Mục lục
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đằng Vân Mộng lại càng lo lắng hơn.

Đề này rất khó, cô ấy cũng vừa đọc xong đề, trong đầu mới có hướng suy

nghĩ chứ chưa lược lại một lần.

Doanh Tử Khâm bị gọi lên đột xuất như vậy liệu cậu ấy có thể giải được không?

Cô Mạnh đưa bút dạ qua: “Đừng trực tiếp viết đáp án, nhớ phải vừa giải vừa nói.”

Mới phát trực tiếp, bình luận trên màn hình bắt đầu nhiều lên.

[Đây là học sinh nghệ thuật kia sao?]

[Nhan sắc này, đỉnh thật, có thể vào làng giải trí rồi, đánh bay mấy đỉnh lưu kia.]

[Đẹp thì có tác dụng gì? Có diễn xuất không? Biết diễn không? Xin đừng lấy một người thường ra so sánh với đỉnh lưu, không xứng đâu, cảm ơn.]

[Cuối cùng cũng thấy học sinh nghệ thuật này rồi, tôi phải xem xem rốt cuộc cậu ta có biết làm hay không, dựa vào đâu mà lấy được suất vào thẳng vòng quốc tế ISC.]


[Không muốn nhìn cô ta, chỉ muốn nhìn Nhan bảo, tại sao cô giáo không để Nhan bảo giảng?]

Tu Nhan vuốt vuốt tóc, cũng nhìn lên bảng.

Bên cạnh cô ta, một học sinh bật cười: “Không có sự giúp đỡ của Đằng Vận Mộng và Phong Việt, cậu ta giải câu này kiểu gì?”

Nếu không giải được câu này căn bản không xứng để tham gia vòng chung kết quốc tế.

“Câu này rất đơn giản.” Doanh Tử Khâm cầm bút dạ, giọng cô rất từ tốn: “Mọi người kẻ một đường phụ ở đây, sau đó áp dụng công thức này.”

Cô vừa nói vừa viết, không nhanh nhưng tư duy rất rõ ràng. Dần dần, vẻ mặt của các học sinh khác đều trở nên nghiêm túc.

Đằng Vận Mộng cũng há hốc miệng.

Cách giải bài của Doanh Tử Khâm hoàn toàn khác với cô ấy, ít nhất là rút gọn được sau bước, mà trong cuộc thi thì thời gian rất quan trọng, rút gọn một bước thì sẽ càng làm được nhiều câu hơn.


Cô Mạnh nhìn từng hàng lời giải, trên mặt nóng rát như bị ăn một cái tát.

Bà ta lấy câu này từ Đại học Đế đô nên đương nhiên bà ta cũng biết giải nhưng hoàn toàn không biết câu này có thể giải như vậy.

Một học sinh cấp ba mà có học thức cao hơn bà ta?

Ấy thế mà cứ vào lúc này, Doanh Tử Khâm viết xong con số cuối cùng: “Em nói xong rồi.”

Vẻ mặt cô Mạnh cứng ngắc không biết tại sao lại cảm thấy hơi chật vật không dám nhìn thẳng vào mắt của cô gái: “Đúng, đúng rồi.”

Doanh Tử Khâm lau tay, trở về chỗ ngồi.

Thợ quay phim cũng rất biết cách thu hút người xem, thế nên ống kính được kéo gần vào quay cận cảnh cô.

Trong màn hình hiện lên hàng lông mi dài và làn da trắng như sứ, tinh tế đến mức không nhìn thấy lỗ chân lông

của cô gái.

Một cú bạo kích trực tiếp của sắc đẹp.


Bình luận trên màn hình bùng nổ.

[Chết mất thôi, tôi đến ngạt thở trước cái nhan sắc này mất thôi, chết mất chết mất.]

[Sau khi tra thử thì câu hỏi này được thay đổi từ một câu trong cuộc thi toán học quốc tế nhưng còn khó hơn nhiều so với câu hỏi đó.]

[Trời đất, học sinh nghệ thuật cũng đỉnh vậy sao, vừa biết vẽ, vừa biết giải toán, thể này là toàn năng rồi!]

[Được rồi, được rồi, không thấy trước đó Đằng Vận Mộng vừa nói thầm với cô ta sao? Tôi thấy là Đằng Vận Mộng

nói các bước giải cho cô ta hoặc là hiệu quả chương trình thôi. Mọi người trông mong gì một học sinh nghệ thuật có thể giải được đề toán học quốc tế chứ?]

[Ghen ăn tức ở thì cứ nói thẳng ra, ghen tị với người ta vừa xinh hơn, vừa thông minh hơn mình chứ gì.]

Nụ cười bên khoé môi Tu Nhan dần dần biến mất, vẻ mặt cũng bắt đầu nghiêm túc.
Cô ta cúi đầu nhìn điện thoại.

Trên màn hình là app trò chuyện WeChat.

[Đại tiểu thư, Doanh Tử Khâm mà cô bảo tôi điều tra là học sinh của trường Trung học Thanh Trí, hiện giờ học lớp

12A19, là bạn thân của tiểu thư Tu Vũ. Quan hệ của hai người rất tốt.]

[Cũng vì cô ấy mà tiểu thư Tu Vũ không đến hộp đêm nữa, ngày nào cũng đến trường học.]

[Quả thật cô ấy biết vẽ tranh, có điều không thể sánh được với Đại tiểu thư.]

Khi nhìn thấy hai chữ “Tu Vũ”, ánh mặt Tu Nhan động đậy, lạnh dần đi.

Cô ta nghiêng đầu, nhìn cô gái, trong lòng cũng có tính toán.

Sau khi xoá lịch sử trò chuyện, Tu Nhan gửi tin nhắn cho quản lý của cô ta.

“Anh Trần, nói với fan giúp em, tối nay em sẽ phát trực tiếp.”

***

Buổi trực tiếp chỉ diễn ra trong hai giờ, chủ yếu là mở đầu tuyên truyền, trong một tháng tiếp theo thì chương trình sẽ được quay và gửi về đài truyền hình để cắt ghép, biên tập.
Sau khi kết thúc huấn luyện, Đằng Vận Mộng mới gào rú, ôm chặt Doanh Tử Khâm: “Tử Khâm, cậu lợi hại quá đi mất, cậu nghĩ thế nào vậy?

“Không nghĩ.” Doanh Tử Khâm suy nghĩ một chút: “Tuỳ tiện liếc một cái thôi.”

Đằng Vận Mộng: “…”

Phong Việt: “…”

Họ đột nhiên ý thức được một vấn đề rất lớn.

Doanh Tử Khâm mà họ lập chỉ muốn kèm cặp thực ra mới là học thần thâm tàng bất lộ?!

Đằng Vận Mộng nhìn bóng lưng cô gái, lẩm bẩm: “Phong Việt, chúng ta ôm được cái đùi to rồi.”

Phong Việt véo mạnh mình một cái, thở ra một hơi: “Hay quá, không phải là mơ.”

Ngoài giảng đường lớn.

Cô Mạnh vẫn chưa đi.

Sau khi gặp cô gái, bà ta lạnh lùng gọi một tiếng: “Doanh Tử Khâm.”

Bước chân Doanh Tử Khâm ngừng một chút nhưng cũng không dừng lại.

“Đừng tưởng giải được một câu là có thể vênh váo tự đắc.” Sắc mặt cô Mạnh rất phiền chán. Cô ta lạnh giọng: “ISC là cuộc thi về tri thức các lĩnh vực. Thành tích của em không ổn định như vậy, sau này huấn luyện nghiêm túc một chút, đừng có làm liên lụy đến Đằng Vận Mộng và Phong Việt.”
Lúc này Doanh Tử Khâm mới quay đầu lại.

Cô không nói gì, bỗng nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên.

“Tôi vừa nghe thấy gì vậy?” Chủ nhân giọng nói là Tả Lê. Anh ta nhìn cô Mạnh: “Hình như cô Mạnh rất không hài lòng về trò Doanh Tử Khâm.”

Sắc mặt cô Mạnh thay đổi, rất gượng gạo: “Giáo sư Tả Lê.” C

ô ta không ngờ câu nói vừa rồi của mình bị Tả Lê nghe thấy.

“Tôi nói thế này với cô đi.” Tả Lê cười nói, rất châm biếm: “Cô không lấy được giấy mời tuyển dụng giảng dạy của Đại học Đế đô nhưng trò Doanh Tử Khâm thì có thể, có điều em ấy không muốn.”

“Cô có tư cách gì để không hài lòng về em ấy? Cô cũng xứng ư?”

Tả Lê là thẳng nam khối khoa học tự nhiên chính gốc, từ xưa đến nay không bao giờ châm biếm người khác. Nhưng một khi đã châm biếm thì có thể khiến người nghe phát khóc. Cô Mạnh sắp 40 tuổi rồi mà nghe thấy câu này cũng không chịu nổi.
Sắc mặt cô ta hơi tái: “Giáo sư Tả Lê, anh đang nói đùa ư?”

Một học sinh cấp ba nhận được giấy mời tuyển dụng giảng dạy của Đại học Đế đô? Nói ra chẳng ai tin.

“Tôi không nói đùa.” Tả Lê lười quan tâm đến cô ta: “Nếu cô không tin thì bây giờ theo tôi đến văn phòng tôi, giấy mời tuyển dụng còn trong ngăn bàn tôi đấy, có đến không?”

“Thôi, thôi không cần đâu.” Cố Mạnh lùi về sau mấy bước, nhanh chóng rời đi.

“Trông kìa.” Tả Lê hừ lạnh một tiếng, lúc này mới quay đầu, thần sắc rất nghiêm túc: “Trò Doanh, giáo sư trong

khoa chúng tôi chuẩn bị đặt hàng loạt dầu gội mọc tóc của em, em xem có thể giảm giá thêm không?”

***

Buổi tối không có hạng mục huấn luyện, các học sinh người học thì học, người nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi.

Tu Nhan ngồi trong phòng khách của căn nhà, mở máy tính xách tay ra phát trực tiếp. Cô ta đến tham gia huấn
luyện cũng không hoàn toàn là vì vòng chung kết quốc tế ISC mà vì muốn tăng thêm sức nổi tiếng.

Ngôi sao khác không dám xây dựng hình tượng học giỏi nhưng cô ta có thể, cô ta có vốn liếng để làm việc đó.

“Đúng rồi, cũng giới thiệu với mọi người bạn cùng nhà của tôi.” Tu Nhan cầm máy tính, đứng dậy, đi gõ cửa

phòng Đằng Vận Mộng.

Cửa rất nhanh được mở ra.

Trên ghế sô pha trong phòng, ngoài Đằng Vận Mộng còn có Doanh Tử Khâm. Đằng Vận Mộng rất không chào đón Tu Nhan nhưng cô ấy tinh mắt, nhìn thấy Tu Nhan đang phát trực tiếp nên cũng chỉ đành nín nhịn cơn tức: “Cậu có chuyện gì không?”

“Tôi muốn cho fan của mình một món quà nhỏ.” Tu Nhan tự nhiên như không mà đi vào trong: “Bạn Doanh Tử Khâm cũng ở đây, lát nữa tớ không cần đến phòng cậu nữa.”

Cô ta lại nhìn vào ống kính: “Đây là bạn cùng nhà rất xinh đẹp mà mình đã nói. Mọi người xem, có phải cậu ấy còn xinh đẹp hơn mình không?”
Bình luận lướt trên màn hình đều là lời khen ngợi.

[Không đâu, không đâu, Nhan bảo là xinh nhất!]

[Không ai xinh hơn Nhan bảo của chúng ta.]

Doanh Tử Khâm không quay đầu, cô đang xem tivi.

Tu Nhan quay ống kính về phía cô gái, thái độ lạnh nhạt của cô dấy lên sự không hài lòng của fan Tu Nhan.

[Cái cô này kiểu thế nhỉ? Đến Nhan bảo cũng không quan tâm, ghê gớm ha.]

"Đúng rồi Tử Khâm, nghe nói cậu là học sinh nghệ thuật, thư pháp cũng rất lợi hại."

Tu Nhan cười nhẹ: “Trùng hợp quá, tớ cũng có thành tích về lĩnh vực này, chúng ta giao lưu, cọ xát chút đi.”

Đằng Vận Mộng tiếp tục kiềm chế, suýt nữa là không nín nhịn được cơn giận rồi.

Nhưng fan của Tu Nhan quá đỗi hung hăng. Nếu cô ấy mà nổi khùng lên thì đi trên đường có khả năng sẽ bị người ta tạt nước sôi.

Doanh Tử Khâm vẫn xem phim truyền hình máu chó lúc tám giờ trên tivi, nghe vậy thì rất tuỳ ý trả lời một câu:
“Cũng tàm tạm.”

“Sao có thể tàm tạm được?” Tu Nhan lắc đầu: “Cậu là học sinh nghệ thuật, chắc chắn thư pháp không thể tệ được. Tớ mang bút và giấy tuyên (1) đến, có thể cho cậu mượn dùng.”

(1) Giấy Tuyên hay giấy huyện Kính là một loại giấy có nguồn gốc ở Trung Quốc cổ đại, được sử dụng để viết và vẽ. Giấy Tuyên nổi tiếng mềm mại và kết cấu mịn màng, phù hợp để truyền tải biểu cảm nghệ thuật cho cả thư pháp và hội họa Trung Hoa. Tại Trung Quốc người ta coi giấy Tuyên là vua của các loại giấy và là loại giấy bền nghìn năm (纸中之王,千年寿纸 - chỉ trung chi vương, thiên niên thọ chỉ).

Doanh Tử Khâm nghiêng đầu, rất chậm mà nói nốt vế còn lại: “Cũng tàm tạm, được hơn cậu.”

Nụ cười trên mặt Tu Nhan khựng lại.
Fan trong kênh phát trực tiếp càng giận hơn.

[Nhan bảo để cho cô ta viết đi. Tôi muốn xem xem rốt cuộc cô ta có thể viết ra được chữ thế nào.]

[Nhan bảo của chúng tôi là học trò cuối cùng của phó hội trưởng Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa đấy, Doanh Tử Khâm là cái thá gì? Cô ta là đồ đệ của ai?]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK