khá lớn mạnh và có uy tín rất cao trong giới cổ y.

Lần này cô thức tỉnh, có thêm bao nhiêu là vãn bối.

Doanh Tử Khâm tựa lưng vào tường, không đi mà chỉ nhìn như vậy.

“Lão phu đã kiểm tra rồi. Sở dĩ người bệnh này hôn mê bất tỉnh là bởi vì độc tố đã tấn công tâm mạch và thần kinh, khiến tâm thần của người bệnh có vấn đề.” Cổ thần y vuốt râu, nắm chắc phần thắng trong tay, “Muốn giải độc, không chỉ cần dược liệu mà còn cần phải phối hợp với châm cứu nữa.”

“Lão phu chắc chắn, sau một lần châm cứu người bệnh sẽ tỉnh lại.”

Nghe đến đây, vẻ mặt Evan chấn động: “Không sai, Tây y cũng kiểm tra rồi, quả thực thần kinh của cha tôi bị ảnh hưởng.”
Xem ra cổ y cũng có năng lực đấy.

Cổ thần y nhận lấy một chiếc hộp dài từ tay dược đồng, sau đó mở ra.

Bên trong chứa đầy ngâm châm có độ dài khác nhau, chúng phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Cổ thần y lấy một chiếc từ bên trong ra, sau khi sát khuẩn bằng cồn và lửa, ông ta nhắm vào huyệt Thiếu thương của gia chủ Bevin.

Sắc mặt Lita Bevin thay đổi, đang định ngăn cản.

Trong phương diện giải độc, quả thật cô ấy chỉ tin một mình Doanh Tử Khâm.

Nhưng cô ấy chưa kịp làm gì, tay cổ thần y đột nhiên run lên một cái, ngân châm trong tay ông ta nhanh chóng biến thành màu đen.

Không chỉ chiếc châm trên tay ông ta, đến những chiếc còn lại trong hộp cũng biến thành màu đen.

Lita ngẩn người, nhìn về phía cô gái.

Có thể làm được chuyện này trong chớp mắt, chỉ có độc dược sư mà thôi.

Thần sắc người đàn ông trung niên thay đổi: “Đại nhân, ngài làm vậy là.”
Doanh Tử Khâm vuốt vuốt ống tay áo màu đen, không nhanh không châm: “Mời tôi đến mà không kính tôi, cách châm cứu rác rưởi gì vậy, nhìn mà chướng mắt.”

Từ trước đến nay, lời kiểu này đều là Cổ thần y nói, chưa từng có ai nói vậy với ông.

Ông ta tức đến dựng râu, ngón tay run run: “Cô… cô..”

Quỷ môn thập tam châm đấy!

Đây là cách châm cứu truyền thừa của cổ y, người biết nó trong giới cổ y cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, một người châu Âu thì hiểu cái gì?

Hộp ngân châm này là hàng đặt riêng, Cổ thần y đã dùng 30 năm rồi, nó giống hệt như con của ông ta vậy.

Ông ta đến châu Âu cũng không mang theo ngân châm dự phòng, ngân châm bị hủy, không có công cụ, sao ông ta có thể chữa bệnh cho người khác được?

Sắc mặt Cổ thần y tím tái.

Lita liếc nhìn số ngân châm đã hỏng: “Bao nhiêu tiền thì lấy từ trong kho vàng, gia tộc Bevin không thiếu tiền.”
Lời này vào tại Cổ thần y chính là sỉ nhục.

Lần này, dù Lâm Thanh Gia có khuyên, ông ta cũng không thể tiếp tục ở lại đây nữa.

Cổ thần y lạnh mặt đứng dậy: “Sau này, nếu người bệnh này có xảy ra chuyện gì thì đừng có mời lão phu. Lão phu không chịu trách nhiệm và cũng tuyệt đối không đến đây nữa!”

Ông ta quay người đi luôn.

Nhưng không có ai giữ ông lại.

Sắc mặt của Cổ thần y càng khó coi hơn.

Ngược lại, người đàn ông trung niên còn đi theo, thở dài một hơi: “Xin lỗi cô Lâm, chuyện này cũng là do tôi suy nghĩ không chu đáo, khiến hai người tốn công một chuyến rồi.”

Có rất nhiều tin đồn về độc dược sư số một.

Nhưng có thể dễ dàng nhận thấy, độc dược sư số một đã sống rất lâu.

Ngay cả độc dược sư đứng thứ mười của bảng xếp hạng cũng có thể thông qua độc dược làm chậm lại tốc độ lão hóa, tăng thêm năng lực phân chia của tế bào.
Nếu luận về tuổi tác, dù có là Cổ thần y thì cũng phải gọi một tiếng tổ tông.

Đương nhiên ông ta không nói lời này.

“Gia chủ Taylor khách sáo rồi.” Lâm Thanh Gia cười cười, “Cũng là do y thuật của chúng tôi không đủ cao minh.”

“Cô Lâm tự coi nhẹ bản thân rồi.” Người đàn ông trung niên lại nói, “Gia tộc Taylor sẽ bồi thường ngân châm cho Cổ thần y.”

Cổ thần y hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

“Cổ thần y.” Lâm Thanh Gia chỉ chỉ vào đầu, mím môi, “Chỗ này của mẹ tôi cũng có vấn đề, phiền ngài sau khi trở về đến xem xem có thể chữa cho bà ấy được không.”

Lúc này, sắc mặt của Cổ thần y mới hòa hoãn lại: “Tất nhiên.”

Người châu Âu không biết điều nhưng vẫn luôn có người biết.

Ông ta còn chưa muốn thể hiện tuyệt học của sư môn mình cho người nước ngoài thấy đâu.
***

Trong phòng bệnh.

Evan và Ywen không thể chịu đựng được nỗi sợ hãi mà độc dược sư số một mang lại cho bản thân nên cũng tìm cớ để rời đi.

“Tìm số thuốc còn lại rồi đưa cho tôi.” Doanh Tử Khâm gật nhẹ, “Có thuốc rồi, ông ấy sẽ tỉnh lại nhanh thôi.”

Lita gật đầu, hơi tò mò: “Cách châm cứu ban nãy thực sự là rác rưởi sao?”

Cô ấy không hiểu Đông y, càng không hiểu cổ y, nhưng nghe Cổ thần y nói thì quả thật là đâu ra đấy.

Doanh Tử Khâm ngáp một cái, sắc mặt lười biếng: “Còn phải xem là ai dùng, dùng ở đâu. Một châm đó của ông ta không cứu nổi người mà ngược lại sẽ lấy tính mạng con người đấy.”

Quỷ môn thập tam châm đúng là để chữa trị vấn đề về tâm thần, đúng là có thể khiến người bệnh có vấn đề trong tâm, thần khôi phục lại bình thường.
Nhưng vì gia chủ Bevin đã bị chất độc quấy nhiễu nhiều năm, tốc độ lão hóa của cơ quan trong cơ thể đều đã tăng nhanh rồi, vô cùng yếu ớt.

Nếu ngân châm thứ ba của Cổ thần y hạ xuống, mạng của gia chủ Bevin có thể mất ngay lập tức.

Lita giật mình: “May mà cô đã cản lại.”

Nghĩ một lát, cô ấy lại càng tò mò hơn: “Nhưng tại sao cô lại biết rõ như vậy?”

Cô ấy cũng nghe rồi, Quỷ môn thập tam châm này là cách châm cứu truyền thừa của giới cổ y, rất hiếm gặp, không truyền cho người ngoài.

“Ồ, tôi chế ra đấy.”

Lita: “...”

Trong phút chốc, cô không thể phân biệt được rốt cuộc câu này là thật hay giả.

Dung lượng não hình như không đủ. Lita có hơi buồn, cô ấy vẫn luôn cho rằng bản thân mình là một đại lão. Nhưng bây giờ cô ấy phát hiện ra, cô ấy không hiểu được thế giới của đại lão, đến lời họ nói ra cô ấy cũng không hiểu.
Doanh Tử Khâm đứng lên: “Tôi đi trước đây."

Lita cũng đứng dậy: “Để tôi tiễn cô.”

“Không cần. Có thời gian thì điều tra nội gián ở gia tộc các cô đi.”

Doanh Tử Khâm rời khỏi lâu đài, bước chân đột nhiên dừng lại.

Cô quay đầu, nhìn Evan đang do dự không biết có nên tiến lên không: “Anh muốn đi theo?”

Người Evan cứng đờ, chân cũng mềm nhũn: “Không… không có, mời đại nhân cứ tự nhiên.”

Anh ta ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám đi theo độc dược sư số một?

Đến lúc đó, e rằng anh ta còn chẳng biết mình chết thế nào mất.

Evan đứng tại chỗ nhìn cô gái rời đi.

Mười phút sau, cảm giác sợ hãi trong lòng mới biến mất, anh ta miễn cưỡng khôi phục sức hoạt động tự do.

Evan lau mồ hôi, chân mềm nhũn mà trở về.

Đáng sợ quá. Thực sự không biết rốt cuộc độc dược sư số một trông như thế nào, liệu có phải là đã biến thành bộ xương không?
***

Doanh Tử Khâm rời khỏi lâu đài Bevin, đi vòng vèo mấy vòng, sau đó bỏ đi áo dài màu đen và lớp trang điểm, thay một bộ quần áo bình thường.

Cô nhìn áo dài màu đen trên tay, lần đầu tiên cảm thấy hơi chướng mắt.

Cũng không biết tại sao trước đây cô có thể mặc loại quần áo này vài trăm năm nữa.

Thẩm mỹ này…

Tối qua, sau khi rời khỏi thế giới ngầm, cô lập tức đến sân bay đón Phó Quân Thâm.

Hôm nay trời vừa sáng, Tu Vũ và đội đua xe nhà họ Tu cũng đến, giải đua F1 do gia tộc Manson tổ chức sắp bắt đầu.

Đồng hành còn có Tần Linh Du.

Nghe nói có chương trình tạp kỹ xuyên quốc gia sắp khởi quay, Tần Linh Du cũng đến cùng.

Ngoài Tu Vũ và đội đua nhà họ Tu ra, đoàn người cũng đều ở khách sạn mà đoàn làm phim "Nữ hoàng tinh linh" ở.

Thấy Doanh Tử Khâm trở về, Vân Sơn hành lễ rất cung kính: “Doanh tiểu thư.”
“Yểu Yểu, tháng sau có bữa tiệc.” Phó Quân Thâm vẫy vẫy tay, đôi mắt hoa đào cong lên, “Đại gia tộc của châu Âu và Tập đoàn Venus cùng tổ chức, em đi không?”

Doanh Tử Khâm không có cảm giác gì: “Không đi, lười.”

“Ừm.” Phó Quân Thâm không ngạc nhiên vì điều này.

“Thiếu gia, tôi đi, tôi đi.” Vân Sơn xoa xoa tay, rất hưng phấn, “Tôi muốn giành lì xì và muốn ăn đồ ăn ngon.”

Anh ta đã nghe nói từ lâu, tiệc rượu này phát lì xì miễn phí, anh ta muốn nếm thử lạc thú tiền từ trên trời rơi xuống này.

Nghe đến đây, Doanh Tử Khâm mở mắt, đầu vẫn tựa vào vai của gối ôm hình người thực thụ, rất bình tĩnh: "Vậy đi thôi.”

Vân Sơn: “..”

Bây giờ anh ta có thể chắc chắn, thiếu gia nhà họ không bằng tiền bạc và thức ăn ngon.

Phó Quân Thâm liếc cái gối ôm to bằng người bị ném ở trên giường, môi cong lên: “Bạn nhỏ, món quà thế nào?”
“Muốn cầm kéo cắt vụn.”

“Bố Doanh.” Lúc này, Tu Vũ ở bên ngoài gõ cửa: “Tối rồi, tôi đưa cậu ra ngoài quẩy.”

“Đừng quan tâm đến đàn ông, đàn ông sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ ra kiếm của cậu mà thôi! Chúng ta phải vô tình!”

Doanh Tử Khâm liếc Phó Quân Thâm một cái, trầm ngâm: “Hình như cũng có lý.”

Vẻ mặt Phó Quân Thâm khựng lại, nhướn mày, trong con ngươi có ánh sáng nhẹ lướt qua, mang theo vài phần quyến rũ: “Hửm?”

Doanh Tử Khâm thong thả mà đứng dậy: “Anh chỉ ảnh hưởng đến tốc độ ra kiếm của em, chiếc gối của anh ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của em.”

Ngủ quá sâu.

Cô không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào mà rời khỏi phòng tổng thống, đến tập hợp với Tu Vũ.

Tần Linh Du cũng ở đó,sau khi thấy cô gái thì gật đầu:“Chúng ta đi thôi.”
Tu Vũ cầm điện thoại, bắt đầu tìm kiếm nhà hàng, bỗng một cơn chóng mặt nghiêm trọng ập đến.

Cô họ khù khụ, sắc mặt thay đổi,như nhớ ra gì đó bèn nhấc tay lên gọi Doanh Tử Khâm: “Bố Doanh, trên máy bay...”

Còn chưa kịp nói hết câu, trong chớp mắt, Tu Vũ đã mất đi ý thức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK