Mục lục
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



- Chương 553: Lần nữa bùng nổ! Làm chỗ dựa cho cô bạn nhỏ. -

Berg say mê nghệ thuật, mỗi khi anh ta lên cơn sẽ đóng cửa phòng tranh cả tháng, tự giam mình trong đó, cách ly hoàn toàn với thế giới.

ISC không liên quan gì đến nghệ thuật, anh ta còn không biết đến nó chứ đừng nói là để ý đến nó.

Nhưng kể từ sau lần trước anh ta rời thành phố Hồ, trong lúc vẽ tranh, anh ta luôn nhớ phải gửi tin nhắn cho Doanh Tử Khâm.


Hơn một năm nay, Berg thật sự vẫn chưa gặp ai có thể vẽ tranh giống Chino Feng như Doanh Tử Khâm.

Chỉ tiếc Doanh Tử Khâm luôn bận rộn, hai người họ vẫn chưa có dịp để gặp mặt lần nữa.

Lần này thật trùng hợp, cũng may là anh ta tinh mắt.

Nhìn khuôn mặt phóng to của Berg, tất cả mọi người trên sóng trực tiếp và trong hội trường đều im lặng.

Berg Bryan là ai?

Cho dù không biết thì Tần Linh Du cũng vừa giới thiệu vô cùng rõ ràng rồi. Ấy vậy mà bây giờ, anh ta lại nói muốn bái Doanh Tử Khâm làm sư phụ.

Cú sốc đột ngột khiến mọi người không thể tỉnh táo trở lại.

Lê Hàn quay đầu, giống như bị sét đánh hỏi: "Em... em Doanh?"

Đàn em được yêu thích nhất Đại học Đế đô của bọn họ, sao tự nhiên lại có thể vẽ tranh sơn dầu vậy? Thế này thì mặt mũi của các đàn anh đàn chị của khoa nghệ thuật biết để vào đâu?!


Ngay cả Ôn Thính Lan cũng phải suy nghĩ một chút, mới nhớ ra ngày hội nghệ thuật mà Thanh Trí tổ chức vào năm ngoái. Chị gái của cậu đã áp đảo cả trường cấp ba, giành được mười mấy giải nhất.

Chuyện của chị cậu thì nhiều lắm, cậu không thể nhớ hết được. Dù sao điều này cũng không ảnh hưởng gì.

Vẻ mặt của Juan tan nát, gần như không thể tin được.

Doanh Tử Khâm gật đầu, lễ phép trả lời: "Đến lúc tốt nghiệp đại học thì tôi sẽ có thời gian rảnh."

Đối với cô mà nói thực sự không trùng hợp lắm.

Thành tựu nghệ thuật của Berg không hề tầm thường, năm nay anh ta còn chưa đến bốn mươi tuổi, nhưng đã tìm ra sắc thái riêng của bản thân.

Nếu cô dạy thêm ngược lại sẽ hại anh ta.

"Haiz vẫn còn ba năm nữa" Berg rất bất đắc dĩ, "Hay là cô vẽ cho tôi một bức tranh khác?"


Doanh Tử Khâm suy nghĩ trong chốc lát: "Cái này thì có thể, tặng anh miễn phí."

Hai người mỗi người nói một câu, cuối cùng cũng khiến cộng đồng mạng miễn cưỡng phản ứng lại.

[Ôi vãi linh hồn! Chúng tôi đều choáng cả rồi.]

[Khi người ta còn đang học song song hai trường thì Doanh thần đã trở thành giáo viên của giáo viên rồi.]

[Xin lỗi chứ, dù là câu nói núi cao vẫn còn núi khác cao hơn rất đúng, nhưng rõ ràng hoàn toàn không có giá trị trước mặt Doanh thần.]

"Doanh đại sư, cô chờ chút nhé." Berg đột nhiên nhớ ra người bạn tốt của mình: "Tôi đi gọi Bart, Bart cũng đã lâu không thấy cô."

Doanh Tử Khâm còn chưa mở miệng, Berg đã vội vàng rời đi.

Người giáo viên của Học viện Nghệ thuật Hoàng gia châu Âu cũng thấy rất hoang mang.

Vài phút sau, có hai người quay lại.

Bart trông có vẻ nghiêm túc hơn Berg, nhưng sau khi nhìn thấy cô gái, anh ta liền cầm lấy máy tính một cách hào hứng: "Doanh đại sư, khi nào cô có thể dạy tôi đàn dương cầm?"
Tất cả mọi người: "..."

Tần Linh Du hít một hơi thật sâu, cũng hơi choáng váng: "Bart Heber, nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng ở châu Âu, cũng là giảng viên danh dự tại Học viện Nghệ thuật Hoàng gia châu Âu."

Juan đã không thể hô hấp bình thường nữa, cậu ta chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Một Berg còn chưa đủ, còn thêm một Bart?

Thế giới quái quỷ gì thế này?

Adele vỗ tay, hai mắt lóe sáng: "Chị gái thật là lợi hại."

Cô ấy cũng lợi hại, cho nên cô ấy và Doanh Tử Khâm là người một nhà.

Đúng, là đạo lý này.

Juan hoàn toàn bị đả kích, vô cùng hối hận khi đã để tổ chương trình kết nối với Học viện Nghệ thuật Hoàng gia châu Âu.

Cậu ta không những không thể hiện được phong thái mà còn bị đè bẹp nữa.

"Đã sắp đến giờ ăn trưa rồi." Sau khi quay xong cảnh đi dạo vườn trường, Tần Linh Du nói: "Hôm nay sẽ không cung cấp cơm trưa, cũng không cung cấp tiền mặt, các bạn phải tự mình kiếm tiền."
"Các bạn kiếm được bao nhiêu tiền thì ăn trưa từng ấy tiền."

Nếu cứ theo dõi học thuật mãi, cư dân mạng cũng sẽ chán.

Kiếm tiền cũng thể hiện khả năng độc lập tự chủ.

Juan nhíu mày: "Tại sao lại còn có yêu cầu như thế nữa?"

Cái chương trình dở hơi gì thế này.

Một đoàn người đi sang phố Tây – con phố đồ ăn vặt, cả quãng đường sắc mặt Juan tối sầm lại.

"Chúng tôi đã chuẩn bị một gian hàng cho mọi người." Tần Linh Du rất thản nhiên nói: "Mọi người có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, nhân viên công tác sẽ không giúp đỡ."

"Juan, chúng ta kiếm tiền bằng cái gì?" Một nam sinh cùng khoa chiêm tinh nói: "Chúng ta không mang theo gì cả."

"Ai nói không mang?" Juan móc ra một bộ bài Tarot: "Xem bói kiếm tiền."

Nam sinh nghĩ thấy cũng đúng nên lập tức dựng một tấm biển.

Trên đó viết "Xem bói bài Tarot, tám trăm/lần."
Bên phía đội hai, Ôn Thính Lan và Lê Hàn đã nhìn thấy Doanh Tử Khâm lấy ra khỏi balo một xấp ảnh ký tên.

Một số là của Tần Linh Du, một số là của Thương Diệu Chi.

Mỗi bức ảnh ký tên của hai ngôi sao lưu lượng hàng đầu này, hàng qua tay thôi cũng đã có giá năm trăm tệ trên trang web buôn bán đồ cũ.

Đừng nói những người khác, ngay cả tổ chương trình và bản thân Tần Linh Du cũng không ngờ đến.

Tần Linh Du: "... Cô mang theo người như thế không thấy nặng à?"

Tuy rằng Doanh Tử Khâm là CEO của Truyền thông Sơ Quang, quả thật không thiếu mấy bức ảnh có chữ ký thế này. Nhưng có ai lại bỏ đống ảnh đó trong ba lô bao giờ?

Doanh Tử Khâm từ từ bày hết xấp ảnh ra: "Đây là tiền."

Tiền thì sao lại nặng được.

Thật là kỳ quái.

Tần Linh Du: "..."

Ôn Thính Lan đi đến, ngồi xuống cạnh Doanh Tử Khâm, bày ra hai mã QR, cả Alipay và WeChat.
Ở phương diện này, cô ấy cần phải học tập thêm hai chị em họ.

Phòng truyền hình trực tiếp nổ tung trong phút chốc.

[Ôi vãi đạn, có ai đang ở phố Tây không, mau đi mua đi kìa!]

[Tôi tới đây, tới đây, bắt taxi, mười phút nữa có mặt.]

[Ai cách Đế đô hơn 1000 km là đắng rồi.]

Chẳng mấy chốc, phố Tây đã chật cứng người. Có cả nam và nữ sinh, bọn họ đang xếp hàng một cách ngay ngắn.

Doanh Tử Khâm bán không hề đắt.

Mười đồng một tấm.

Những người có thể chạy đến đây đều là những người hâm mộ cuồng nhiệt của Tần Linh Du và Thương Diệu Chi.

Truyền thông Sở Quang xưa nay không bao giờ lợi dụng người hâm mộ của các nghệ sĩ để kiếm tiền, càng không để tình trạng này xảy ra.

[Ôi trời ơi, mười đồng! Mười đồng thôi đã mua được một bức ảnh có chữ ký của bảo bối rồi.]
[Nhớ giám sát nhau, không ai được bán lại bức ảnh có chữ ký hôm nay với giá cao đâu đấy.]

Không mất nhiều thời gian, hàng trăm bức ảnh có chữ ký mà Doanh Tử Khâm mang đến đã được bán hết sạch.

Đám đông cũng tản đi.

Nhưng đúng lúc này, một bóng người cao gầy xuất hiện trong phạm vi của máy quay.

Cư dân mạng cũng có thể thấy rõ ràng.

"Xin lỗi." Doanh Tử Khâm không ngẩng đầu: "Bán hết rồi."

"Chà, anh không mua của bọn họ." Giọng nói lười biếng quen thuộc vang lên, sau đó nghe thấy giọng nói của anh trầm xuống, chậm rãi cười: "Doanh thần, có ảnh nào mà em ký tên không? Anh mua."

Hai chữ Doanh thần thốt ra từ miệng của hoàn toàn khác biệt, mang theo một chút ý vị quyến rũ, mê hoặc.

Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, mắt phượng nheo lại.

Mặc dù tâm điểm của tập này là Đại học Norton, nhưng kể từ hôm qua, mọi sự tập trung lại đổ dồn vào cô gái.
Hai người quay phim đi theo Doanh Tử Khâm ghi lại rõ ràng giọng nói của người đàn ông.

[Mẹ kiếp, người kia là ai? Đùa giỡn Doanh thần, thật là xấu xa!!!]

[Phải nói một điều, tôi cũng muốn có một bức ảnh có chữ ký của Doanh thần.]

[Tại sao lại che kín thế, không nhìn thấy gì, giọng nói hay quá, không, tôi muốn tìm xem người đàn ông này là ai.]

"Có." Doanh Tử Khâm nheo mắt, tránh ánh mắt quá nóng bỏng của anh: "Vậy phải thêm tiền."

Phó Quân Thâm chỉ cười: "Đương nhiên."

Tay của Doanh Tử Khâm dừng lại, mượn Polaroid (1) của Adele, chụp ảnh, ký tên và đưa nó cho anh.

(1) Polaroid là máy ảnh phim chụp lấy liền, được sáng chế bởi Polaroid Corporation và còn được gọi với tên là instant camera.

"Anh không mang tiền mặt." Phó Quân Thâm rũ mắt, nhìn lướt qua tấm ảnh rồi nhướng mày: "Trong tấm thẻ này có tiền."
Bên cạnh có cây ATM, Ôn Thính Lan cầm thẻ kiểm tra số dư. Một máy quay trong đó cũng đi theo. Sau đấy, tiền trong thẻ ngân hàng đã được quay chụp rõ ràng.

Bảy chữ số khiến mọi người sửng sốt.

Bình luận trên sóng trực tiếp đều là vãi đạn và dấu chấm than!

Doanh Tử Khâm: "..."

Cô chỉ có thể nói hai chữ.

Phá của.

Doanh Tử Khâm ngẩng đầu: "Nhiều quá."

"Không nhiều, cho..." Phó Quân Thâm thoáng ngập ngừng, ngón tay thon dài ấn lên bức ảnh đã ký, rồi lại mỉm cười: "Cảm ơn, Doanh thần."

Lông mi của Doanh Tử Khâm rung rung, cô biết anh muốn nói gì tiếp theo.

Cho Yểu Yểu thì sao có thể là hoang phí được.

Phó Quân Thâm cầm lấy bức ảnh có chữ ký đi mất, tốc độ của anh không nhanh không chậm, nhưng anh lại tạo ra khí thế rất mạnh mẽ.

"Nhanh!" Nhà sản xuất xem đoạn video này rất vui vẻ: "Cô Tần, cử người đi theo dõi! Đây là một hit lớn."
Tần Linh Du: "..."

Cô ấy không dám.

Cuối cùng, tổ của Doanh Tử Khâm đã kiếm được một triệu sáu nghìn tệ.

Đừng nói ăn một bữa cơm, từng này tiền đã đủ để mở một cửa hàng nhượng quyền rồi.

Còn quầy bói bài Tarot của Juan thì không ai ghé thăm.

Ở Đế đô không phải là không có tiệm bói bài Tarot như vậy, những tiệm này chỉ bảy mươi, tám mươi tệ, chứ nói gì đến các quầy lề đường.

Những cửa hàng có thể thu hút được khách hàng là những cửa hàng lâu đời ở đây, đã có một lượng khách hàng nhất định.

Juan vừa mở hàng đã để giá tám trăm tệ, lại còn là một thanh niên nước ngoài, không có nguồn khách cũ nào, kẻ ngốc mới đến đây tiêu tiền.

Juan tức giận đến mức nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi: "Những người này thật không biết nhìn hàng, tôi không thèm so đo với họ."
Cậu ta là là sinh viên năm thứ hai, đương nhiên năng lực chiêm tinh của cậu ta không thể so với các đàn anh, đàn chị, nhưng ít nhất có thể bói thật.

Những cửa hàng bói toán kia, có lợi hại như cậu ta không?

Cùng lắm chỉ là lũ thần côn lừa dối người ta mà thôi.

Dù sao thì với số tiền mà đội viên khác kiếm được cũng đã đủ ăn rồi. Chỉ có điều đội hai đi đến Hán Các còn nhóm của Juan chỉ đến quán ăn đường phố.

Sau bữa ăn, mọi người lại tập trung bàn bạc về những điểm tham quan sẽ đi vào ngày mai.

Juan cầm lấy bản đồ, chỉ vào một điểm: "Đến chỗ này."

Adele bĩu môi: "Lên núi thì có cái gì hay ho?"

"Tốt nhất là đừng có đến nơi này." Doanh Tử Khâm thản nhiên nói: "Nơi núi rừng hoang vu không an toàn."

"Có gì mà không an toàn?" Juan lạnh lùng nói: "Đây không phải là danh lam thắng cảnh của Đế đô các cô à, sao cô lại nói là không an toàn?"
Cậu ta điều tra rất rõ ràng, ngọn núi hoang mà gia tộc Herschel xác định nằm sau một khu danh lam thắng cảnh, nhưng nơi này không có quá nhiều du khách ghé thăm.

Tất nhiên, không ai muốn đi đến một ngọn núi hoang vu thế này cả, Juan chỉ có thể sử dụng danh lam thắng cảnh như một cái cớ.

Kể từ khi biết về chuyện mượn vận, Lê Hàn cực kỳ tin tưởng vào Doanh Tử Khâm. Nói đúng hơn, cô ấy tin vào huyền học, cũng tin rằng thế giới này tồn tại nhân quả.

Ông bà Lê đều bị cho nghỉ việc, còn bán cả nhà, chỉ có thể chen nhau trong căn phòng trọ chật hẹp. Lê Văn Hiên đã rơi vào hôn mê sâu, bệnh viện cũng nói rằng, cậu ta chỉ có thể sống thêm vài ngày nữa.

Vì thế Lê Hàn không hề nghĩ ngợi, lập tức từ chối.

"Ôn Thính Lan, dù sao cậu cũng là sinh viên của trường Đại học Norton đấy." Juan nhìn về phía thiếu niên: "Cậu cũng đã tham gia lớp học thám hiểm, chẳng lẽ cậu sợ không dám đi à?"
Sinh viên trường Đại học Norton, ai lại đi sợ những thứ này?

Ôn Thính Lan chỉ là trừng mắt lên, hai mắt đen kịt, giống như đã nhìn ra gì đó.

Juan giật thót trong lòng.

Doanh Tử Khâm đột nhiên lên tiếng: "Tiểu Lan, em đi đi."

Ôn Thính Lan không hỏi lý do, trực tiếp đồng ý: "Vâng, thế em đi."

Juan bật cười một tiếng: "Thật vô dụng! Cái gì cũng nghe chị."

Cậu ta thật sự không hiểu nổi, Adele là hậu duệ của một gia tộc chiêm tinh ở Đại học Norton, tại sao cô ấy lại để mắt đến Ôn Thính Lan được chứ?

"Thính Lan đi, em cũng đi." Adele đã nghe được thông tin quan trong, vui vẻ nói: "Em có thể giúp phá núi."

Lê Hàn sặc nước miếng ho khù khụ.

Hả?

"Tiểu thư Milton, bố tôi muốn gặp cô một lần." Doanh Tử Khâm nói: "Ông ấy là nhà nghiên cứu khoa học, khá bận việc thí nghiệm nên chỉ rảnh được vào ngày mai."
"Được thôi." Adele chỉ có thể từ bỏ: "Vậy thì em sẽ đi gặp bố."

Ôn Thính Lan: "...?"

Bố của ai thế?

Juan quyết định nhanh chóng: "Cứ quyết định như vậy đi."

Mục tiêu của cậu ta chỉ có Ôn Thính Lan, đương nhiên không muốn để Adele đi.

Doanh Tử Khâm lấy các lá bài Tarot ra và trải đều.

"Ôi, chị ơi, chị cũng biết chơi bài Tarot ạ." Adele nhanh nhảu nói: "Bộ bài Tarot này của chị được đó."

Adele xuất thân từ gia tộc chiêm tinh, tất nhiên chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra bộ bài Tarot này là thật. Thi thoảng sẽ có một vài bộ bài Tarot thật xuất hiện trên thị trường nhưng rất ít, khó có thể mua được.

"Ừm."Doanh Tử Khâm rút ra ba lá bài:"Tôi cũng biết một chút."

Bị chèn ép trong suốt mấy ngày, Juan cuối cùng không thể chịu đựng được nữa. Nghe xong câu này, cậu ta nói với giọng đầy châm chọc: "Cô như thế mà cũng được gọi là biết chơi bài Tarot á? Có biết bài Tarot là gì không?"
Thật sự cho rằng mua được những bộ bài Tarot thật ở trên thị trường là có thể bói ra được điều gì đó hay sao?

- Chương 554: Doanh Tử Khâm, cô thật sự là thần. -

Cho dù bạn may mắn mua được bộ bài Tarot thực sự nhưng nếu không có thầy bói chân chính hướng dẫn thì cũng chẳng bói ra được điều gì cả.

Trước khi Juan đến nước Hoa, trưởng bối của gia tộc Herschel đã bói một quẻ về tình hình bên này, bảo cậu ta cần phải cẩn thận.

Trên phương diện bói toán, dù châu Âu không trải qua cuộc phán quyết phù thủy đó thì cũng không thể nào so sánh được với phương Đông. Nếu như đắc tội thầy bói ở bên này, gia tộc Herschel cũng không thể bảo vệ được cậu ta.

Nhưng Juan biết, những thầy bói lợi hại nhất ở nước Hoa đều là những người già, tự lập một nhóm riêng, bình thường sẽ không đi ra ngoài.
Cậu ta còn có thể đụng độ với bọn họ hay sao?

Ôn Thính Lan ngẩng đầu, cười lạnh: "Juan, cậu còn mấy cái mặt nữa? Mất mặt còn chưa đủ sao?"

Vẻ mặt của Juan cứng đờ, nhớ tới chương trình phát sóng trực tiếp buổi sáng, khuôn mặt cậu ta lập tức tối sầm lại. Cậu ta nghiến răng, trong lòng thấy rất không cam lòng.

Hai chị em nhà này rõ ràng là khắc tinh của cậu ta.

"Chị, chị bói đi." Ôn Thính Lan có tiếp xúc với các sinh viên của khoa chiêm tinh nên cũng hiểu một chút về bài Tarot: "Chị định bói cái gì?"

Doanh Tử Khâm nói nhẹ như gió: "Bói vận đào hoa cho em."

Ôn Thính Lan: "..."

Cậu không muốn bói lắm.

Adele lại hào hứng: "Chị ơi, bói ra chưa ạ, có phải em không?"

"Adele, đó là giả đấy!" Juan tức giận thở hổn hển: "Bọn họ không biết thì thôi, đến em còn không biết à?"

Nếu ai cũng có thiên phú về chiêm tinh thì chẳng phải khoa chiêm tinh của Đại học Norton chật ních người rồi à?
Adele liếc mắt: "Mắc mớ gì tới anh."

Juan tức đến mức nói không nên lời.

Đúng lúc này, Doanh Tử Khâm đã lật tất cả các lá bài lên.

Juan tùy tiện đưa mắt liếc nhìn.

Lá The Tower xuôi, một lá The Magician ngược và cuối cùng là lá The Judgement ngược.Tất cả đều không có ngụ ý gì tốt. Đại diện cho sự uổng phí công sức và thất bại hoàn toàn.
Thế này cũng gọi là bói vận đào hoa của Ôn Thính Lan à?

Juan khịt mũi nhẹ một cái, không nhìn thêm nữa, tự mình quay trở lại khách sạn.

Trong phòng, Doanh Tử Khâm cất gọn những lá bài, nhướng mày.

Thứ mà cô bói không phải là vận đào hoa của Ôn Thính Lan mà là trạng thái của Juan ngày mai.

Adele cũng thấy được ba lá bài này mang ý nghĩa xấu, tâm trạng bỗng nhiên trầm xuống: "Chị ơi, bài thế này?"

"Tôi không biết bói đâu, đừng coi là thật." Doanh Tử Khâm lại lấy ra một cây kẹo mút khác: "Bố tôi nấu ăn rất giỏi, hoan nghênh cô đến nhà chúng tôi chơi."

Sau khi Adele ăn hết cây kẹo mút, cô ấy cũng quên mất mình muốn hỏi điều gì.

Cô ấy vui vẻ lấy hết những thỏi vàng còn lại ra chia cho Lê Hàn và những người khác.

***

Ban đêm.

Nhà họ Kỷ.

Khu biệt thự.

Sau khi ăn cơm xong, Doanh Tử Khâm đứng trên ban công ngoài trời để hóng gió.
Lúc này, điện thoại vang lên hai tiếng thông báo.

[Đệ Ngũ Nguyệt]: Chị gái, giới bói toán nhận được tin tức, có một con rắn nước thức tỉnh trong đầm nước lạnh ở trên núi, nó to như một cái cây lớn và rất độc, có lẽ đã sống trên trăm năm. Nó có trí thông minh nhất định và thực lực có thể sánh ngang với những cổ võ giả có tu vi sáu mươi năm.

[Đệ Ngũ Nguyệt]: Bọn họ dự định chiều tối mai tập hợp tiêu diệt con rắn đó để ngăn nó làm hại đến người dân. Ông nội bảo em đi theo để rèn luyện, chị gái có đi không?

Doanh Tử Khâm hơi nheo mắt, trả lời.

[Ừm, tôi sẽ đi đi.]

Đây chính là ngọn núi ở phía sau điểm du lịch mà Juan đã chọn.

Đương nhiên, những sinh vật mà mọi người tưởng tượng ra chỉ tồn tại trong truyền thuyết như Giao Long, Phượng Hoàng sẽ không tồn tại trên Trái đất. Nhưng quả thật vẫn có một số sinh vật không được ghi chép lại.
Hầu hết những sinh vật này đều sống dưới đáy biển sâu, nơi nằm ngoài tầm với của tàu ngầm.

Cái hồ này có thể nuôi được một con rắn nước cứng cáp như vậy, quả là một vùng đất phong thủy quý.

Đã là đất quý phong thủy tất nhiên sẽ có cả những dược liệu hiếm có, quặng hoặc các thứ quý hiếm khác.

Bỏ thì phí.

Những thầy bói kia phấn khích không phải vì con rắn nước tỉnh dậy, mà vì kho báu tự nhiên ở đó.

Doanh Tử Khâm đang suy nghĩ thì eo của cô đã bị giữ từ phía sau.

Bàn tay của người đàn ông thật ấm áp, đầu ngón tay của anh dường như có ma lực, tạo ra một luồng điện.

Doanh Tử Khâm cầm chặt tay của anh: "Không được phép ôm em ở chỗ này. Em nhột."

"Hử? Nhột á?" Phó Quân Thâm không trêu chọc cô nữa, thay đổi tư thế: "Em thấy biểu hiện của anh hôm nay thế nào?"
"Ừm..." Doanh Tử Khâm dừng lại một chút, hơi nghiêng đầu: "Anh không sợ bị nhận ra à?"

Tuy rằng Phó Quân Thâm đã che chắn rất kỹ, thậm chí còn dùng cả Súc Cốt công (2) để thay đổi đôi chút về chiều cao, nhưng vẫn không thể đảm bảo được 100%. Dù sao mắt của cư dân mạng bây giờ rất tinh, chỉ cần một bức ảnh chụp mơ hồ đã có thể điều tra ra được người thật là ai.

(2) Dành cho ai không nhớ thì đó là một bí kỹ giúp biến lớn/nhỏ xương, chắc cái này tác giả bịa chứ kh có thật đâu nha.

"Làm sao có thể chứ?" Phó Quân Thâm nhíu mày, kéo dài giọng nói: "Yểu Yểu, giờ anh cũng được coi là bậc thầy dịch dung rồi. Nếu bị nhận ra thì chẳng phải uổng công học hay sao."

Doanh Tử Khâm dựa vào ban công, dáng vẻ lười biếng: "Trưởng quan đúng là rất lợi hại."
"Lại sắp đến Tết rồi." Phó Quân Thâm xoa đầu cô: "Thời gian trôi qua thật là nhanh, Mục lão nói năm nay mời em đến nhà họ Mục."

"Ừm." Doanh Tử Khâm không từ chối: "Em thế nào cũng được."

***

Ngày hôm sau.

Juan đã chuẩn bị kỹ lưỡng.

Hôm nay là ngày đi dạo chơi nên tổ chương trình sẽ không đi theo, ngày mai sẽ tiếp tục một buổi phát sóng trực tiếp mới.

Đây không phải là địa điểm du lịch nổi tiếng, nhưng có khu chụp ảnh lưu niệm, du khách đều đứng xếp hàng rất dài để được chụp ảnh.

"Chúng ta qua bên đó chơi đi." Juan ho khan hai tiếng, giả vờ như vô tình: "Nơi này nhiều người quá, chơi không vui được."

Adele, Doanh Tử Khâm và Lê Hàn hôm nay đều không đến.

Hai sinh viên Đại học Norton khác tự nhiên coi Juan là thủ lĩnh, tất nhiên đồng ý.

Ôn Thính Lan cũng gật đầu.

Một sinh viên lớn tuổi hơn của Đại học Đế đô vốn dĩ không muốn đi nhưng thấy Ôn Thính Lan đồng ý, anh ta bèn nhíu mày đứng dậy: "Em trai, để anh đi cùng em."
Trong thời gian cùng nhau quay chương trình, bọn họ đều thấy Juan đang nhắm vào Ôn Thính Lan. Ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?

Juan nhíu mày.

Cậu ta chỉ muốn giữ Ôn Thính Lan lại, không muốn liên lụy đến người khác. Nhưng cậu ta không thể từ chối, chỉ có thể đi cùng những người này đến ngọn núi phía sau.

Juan giả vờ như không biết đường đi, liếc nhìn tọa độ trên điện thoại rồi dẫn Ôn Thính Lan đi về phía đầm nước lạnh.

"Juan, cậu có cảm thấy hơi lạnh không?" Nam sinh đi bên cạnh xoa xoa hai tay: "Hay là chúng ta về thôi, ở yên tĩnh quá."

Juan không quan tâm, dùng cách khích tướng: "Bộ phận hành động toàn đi làm nhiệm vụ ở nơi không người, nơi này có đáng là gì đâu?"

Nam sinh kia không nói gì thêm nữa.

Quả thực, chẳng thấm vào đâu so với nhiệm vụ của Đại học Norton.

Hai tiếng sau, cả nhóm đến bên một hồ nước. Nhiệt độ lạnh hơn, xung quanh cũng yên tĩnh.
Juan nheo nheo hai mắt.

Chính là chỗ này.

Sương mù che kín trên mặt hồ, tầm nhìn không rõ ràng lắm.

Vẻ mặt Ôn Thính Lan hơi khựng lại.

"Xì xì!"

Đột nhiên, có một âm thanh đáng sợ vang lên, cùng thời khắc đó, "ục", một cột nước cuộn lên.

Một con rắn nước dài mười lăm mét xuất hiện trong tầm mắt.

Nó có con ngươi thẳng đứng màu xanh lục rất đáng sợ.

Cả nhóm đều hốt hoảng. Bọn họ ngơ ngác nhìn con rắn nước khổng lồ này, ngây người quên mất cả phản ứng.

Mấy chữ "Truyền thuyết Bạch Xà" hiện ra trong đầu cậu sinh viên lớn tuổi hơn, anh ta vô cùng nghi ngờ không biết có phải mình đang xem phim truyền hình hay không.

Nếu không, tại sao lại có thể xuất hiện một con rắn lớn như vậy?!

Chỉ có Juan là rất bình tĩnh và tự giễu cợt trong lòng.

Đây chính là thứ mà cậu ta muốn, con rắn lớn này có thể giữ Ôn Thính Lan ở lại đây.
Nhưng cậu ta chưa bắt đầu hành động theo kế hoạch thì đột nhiên con rắn nước lại kêu một tiếng nữa.

"Xì xì..."

Nó há miệng và phun ra nọc độc màu xanh lá cây, nọc độc phun đến đâu thì cây cối đều khô héo đến đó.

Lần này, sắc mặt của Juan bỗng thay đổi, khuôn mặt cậu ta dần chuyển sang trắng bệch.

Không hay!

Thất sách!

Quả nhiên là vì khoảng cách xa nên các thầy bói của gia tộc Herschel không tính toán được sức mạnh của con rắn độc này đã vượt xa tầm kiểm soát của họ.

Gϊếŧ Ôn Thính Lan thì có thể, nhưng chỉ sợ hôm nay cậu ta cũng phải nằm tại nơi đây.

Như vậy thì không ổn.

Juan cắn răng, cuối cùng hạ quyết tâm, quay người bỏ chạy.

Trong lúc bỏ chạy, cậu ta không quên đẩy Ôn Thính Lan một cái.

Con rắn độc ở ngay trước mặt, chỉ khi Ôn Thính Lan bị rắn độc ăn thịt, cậu ta mới có cơ hội chạy thoát.
Con rắn độc lại há miệng và phun ra nọc độc.

Trước khi Ôn Thính Lan đến đây, cậu đã uống viên thuốc mà Doanh Tử Khâm đưa.

Sau khi đánh bất tỉnh anh sinh viên khóa trên, cậu cũng cho anh ta uống một viên thuốc.

Trước khi con rắn độc tung đòn tấn công tiếp theo, Ôn Thính Lan đã kịp cõng người đàn anh khóa trên lên, tránh sang một bên.

Juan không chỉ không thành công đẩy ngã Ôn Thính Lan mà ngược lại còn bị vấp ngã.

Rắn nước lại tiếp tục phun nọc độc.

Juan hét lên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất, liên tục la hét: "Cánh tay! Cánh tay của tôi!"

Cả cánh tay của cậu ta bị ăn mòn dần bởi nọc độc do rắn nước phun ra, vết thương sâu đến tận xương.

Hai sinh viên khác của Đại học Norton gần như tuyệt vọng.

Bọn họ vốn dĩ không biết kế hoạch của Juan và gia tộc Herschel. Bọn họ chỉ mới thành niên, có ít kinh nghiệm ở các lớp chiến đấu thực tế, chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng như vậy.
Trong trường Đại học Norton cũng nuôi một số động vật hoang dã, dùng để gia tăng khả năng sinh tồn của sinh viên khi làm nhiệm vụ trên sa mạc hoặc rừng mưa nhiệt đới sau khi tham gia bộ phận hành động. Nhưng bọn họ mới chỉ là sinh viên năm hai, chưa tham gia nhiệm vụ như vậy bao giờ.

Làm sao bây giờ?

Ngay lúc cả hai đang hoảng loạn thì bất ngờ rắn độc ngừng tấn công.

Như thể phát hiện ra một nguy cơ lớn hơn, nó từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh lục nhìn về một hướng khác.

Cùng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng và thờ ơ cất lên.

"Tôi nói rồi, nơi này nguy hiểm, đừng có đến."

"Đến rồi thì phải có tâm thế chuẩn bị chịu chết."

Trên mặt hồ, cô gái bước từng bước về phía trước như thể đang đi trên đất bằng, đạp nước mà không để lại dấu vết.

- Đề lời nói với người lạ -
Cầu tấm vé tháng, ngày mai gặp ~

- Chương 555: Juan tinh thần thất thường. -

Giống như những bộ phim võ hiệp được chiếu đi chiếu lại trên truyền hình, khinh công tuyệt thế tựa một cơn gió lướt qua mặt hồ. Đây cũng là một 1 trong những cách vận dụng nội kình cổ võ.

Sau khi tu vi cổ võ đạt từ năm mươi năm trở lên là cổ võ giả đã có thể tu luyện công pháp này.

Sử dụng nội kình là có thể giúp người ta đứng hoặc đi lại trên những vật thể không chịu được trọng lực. Thậm chí đứng trên một phiến lá cũng là điều hoàn toàn có thể.

Ngay khoảnh khắc đó, sương mù lạnh lẽo trên mặt hồ tản ra khiến cho hình dáng của con rắn khổng lồ kia càng thêm rõ nét. Mặt trời chói chang lơ lửng trên cao nhưng ánh mặt trời lại không thể nào xuyên qua nổi lớp mây dày, nhiệt độ đã giảm xuống mức âm.
Nhưng Juan chẳng còn thấy gì nữa. Nọc độc của con rắn nước thẩm thấu qua da thịt, xâm nhập vào hệ thần kinh của cậu ta, không chỉ mắt mà đến cả tai cũng xuất hiện tình trạng mất thính giác tạm thời. Nhất là cánh tay phải bị nọc độc trực tiếp ăn mòn khiến cho cậu ta đau đớn đến mức lăn lộn trên mặt đất.

Hai sinh viên khác của Đại học Norton tuy rằng nhìn thấy nhưng chân không thể cử động được nữa, đến cả não cũng đã ngừng hoạt động.

Tất cả mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay đã vượt quá khả năng chịu đựng của bọn họ.

Trên mặt hồ, Doanh Tử Khâm quay đầu: "Tiểu Lan."

Ôn Thính Lan hiểu ý. Cậu đặt đàn anh sang một bên, bước đến đưa tay đánh ngất hai sinh viên kia.

Rắn nước cũng không động đậy, nó sống đã lâu nên sở hữu trí thông minh không hề thấp. Tất nhiên có thể cảm nhận được áp lực đến từ cô gái. Nó xì xì lè lưỡi ra, vẫn đang quan sát.
"Em tới rồi em tới rồi." Lúc này, một giọng nói hổn hển vang lên: "Em nói này, tại sao em phải đẩy chiếc xe đó lên núi chứ?"

Suýt chút nữa là Đệ Ngũ Nguyệt chết giữa đường rồi. Cô ấy chỉ là một thầy bói gà mờ, sức khỏe vốn dĩ đã yếu, làm thế này chẳng khác nào gϊếŧ cô ấy cả.

Ôn Thính Lan lại hiểu. Cậu chuyển đàn anh và hai sinh viên của Đại học Norton lên xe, sau đó đẩy xe xuống núi.

Còn về phần Juan, cậu chẳng thèm bận tâm.

Tuy rằng số người cậu tiếp xúc không nhiều nhưng từ bé đã rất cảnh giác. Juan muốn hãm hại cậu, bây giờ tự làm tự chịu thôi. Cậu chẳng lương thiện đến mức phải cứu Juan. Song, cậu cũng sẽ không chủ động hại người khác, xem như không nhìn thấy là được rồi.

Đệ Ngũ Nguyệt lau mồ hôi, chậm rãi quay đầu. Lúc đối diện với con rắn khổng lồ kia, cô ấy vô cùng hoảng hốt: "Vãi nồi!"
Con... con rắn này to quá đấy! Nó phải bằng mấy Bạch Tố Trinh (3) cộng lại ấy chứ.

(3) Nhân vật trong truyền thuyết Thanh xà Bạch xà.

"Chị, chị ơi." Đôi chân Đệ Ngũ Nguyệt mềm nhũn: "Em, em đứng một bên xem kịch thôi chị thấy có được không?"

Doanh Tử Khâm cầm chín cây kim châm trên tay, hàng lông mi khẽ rũ: "Cô vốn chỉ là một công cụ vận chuyển thôi."

Cổ võ giả tu vi sáu mươi năm đối đầu với con rắn nước này còn chẳng chiếm được thế thượng phong. Hiện tại tu vi cổ vũ của cô dần khôi phục được bảy mươi ba năm, đã có thể giải quyết nó một mình được rồi.

Đệ Ngũ Nguyệt: "..."

Không, cô ấy chỉ là một con cá muối.

Con rắn nước quan sát rất lâu, cuối cùng nó cũng cử động cơ thể to lớn. Nó phát ra tiếng khè khè khiến người ta sợ hãi, chiếc đuôi dài phe phẩy, quẫy lên một cách điên cuồng.
Doanh Tử Khâm vẫn đứng yên trên nước không động đậy, chín cây kim châm trên tay bay ra trong chớp mắt. Nội kình dồi dào cuộn quanh, chín cây kim châm sắc bén như lưỡi kiếm. Nháy mắt đã đâm xuyên qua lớp vảy của rắn nước, cắm phập vào trong xương thịt của nó.

Cơn đau dữ dội truyền tới, con rắn nước lần nữa phát ra âm thanh kêu gào. Song dưới sự hỗ trợ của nội kình, chín cây kim châm chạy tán loạn trong cơ thể bông hoa máu nở bung trên người con rắn nước.

Nó không kịp phun ra ngụm nọc độc cuối cùng, thân xác to kềnh đã ngã xuống, nặng nề rơi vào trong nước, chẳng mấy chốc đã chìm mất.

Đệ Ngũ Nguyệt ngơ ngác: "Như vậy là xong rồi á hả?"

Những thầy bói kia còn đang họp đội kéo lên đây mà?

"Không phải "như thế" thôi đâu." Doanh Tử Khâm nửa quỳ trên đất, lau đi mồ hôi, gương mặt hơi trắng bệch: "Có biết bơi không?"
Trông có vẻ là không hề đánh nhau nhưng cô đã tiêu hao mất bốn phần năm nội kình, nội kình gần như trống rỗng.

Con rắn nước đó thật sự rất nguy hiểm, còn phí mất chín cây kim châm của cô nữa, một số tiền lớn đấy.

"Biết, biết chứ." Đệ Ngũ Nguyệt vén tay áo lên: "Bên dưới có bảo bối gì hả? He he he, em sẽ moi ra hết."

Doanh Tử Khâm: "..."

Nửa tiếng đồng hồ sau, Đệ Ngũ Nguyệt vác một túi đồ ngoi lên từ dưới đáy hồ. Có vài cây dược liệu thuộc tính cực hàn rất hiếm, còn có cả mấy khối quặng nữa. Những thứ này thật sự là món quà của tự nhiên, nuôi dưỡng trong môi trường nhân tạo không thể nào tạo ra được.

"Đồ tốt, đồ tốt nhé." Đệ Ngũ Nguyệt không chỉ không mệt mà còn rất phấn khích, đột nhiên cô ấy vò đầu: "Úi cha, chị à, chị không biết đâu khi nãy lúc bơi xuống em còn nhìn thấy rất nhiều xương cốt."
Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: "Có lẽ là có người bất cẩn bước nhầm vào nơi này, sơ sẩy rơi xuống dưới đó."

Trước khi rắn nước chết, vùng hồ này không phải nơi để bơi lội.

"Vì dân trừ hại." Đệ Ngũ Nguyệt lên tiếng: "Chị à, phúc báo (4) của chị lại dày thêm rồi."

(4) Quả báo tốt đẹp đến với người đó có nguyên nhân xuất phát từ một hành vi lương thiện trong quá khứ.

"Có người tới." Lỗ tai Doanh Tử Khâm nhúc nhích, đôi mắt khẽ híp lại: "Đi trước thôi."

Đệ Ngũ Nguyệt tiến lên đỡ lấy cô, hai người xuống núi theo một lối khác.

Chân trước bọn họ vừa đi, đội ngũ bao gồm thầy bói, cổ võ giả và mấy vị cổ y tụ lại đã lên tới nơi.

Nhìn thấy tình cảnh thê thảm ấy, ông lão đi đầu hít sâu một hơi: "Đến trễ rồi, đã chết mất rồi."

Đột nhiên, có người hét lên: "Văn đại sư, chỗ này có người!"
Ông lão vội vã nhìn sang.

Trên bãi cỏ, Juan đang nằm ở đó, đôi môi xanh tím, cơ thể không ngừng run rẩy.

"Người nước ngoài à?" Ông lão cau mày: "Có khả năng là du khách đi lạc vào đây, kinh động đến con rắn nước này."

"Rắn nước bò ra hai người, thu hút sự chú ý của vị đại sư đó nên cô ấy mới ra tay gϊếŧ chết con rắn nước." Nói đoạn, ông ấy tỏ vẻ nghiêm túc: "Quả nhiên đại sư là tấm gương cho chúng ta, chúng ta đều phải học hỏi thêm nhiều."

Bọn họ đứng cách quá xa, chỉ miễn cưỡng nhìn thấy bóng lưng của cô gái. Điều này làm cho các thầy bói đã từng tham gia hội giao lưu trên núi Ngọc Tùng ngày hôm ấy lập tức nhớ đến cô gái đã khiến Lâu Văn Hải đứng hình chỉ bằng một cái vẫy tay.

Đến tận bây giờ bọn họ vẫn chưa tìm ra người đó là ai.

Đó là đại sư thực thụ, nhưng bây giờ cô lại gϊếŧ chết một con rắn nước lớn như thế này, chẳng phải điều ấy chứng tỏ cô không chỉ biết bói toán mà đến cả khả năng cổ võ cũng rất mạnh à?
Đám đông đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều nhìn ra được sự kinh hãi trong đôi mắt của đối phương.

Một vị cổ võ giả đi theo đội tiến lên trước, lập tức điểm vài chỗ trên người Juan, phong bế yếu huyệt và tâm mạch của cậu ta.

Một cổ y khác lấy một viên thuốc giải độc ra đút cho Juan nuốt xuống. Vẻ tím tái trên gương mặt cậu ta mới dần dần dịu đi, song cơ thể vẫn còn đang run rẩy.

"Độc của con rắn nước này không phải loại hoàn toàn trị mạng, bởi vì nó không thích ăn vật chết." Cổ y vuốt râu: "Nhưng tính tê liệt lại rất mạnh, xem như thằng nhóc này may mắn, chỉ là tinh thần không được ổn định thôi."

"Có điều đáng tiếc thật, y thuật của lão phu không được cao nên không thể giải độc cho cậu ta, có lẽ Mộng tiểu thư sẽ giải được."

Nhưng sao Mộng gia có thể tùy tiện chữa trị cho người ngoài như thế?
Nếu rắn nước đã chết rồi thì chắc chắn báu vật ở nơi này cũng đã bị mang đi hết, công cốc một chuyến rồi. Mà họ vẫn chưa được gặp vị đại sư thực thụ kia nữa.

"Thôi vậy, đưa người nước ngoài này vào bệnh viện đi." Ông lão xua tay: "Chúng ta đi thôi."

***

Ở phía khác.

Ôn Thính Lan vẫn đang chờ đợi dưới chân núi. Nhìn thấy cô gái đi xuống, sức lực yếu ớt, sắc mặt cậu khẽ thay đổi: "Chị."

"Chị không sao, mất sức thôi." Doanh Tử Khâm khẽ lắc đầu: "Gọi đàn anh tỉnh dậy trước đi."

"Cái này em rành lắm." Đệ Ngũ Nguyệt từ từ đi lên trước, sau đó véo một cái vào cổ của sinh viên Đại học Đế đô kia.

Đàn anh giật thót mình, tỉnh lại, gương mặt đầy vẻ mù mờ: "Em trai à, em nhìn thấy rắn chưa? Có một con to lắm!"

Ôn Thính Lan rất bình tĩnh: "Không có đâu anh, anh xem "Bạch Xà truyền kỳ" quá một trăm tám mươi phút rồi đấy."
Đàn anh càng ngớ người ra: "Vậy, vậy sao?"

"Khi nãy xảy ra sạt lở núi, anh bị đá đập trúng ngất đi mất." Doanh Tử Khâm quay đầu: "Quay về trường sớm đi."

Ôn Thính Lan cũng nói: "Đàn anh, chúng ta đi thôi."

Đàn anh choáng váng, loạng choạng đi theo Ôn Thính Lan, vẫn cảm thấy có gì đó sai sai. Cuối cùng lại nghĩ cũng phải, làm sao có thể có con rắn to đến thế được, có phải là xem phim đầu.

Đệ Ngũ Nguyệt lên tiếng: "Còn hai người này?"

"Cũng gọi dậy."

Hai sinh viên giật mình tỉnh giấc vì cơn đau nhói, bọn họ nhìn thấy cô gái, nháy mắt liền nhảy dựng: "Cô, cô cô..."

"Thành thật chút đi." Đệ Ngũ Nguyệt đưa tay giữ lấy một người: "Tôi không đối phó được con rắn đó, chứ không đối phó được mấy người à?"

Doanh Tử Khâm lấy điện thoại ra, liên lạc với Dụ Tuyết Thanh chẳng biết đã đến nơi nào chấp hành nhiệm vụ: "Làm phiền anh Dụ xóa bỏ đoạn ký ức kia của bọn họ."
Các thôi miên sự khác xóa bỏ ký ức còn phải tiếp xúc mặt đối mặt, nhưng riêng Dụ Tuyết Thanh thì không cần.

"Cô Doanh khách sáo rồi." Dụ Tuyết Thanh ngước mắt: "Giao cho tôi là được."

Vài phút sau, hai sinh viên kia đã quên béng mất chuyện xảy ra trên núi, chỉ còn nhớ là bọn họ từng theo Juan lên núi.

Ngay lúc vẫn còn hơi mù mờ, bọn họ nhận được điện thoại của bệnh viện báo là tinh thần Juan không ổn định, đã nhập viện rồi, bây giờ đã hoàn toàn chìm vào hôn mê. Gương mặt hai sinh viên biến sắc, lại vội vã chạy đến bệnh viện.

Juan gặp phải chuyện như thế, cho dù do người làm hay là ngoài ý muốn thì gia tộc Herschel cũng sẽ rất

tức giận.

Mọi chuyện được giải quyết một cách thuận lợi.

Bên phía Đệ Ngũ Nguyệt có danh nghĩa của gia tộc Đệ Ngũ nên có thể đấu giá số báu vật kia được. Bản thân Doanh Tử Khâm chỉ giữ lại một số dược liệu mà cô cần.
"Chị." Ôn Thính Lan vẫn chưa yên tâm: "Bên phía Đại học Norton..."

"Em yên tâm." Doanh Tử Khâm vỗ vai cậu: "Có chuyện gì cứ tìm hiệu phó, ông ấy vẫn rất đáng tin."

Dù sao Norton cũng là một tên điên thật sự.

Ôn Thính Lan vẫn chưa biết chuyện cơ thể của hiệu phó đã được thuật luyện kim cải tạo, là một lão già đã sống gần ba trăm năm rồi. Nhưng quả thật uy tín của phó hiệu trưởng ở trường Đại học Norton rất lớn, hiệu trưởng không có mặt, lời nói của phó hiệu trưởng là có trọng lượng nhất.

Có điều phần lớn các sinh viên và giáo sư trong trường đều chưa từng được gặp phó hiệu trưởng.

Ôn Thính Lan lắc đầu, mím môi: "Chị, em lo lắng cho chị kia. Em không sao cả, bên phía gia tộc Herschel..."

Doanh Tử Khâm mặc quần áo vào cho tử tế, đáp một cách hời hợt: "Vậy cứ để bọn họ có đi mà không có về đi."
Ngừng một lát, cô bảo: "Ngày mai còn phải quay chương trình nữa, em cứ làm như không biết gì cả đi."

Ôn Thính Lan gật đầu.

Doanh Tử Khâm xuống lầu, lên xe của Phó Quân Thâm.

"Anh đã sai người mang kim châm mới của em đến chỗ ông cụ Mục rồi." Anh nghiêng đầu: "Tiện thể đi lấy luôn."

Doanh Tử Khâm im lặng.

Phó Quân Thâm chuyển động vô lăng: "Đang nghĩ gì thế?"

"Đang tính tiền."

Đồ mê tiền.

Hai mươi phút sau, xe đã đến cơ ngơi của nhà họ Mục. Mục Hạc Khanh chờ đợi đã lâu, ông ấy chủ động bước ra tiếp đón.

"Mục lão, hiếm hoi thật." Phó Quân Thâm xuống xe, dáng vẻ uể oải: "Ông không đuổi cháu ra khỏi cửa."

"Ta muốn thế lắm." Mục Hạc Khanh chẳng vui vẻ gì: "Những yêu ai yêu cả đường đi, mi ở lại đi."

Phó Quân Thâm nhướng mày: "Vậy là cháu sang vì vợ rồi."

Mục Hạc Khanh nghẹn họng, hừ một tiếng rồi quay vào trong.
Đúng là không biết xấu hổ.

Bên ngoài biệt thự, sau khi đưa Doanh Tử Khâm và Phó Quân Thâm vào, Mục Thừa ra ngoài đóng cửa.

"Thừa tiên sinh." Một giọng nói vang lên: "Khoan đã."

Mục Thừa ngây ra, ngẩng đầu nhìn sang.

Vừa nhìn, gương mặt của anh ta lập tức biến sắc: "Mộng tiểu thư, sao cô lại đến đây?"

Nhà họ Mộng có quy định rất nghiêm ngặt. Con cháu dòng chính không có sự phê chuẩn thì tuyệt đối không thể rời khỏi giới cổ y để chữa trị cho người khác. Đặc biệt là Mộng Thanh Tuyết, bởi vì cơ thể cô ấy quá yếu.

Bên Đế đô khói mù ô nhiễm nghiêm trọng, với sức khỏe của Mộng Thanh Tuyết thì không cách nào cầm cự để hoạt động bên ngoài quá lâu. Cho nên, dù là Mục Hạc Khanh cũng phải đích thân đến giới cổ y.

"Tôi cũng đã tới rồi." Mộng Thanh Tuyết khẽ mỉm cười: "Không mời tôi vào trong ngồi à?"
Mục Thừa do dự một lúc: "Mời Mộng tiểu thư."

Hộ vệ đẩy chiếc xe lăn vào trong.

"Lão gia." Mục Thừa đến trước, gõ cửa: "Mộng tiểu thư đến rồi."

Bên trong phòng khách, Mục Hạc Khanh cau mày, lập tức nhìn sang Phó Quân Thâm một cái.

Anh chẳng có phản ứng gì, đang làm chiếc gối ôm hình người cho Doanh Tử Khâm, tay còn lại thì đút cô ăn.

Mục Hạc Khanh gật đầu: "Mời vào đi."

Mộng Thanh Tuyết ngồi trên xe lăn tiến vào, ho vài cái, sắc mặt càng thêm tái nhợt: "Mục lão, không mời mà đến, xin ông đừng chê trách."

Hộ vệ đưa lò sưởi đến cho cô ấy.

Trời đã vào động, nhiệt độ thế này rất ảnh hưởng đến sức khỏe của Mộng Thanh Tuyết.

"Không chê trách." Mục Hạc Khanh khách sáo: "Có điều cô có việc gì thì cho người của giới cổ y đến báo chẳng phải được rồi ư?"

"Tôi là..." Mộng Thanh Tuyết mở miệng, ánh mắt di chuyển về phía sô pha.
Vẻ ngoài của Phó Quân Thâm không thay đổi gì nhiều so với mấy năm trước, nhưng chàng thiếu niên nay đã trở thành đàn ông, càng lộ vẻ quyến rũ hơn.

Mộng Thanh Tuyết đang định chào hỏi, giây tiếp theo sắc mặt của cô ấy lập tức trở nên trắng bệch.

- Đề lời nói với người lạ -

Cái này, giới thiệu vắn tắt đã nói rõ, chương 1: cũng nói rõ, mang màu sắc huyền diệu.

Thực tế có trùng sinh và cổ võ sao?

Doanh hoàng sống rất lâu, cô ấy có chỉ số IQ cao, vì cái gì không thể cường đại? Cô ấy vốn tới từ thế giới tu linh.

Cảm thấy rác rưởi, đọc thật sự không trôi thì không nên đọc, đọc tiểu thuyết cho vui, đừng miễn cưỡng chính mình, bạn bực tức khó chịu tôi cũng thấy bực tức khó chịu.

Tôi viết đề tài gì, cũng không đến lượt bạn tới chỉ trỏ, thấy đáng tiếc khi lãng phí đề tài như này, bạn cảm thấy mình viết tốt hơn tác giả thì có thể tự mình viết một bản, thật sự thật sự không cần chạy tới nơi này để nói làm gì.
Dilys: Chắc là giờ tui sẽ edit lời cuối chương của tác giả ha...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK