*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe bác sĩ nói thế, Chung Mạn Hoa ngẩn người, bờ môi run lên: “Nguồn gan?”
Bệnh tình của Doanh Chấn Đình nặng đến mức cần thay gan?
“Bệnh viện đã đối chiếu trên hệ thống, không có lá gan nào phù hợp.” Bác sĩ chủ trì khẽ gật đầu: “Nguồn gan cũng không dễ tìm hơn nguồn thận là bao, cũng có ít người sẵn sàng hiến tạng nữa. Tôi đề nghị người thân trong vòng ba đời của bệnh nhân nên đến bệnh viện để kiểm tra đối chiếu.”
“Với tình hình hiện tại của ông Doanh, e rằng không còn thời gian để chờ nguồn gan rồi.”
Gan và thận không giống nhau.
Nếu cắt một phần gan đi thì sau đó nó có thể phát triển trở lại trong vòng ba tháng. Chỉ cần chăm sóc hậu phẫu đúng cách thì sẽ không ảnh hưởng gì nhiều đến cơ thể.
Đương nhiên, cũng có thể xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.
Hơn nữa bởi vì gan vốn là một cơ quan trao đổi chất nên rất dễ bị tổn thương. Dù có mọc lại sau khi được cắt bỏ thì cũng không thể khỏe mạnh như trước. Phải kiêng khem nhiều thứ, hơn nữa phải chú ý chăm sóc sức khỏe, phải chịu không ít hạn chế.
Việc hiến tạng thông thường chỉ được thực hiện sau khi người đó đã ký thỏa thuận nên việc chờ nguồn gan, nguồn
thận luôn khó khăn.
Không ít người bệnh đã chết trong khi chờ đợi.
Doanh Thiên Luật nhíu mày, khẽ gật đầu: “Tôi đi kiểm tra, nếu hợp thì ghép của tôi.”
“Không được!” Chung Mạn Hoa rất hoảng sợ khi nghe thấy câu nói này, bà ta buột miệng thốt lên: “Ngộ nhỡ trong khi phẫu thuật xảy ra vấn đề gì thì sao? Mẹ chỉ có mình con là con trai thôi, nếu con có chuyện gì thì mẹ phải làm sao?”
“Mẹ, thế thì mẹ muốn thế nào?” Doanh Thiên Luật hơi mất kiên nhẫn: “Nếu muốn cứu bố thì phải có nguồn gan thích hợp. Nếu con không đi kiểm tra thì biết tìm nguồn gan ở đâu?”
Mọi thứ trên người đều là do cha mẹ ban tặng. Dù thế nào thì Doanh Chấn Đình cũng là cha ruột của anh ta. Doanh Chấn Đình và Chung Mạn Hoa có thể máu lạnh với người thân của mình, nhưng anh ta thì không làm được.
“Mẹ… mẹ…” Chung Mạn Hoa cũng hơi khó xử, ấp úng: “Trước… trước tiên cứ để những người khác trong nhà họ Doanh kiểm tra trước, nếu thực sự không có người thích hợp thì tính tiếp.”
Doanh Thiên Luật là con ruột của bà ta, bà ta sẽ không để con trai mạo hiểm như vậy.
Tuy nhà họ Doanh không thể bằng được với những gia tộc khác trong giới thượng lưu của Đế đô, nhưng cũng là một gia tộc lớn ở thành phố Hồ còn không thể tìm được một lá gan thích hợp hay sao?
Doanh Thiên Luật im lặng, dừng lại hai giây, sau đó đột nhiên nói: “Mẹ, mẹ nói cho con biết, khi bác sĩ nói phải tìm nguồn gan thích hợp, người đầu tiên mà mẹ nghĩ đến là ai?”
Bác sĩ chủ trị nghe thấy lời này, biết rằng xung đột gia đình lại tiếp tục tái diễn.
Ông ta không muốn vướng vào mâu thuẫn của nhà họ Doanh, vội vàng rời đi, trở về văn phòng nghỉ ngơi.
Thần sắc của Chung Mạn Hoa biến đổi, bà ta mím môi, bực bội nói: “Mẹ có thể chọn ai chứ? Nhà họ Doanh có rất nhiều nhánh, không phải ai mẹ cũng biết.”
Doanh Thiên Luật nhìn bà ta chằm chằm, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Mẹ, mẹ nói dối, người đầu tiên mẹ nghĩ đến chính là Tử Khâm.”
Chung Mạn Hoa bị nói trúng tim đen, mặt mũi đỏ bừng, ngoài mạnh trong yếu nói: “Mẹ không có, nó cũng là con ruột của mẹ, sao mẹ có thể để nó đi hiến tạng được?”
Nhưng trên thực tế, bà ta đúng là đã có ý nghĩ này, chẳng qua là đã nhanh chóng dập tắt.
Doanh Thiên Luật chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Có phải là mẹ thấy rằng em ấy đã bị ép làm kho máu sống một năm rồi, giờ vẫn phải làm kho nội tạng nữa hay sao? Mẹ lợi dụng em ấy thành thói quen luôn rồi ư?”
“Im miệng.” Sắc mặt Chung Mạn Hoa càng trở nên tối tăm hơn: “Lợi dụng cái gì?”
“Hôm nay con cũng nói thẳng luôn.” Doanh Thiên Luật nói với giọng điệu lạnh lùng: “Khó khăn lắm em ấy mới có thể rời khỏi nhà họ Doanh, thân phận cũng đã rõ ràng rồi, không cần phải chịu những lời chỉ trích của người khác nữa. Mẹ đừng có đi làm phiền em ấy nữa!”
“Hơn nữa, mẹ cũng không thể động đến con bé được đâu, cẩn thận cuối cùng lại rước họa vào thân đấy.”
Doanh Thiên Luật chưa nói đến chuyện Doanh Tử Khâm có quen biết với người nhà họ Nhϊếp, nhà họ Mục và gia tộc Đệ Ngũ ở Đế đô cho bà ta.
Anh ta hiểu rất rõ Chung Mạn Hoa. Sau khi Chung Mạn Hoa biết chuyện này, nhất định sẽ càng coi Doanh Tử Khâm như một món hàng, dùng cô để đi chèo kéo quan hệ với các gia tộc lớn.
Sắc mặt Chung Mạn Hoa lập tức thay đổi: “Doanh Thiên Luật, con có ý gì?”
Cái gì mà không thể động đến con bé đó cơ? Mấy chữ “không thể động đến” là từ dùng để miêu tả về cha mẹ và con cái sao?
“Ý của con thế nào, mẹ hiểu rất rõ.” Doanh Thiên Luật không muốn nói nhiều lời với Chung Mạn Hoa, anh ta xoay người rời đi: “Con đi làm xét nghiệm đây.”
“Phản rồi, con cái đều làm phản hết rồi.” Chung Mạn Hoa giận đến mức cả người run lẩy bẩy, lồng ngực khó chịu: “Đứa nào đứa nấy đều không nghe lời bố mẹ nữa rồi!”
Bà ta cố hết sức để lấy lại bình tĩnh, sau đó dùng danh nghĩa của Doanh Chấn Đình thông báo cho tất cả các thành viên trong chi thứ của nhà họ Doanh để bọn họ đi kiểm tra.
Hai ngày sau.
Tin tức về trạng nguyên của kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông đã hạ nhiệt, nhưng vẫn còn ở trên danh sách hot search.
Tuy nhiên ngay sau đó, hot search lại một lần nữa bùng nổ. Mọi chuyện mà Giải trí Thiên Hành đã làm bị phơi bày, tất cả đều được viết rất rõ ràng.
Một trong những điều được cư dân mạng chú ý nhất là một đoạn tin nhắn trong nhóm chat nội bộ của Giải trí Thiên Hành.
Đoạn tin nhắn này nói về việc làm thế nào để tìm cho Thương Diệu Chi một bạn gái. Hơn nữa, cô bạn gái đó phải có khả năng khiến tất cả những người hâm mộ của Thượng Diệu Chi chán ghét.
Trong đoạn hội thoại có rất nhiều cái tên, một trong số đó là một nữ ngôi sao đã phạm pháp cách đây không lâu.
Ngoài những chuyện này, còn có kế hoạch đả kích hạ bệ rất nhiều nghệ sĩ trực thuộc Truyền thông Sơ Quang. Thậm chí có khá nhiều hành vi trái pháp luật và những chuyện mờ ám, trong đó bao gồm cả buôn bán nội tạng và buôn người.
Đây không còn là một cuộc đấu đá nội bộ trong ngành giải trí nữa mà nó đã nâng lên tầm pháp luật…
[Vãi tè, phốt lớn quá.]
[Đây đâu phải là phốt, phải gọi là bể phốt!]
[??? Giải trí Thiên Hành có ý đồ gì đấy, muốn ép con trai của chúng ta có người yêu sao?]
Không thể không nói, Giải trí Thiên Hành thực sự rất biết tính toán, kế hoạch này cũng có thể nói là rất cẩn thận.
Nếu như Doanh Tử Khâm không kịp thời trở về, Truyền thông Sơ Quang có thể thực sự đã bị tổn hại nghiêm trọng.
Sau đó, Truyền thông Sơ Quang cũng đăng bài lên Weibo.
[@Truyền thông Sơ Quang V: Trước những sự việc trên, công ty chúng tôi sẽ truy cứu toàn bộ trách nhiệm của Giải trí Thiên Hành, nghiêm trị không tha.]
Phía dưới có đăng kèm mấy bức thư của luật sư.
[Có lẽ để chèo kéo quan hệ với Truyền thông Thời Đại, đã không biết Giải trí Thiên Hành phải làm đến mức nào. Giờ thì hay rồi, đến công ty cũng không còn.]
[Đừng có động đến Truyền thông Sơ Quang, đừng có động đến Doanh thần. Động đến là không còn nhà mà về đâu!]
Hot search vừa xuất hiện, Giải trí Thiên Hành đã biết chuyện.
Trong phòng tổng giám đốc, Lạc Văn Bản tức giận đến mức ném cả máy tính, đứng bật dậy: “Phòng Quan hệ công chúng đâu? Mau bảo phòng Quan hệ công chúng gỡ hot search xuống cho tôi! Nhanh lên, có nghe thấy không hả?”
“Tổng Giám đốc Lạc, đã gỡ xuống rồi.” Trưởng phòng Quan hệ công chúng lau mồ hôi: “Nhưng chúng ta vừa gỡ xuống, hot search lại xuất hiện, căn bản không thể gỡ hết được.”
Anh ta cười khổ: “Tổng Giám đốc Lạc, ông không biết đấy thôi, một khi fan của Thương Diệu Chi đã nổi khùng lên thì không ai có thể chịu được sức chiến đấu của bọn họ đâu.”
Nếu như thành công hủy hoại Thương Diệu Chi rồi thì tốt. Thế nhưng, giờ còn chưa thành công mà kế hoạch đã bị bại lộ, điều đó đồng nghĩa với việc, những scandal trước đó đều chỉ là tin đồn thất thiệt.
“Lịch sử hội thoại là thế nào kia?” Lạc Văn Bân càng cáu kính: “Không phải tôi đã bảo là xóa cái nhóm đó đi rồi hay sao?”
Trưởng phòng Quan hệ công chúng đau khổ nói: “Tổng… Tổng Giám đốc Lạc, Truyền thông Sơ Quang còn khôi phục được cả video giám sát thì lịch sử hội thoại cũng có là gì?”
“Vậy thì xử lý lạnh đi.” Sắc mặt của Lạc Văn Bản ảm đạm: “Dù sao đám cư dân mạng này cũng không nhớ dai, mấy ngày nữa là quên ngay thôi, không cần để ý, cứ để đó.”
“Tổng Giám đốc Lạc, không có cách nào đâu.” Thư ký cũng cười khổ một tiếng: “Dư luận thì chúng ta có thể khống chế, nhưng mà bên phía tòa án thì chịu rồi. Truyền thông Sơ Quang cũng đã gửi trát hầu tòa rồi.”
Sắc mặt của Lạc Văn Bân thay đổi hẳn, ông ta ngồi phịch xuống ghế văn phòng, mồ hôi nhễ nhại, chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng: “Bên phía Truyền thông Thời Đại thì sao?!”
Thư ký cúi đầu, nói với giọng rất nhỏ: “Buổi sáng, Truyền thông Thời Đại đã nói sẽ không phái bất kỳ người nào đến.”
“Tôi không tin!” Lạc Văn Bân nghiến răng: “Ngành giải trí của nước Hoa là một miếng bánh ngon như vậy, làm sao bọn họ có thể từ bỏ được?”
Ông ta tìm một số điện thoại, tự mình gọi điện.
Lạc Văn Bân chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã lên tiếng, giọng nói lạnh như băng: “Lạc Văn Bân, tất cả mọi chuyện là do ông làm việc không cẩn thận! Ngay cả CEO của Truyền Thông Sơ Quang là nam hay là nữ cũng có thể nhầm.”
“Lần này, Truyền thông Thời Đại cũng đã tổn thất không ít tiền, không thể giúp ông thêm được nữa, ông tự mình giải quyết đi!”
Điện thoại cứ như vậy bị dập máy.
Sắc mặt Lạc Văn Bân tái nhợt, quần áo ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Xong rồi, lần này đúng là hết thật rồi.
***
Sau khi điền vào đơn đăng ký nguyện vọng Doanh Tử Khâm cũng không ở lại Đế đô mà trở về thành phố Hồ.
Quả thật đã có nhiều trường gọi cho cô, kể cả phó hiệu trưởng cũng đã nhiều lần hỏi cô liệu có muốn học ở Đại học Norton hay không.
Cuối cùng, cô vẫn lựa chọn Đại học Đế đô, chỉ có điều không lựa chọn một khoa cụ thể nào.
Sau khi Đại học Đế đô thấy không còn hy vọng cướp được người, nhiều giáo sư đã đề nghị hiệu trưởng của Đại học Đế đô cho Doanh Tử Khâm một đặc quyền.
Cô không cần phải đăng ký một khoa cụ thể nào, muốn học gì cũng được. Doanh Tử Khâm cảm thấy như vậy cũng không tệ nên đã đồng ý. Dù sao cô vẫn còn cái chức danh phó giáo sư hờ của khoa Vật lý, không thể coi là sinh viên được.
“Buổi sáng, Du Du còn gọi điện hỏi bố là có phải con cũng sẽ học ở Đại học Norton không.” Ôn Phong Miên bất đắc dĩ cười: “Nói là nếu con cũng sang đó thì sẽ có người cùng làm nổ phòng thí nghiệm, như vậy sẽ có thêm người chia tiền sửa phòng thí nghiệm.”
Doanh Tử Khâm hơi hơi nhíu mày, không nhanh không chậm nói: “Vậy
cứ để thằng bé phá một mình đi.”
Nếu đi cô cũng sẽ học khoa cơ khí, nhưng chắc chắn sẽ không làm nổ phòng thí nghiệm.
Ôn Phong Miên khẽ thở dài: “Bố thực sự rất vui khi thấy các con đều phát triển tốt như vậy.”
Không khí trên bàn ăn thoáng chốc rơi vào im lặng.
Một lúc sau, Doanh Tử đặt đũa xuống, ngước mắt lên: “Bố, bố có muốn trở về nhà họ Kỷ không?”