Mục lục
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Vâng.” Job không bất ngờ là bao, anh ta khom người hành lễ: “Tôi đi làm ngay, xin chủ nhân yên tâm.”

Caesar lười biếng tựa vào giường, ánh mắt lại sắc bén như dao: “Chuyện của gia tộc không cần tôi phải nói nhiều

nữa, bảo đám người không yên phận kia ngoan ngoãn một chút.”

Anh ta không ra ngoài không đồng nghĩa với việc gia tộc Laurent có thể xảy ra biến động.


Job lại gật đầu lần nữa.

Sau khi hành lễ xong, anh ta rời khỏi căn phòng.

Caesar túm mái tóc sáng rực như vàng của mình.

Điểm duy nhất mà anh ta giống Norton, đại khái chính là quá huênh hoang.

Có điều Norton điên hơn anh ta, nếu không hắn cũng sẽ không lấy tên của mình ra để đặt cho một ngôi trường đại học, lại còn phải khiến nó trở thành trường đại học đứng đầu thế giới nữa.

Quá không biết xấu hổ, anh ta không làm được.

Caesar chậc một tiếng: “Quên mất một việc.”

Anh ta nên nhờ lão đại mình tính giúp số đào hoa.

***

Thành phố đại học, châu Âu .

Giải quyết xong chuyện đầu tư cho phòng thí nghiệm, Doanh Tử Khâm xuống tầng.

Ngày mai tiến hành bốc thăm vòng chung kết quốc tế, các thí sinh khó tránh khỏi căng thẳng.

Bốc được thi nhóm còn đỡ, ít nhất còn có thể hợp tác, bù đắp thiếu sót của nhau được.


Còn bốc phải thi cá nhân, nếu căng thẳng mà không trả lời được gì, dưới tình huống phát sóng trực tiếp toàn cầu thì đúng là hành quyết công khai.

Dù là trường công lập Ylang hay là thí sinh nằm trong tốp 10 của bảng xếp hạng thi online cũng đều không phải là ngoại lệ.

Đương nhiên ngoại trừ Irna, ngược lại, cô ta còn không muốn tham gia thi đấu nhóm.

Irna cũng đã tuyên bố, cô ta không muốn để người khác làm vướng chân mình.

Doanh Tử Khâm không hề quan

tâm những chuyện này, đều là Đằng Vận Mộng nói cho cô biết.

Hai người ngồi trong phòng khách dưới tầng một.

Đằng Vận Mộng hỏi: “Tử Khâm, cậu muốn thi nhóm hay thi cá nhân?”

“Gì cũng được.” Doanh Tử Khâm xé túi đường ra, đổ vào cà phê: “Như nhau cả."

“Không thế thì là gì?” Lúc này, Phong Việt đi từ bên ngoài vào. Trên tay cậu ta cầm một lá bùa hộ mệnh, tiện miệng nói xen vào một câu: “Dù có thi nhóm hay cá nhân, Doanh thần cũng đều quét sạch bốn phía.”


Nghe đến đây, Đằng Vận Mộng sợ hết hồn: “Phong Việt, cậu đừng có nói thế. Người sùng bái Irna không ít đâu,

đừng có gây thêm chuyện cho Tử Khâm nữa.”

Phong Việt gãi gãi đầu: “Tớ nhớ rồi.”

Nói xong, cậu ta chuẩn bị lên tầng.

Doanh Tử Khâm nhìn lá bùa trong tay cậu ta, đột nhiên cất lời: “Phong Việt.”

“Hả, hả, hả?” Phong Việt lập tức dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc. “Doanh thần, có chuyện gì cậu cứ nói. Dù có phải lên núi đao, xuống biển lửa, tôi cũng không chối từ.”

Nếu không phải mấy hôm trước ở lối vào căn cứ nghiên cứu, Doanh Tử Khâm khiến nhóm người của trường công lập Ylang kia mất mặt, không biết chừng họ vẫn còn bị chế giễu, chèn ép rất lâu.

Doanh Tử Khâm chỉ chỉ lá bùa, gật đầu: “Cho tôi mượn thứ trong tay cậu một chút.”

“Cái này?” Phong Việt ngẩn người, giơ lá bùa đó lên: “Đây là bùa hộ mệnh Omamori (1), tôi mới mua được ở khu
thương mại đấy. Đông người mua lắm.”

(1) Omamori - bùa hộ mệnh của Nhật, đây là loại bùa được xem là rất may mắn tượng trưng cho các vị thần Shinto, có ý nghĩa mang lại sự bảo vệ, may mắn cho người giữ bùa.



Cậu ta rất ân cần: “Doanh thần, cậu muốn sao? Nếu muốn giờ tôi đi mua cho cậu.”
“Tôi biết.” Doanh Tử Khâm nhận lấy: “Không cần, tôi chỉ xem một chút thôi.”

Đương nhiên cô đã từng nghe đến Omamori.

Từ rất sớm, khái niệm Omamori bắt nguồn từ nhà Đường, có nghĩa là bùa hộ mệnh, sau đó lan sang các quốc gia khác.

Chỉ có điều giống như bài Tarot, phần lớn bùa Omamori được bày bán trên thị trường đều không có tác dụng gì. Không thể nói là giả, chỉ có điều quả thực không có hiệu quả hộ mệnh, mua chỉ để an ủi tâm hồn mà thôi.

Còn không bằng mấy viên ngọc thạch tốt.

Trải qua hàng ngàn năm biến đổi, bùa Omamori bây giờ cũng rất đa dạng, có loại cầu sự nghiệp, có loại dùng để cầu tiền tài.

Lá bùa mà Phong Việt mua là để cầu tình duyên.

Doanh Tử Khâm siết lá bùa, ánh mắt dần sâu.

Quả nhiên cô không ngửi lầm, lá bùa này tỏa ra một mùi thơm rất nhạt.
Mùi thơm này xuất phát từ một dược liệu có độc – cỏ hi linh.

Cỏ hi linh không thể nói là hiếm có, chỉ cần có hạt giống là có thể trồng được một diện tích lớn, vì thế độc tính của nó cũng không mạnh.

Có điều hạt giống cỏ hi linh không được bày bán trên thị trường, không có nguồn thì không thể mua được. Quan trọng nhất là, người có thể hiểu cách sử dụng có hi linh, chỉ có độc dược sư.

Hương thơm trên chiếc bùa này không nồng nhưng thời gian lưu hương dài. Khi mới bắt đầu, hương thơm của nó không gây ra bất kỳ ảnh hướng nào.

Nếu Phong Việt đeo hơn mười ngày, thị lực của cậu ta sẽ giảm sút.

Nếu đeo lâu hơn nữa, các cơ quan khác trong cơ thể cậu ta sẽ bị tổn thương với mức độ khác nhau.

Đối với người thường, mùi thơm của cỏ hi linh không khác gì mùi thơm của hoa quế.
Doanh Tử Khâm là người trong nghề, khứu giác của cô đương nhiên là vô cùng nhạy.

Khứu giác kém một chút thì không thể làm độc dược sư.

Một hồi lâu sau, cô ngẩng đầu lên: “Cửa hàng bán bùa mà cậu nói ở chỗ nào trong khu thương mại?”

“Ở khu chợ phía đông.” Phong Việt nói: “Có nhiều người mua lắm, may mà tôi mua được. Chẳng phải là sắp tốt nghiệp rồi sao? Mong lá bùa này phù hộ cho tôi có thể thoát kiếp FA ở đại học.”

“Tôi đổi cho cậu.” Doanh Tử Khâm ngừng lại, lấy ra một túi thơm nhỏ từ trong túi: “Cái này tặng cậu, cậu đưa tôi lá bùa của cậu đi.”

Phong Việt cầm lấy chiếc túi thơm trên bàn: “Doanh thần, cậu mua được ở đâu vậy?”

Doanh Tử Khâm không ngẩng đầu: “Tôi tự làm, hơi xoàng, dùng tạm đi.”

Cô không biết thêu hoa, túi thơm đều là bán sỉ trên Taobao.
Túi thơm này đương nhiên không có công hiệu hộ mệnh, bên trong chỉ là một vài loại thảo dược.

Kéo dài tuổi thọ, tăng cường sức khỏe.

“Cái gì? Doanh thần, đây là cậu làm?” Phong Việt thụ sủng nhược kinh (2): “Được, được, được, cảm ơn Doanh thần, cảm ơn bố.”

(2) Được sủng ái mà lo sợ.

Cậu ta vui vẻ cầm túi thơm lên tầng.

Bùa hộ mệnh gì cũng không tốt bằng thứ Doanh thần cho.

Sau khi chào Đằng Vận Mộng, Doanh Tử Khâm rời khỏi căn nhà. Cô ra ngoài, bình tĩnh dùng nội kình bóp nát lá bùa, ném vào trong thùng rác.

Sau khi lau tay, Doanh Tử Khâm lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Phó Quân Thâm.

[Có độc dược sư đến, ở chợ.]

Phó Quân Thâm trả lời rất nhanh.

[Vân Sơn đã đến chợ điều tra rồi. Chuyện này cứ giao cho anh, anh sẽ giải quyết, em yên tâm thi đấu đi, không cần quan tâm đâu.]
Doanh Tử Khâm hơi cau mày.

Cô không nhìn thấy treo thưởng nào ở thành phố đại học trên diễn đàn NOK.

Rốt cuộc là có thứ gì đáng để nhiều thợ săn chạy đến đây, lại còn muốn gián tiếp hại người như vậy?

[Em đi tìm anh, em thông thuộc chỗ này hơn anh một chút.]

Đọc được câu này, ở lối vào khu chợ, khóe môi Phó Quân Thâm cong lên, lười biếng mà trả lời.

[Anh đang đợi, bạn gái tương lai.]

Gửi xong, Phó Quân Thâm quay đầu: “Tuyết Thanh, phát hiện cái gì sao?”

Dụ Tuyết Thanh mở mắt: “Có thôi miên sư, nhưng rất yếu.”

“Ừm.” Vẻ mặt Phó Quân Thâm lạnh nhạt: “Hướng bốn giờ, tám giờ, mười một giờ còn có ba tay súng, không biết có nằm trong bảng xếp hạng không?"

“Rất kỳ lạ.” Giọng nói của Dạ Tuyết Thanh chậm rãi: “Về lý mà nói thì nhiều thợ săn tụ tập như vậy, trên diễn đàn NOK không thể nào không có động tĩnh.”
Nhưng đúng là không có thật.

“Cũng có khả năng là thế lực khác.” Đôi mắt hoa đào của Phó Quân Thâm hơi nheo lại: “Dù thế nào đi chăng nữa, NOK cũng chỉ là một diễn đàn, thợ săn không nằm trong kiểm soát của diễn đàn.”

Anh tắt máy. “Bất kể mục đích của chúng là gì, bắt trước đã rồi tính tiếp.”

Trước khi Doanh Tử Khâm về nước, anh tuyệt đối không thể để thành phố đại học ẩn chứa bất cứ nguy hiểm nào.

***

Tối.

Phong Việt và Đằng Vận Mộng cùng ăn cơm trong nhà ăn.

Phong Việt nhìn đồng hồ, tiện miệng hỏi: “Doanh thần còn chưa về à?”

“Chắc là Tử Khâm đi dạo rồi.” Đằng Vận Mộng ăn cơm: “Trước khi khóa cổng, chắc chắn cậu ấy sẽ về.”

Để bảo vệ an toàn của thí sinh, 11 giờ là giờ khóa cửa.

“Tớ đợi Doanh thần càn quét bốn phía.” Phong Việt vô cùng phấn khởi: “Irna, Amada gì chứ, đều không phải là đối thủ của Doanh thần.”
“Đừng nói nữa.” Đằng Vận Mộng lắc lắc đầu: “Mấy thí sinh đó mà nghe thấy thì sẽ tìm cậu để gây rối đấy.”

“Tớ không thể chịu được mấy người đó nói chúng ta.” Phong Việt lẩm bẩm: “Họ nói được mà chúng ta không thể

nói? Lời họ nói còn khó nghe hơn ấy. Cậu không nghe thấy đấy thôi, họ còn mắng sau lưng Doanh thần là cậu ấy

chỉ biết dựa vào gia tộc, không thể sánh với Irna dù chỉ nửa điểm.”

Lời này vô cùng nực cười.

Gia tộc nào có thể phóng tay cho nhiều tài khoản cấp A vậy?

Phong Việt dọn xong đĩa, hừ một tiếng: “Điển hình của việc không ăn được nho thì chê nho chua.”

Cậu ta ra khỏi nhà ăn, chuẩn bị đến chợ dạo một vòng. Buổi chiều cậu ta chỉ chăm chăm giành mua bùa nên không mua mấy miếng sô cô la.

Nhưng còn chưa đến chợ, lúc đi ngang

qua con hẻm, Phong Việt đã bị một bàn tay nắm lấy vạt áo, sau đó kéo vào trong.
Động tác rất thô bạo.

Sắc mặt Phong Việt thay đổi: “Ai?”

Cậu ta quay phắt đầu lại, mượn ánh đèn yếu ớt, Phong Việt nhìn thấy một gã thanh niên tóc nâu cường tráng.

Trên cánh tay phải của chàng trai còn có hình xăm, cơ bắp vạm vỡ.

“Irna mạnh nhất, không ai sánh bằng cậu ấy.” Gã thanh niên không hề buông cậu ta ra, ngược lại còn ấn cậu ta lên tường, ánh mắt lạnh lẽo: “Đừng để tao nghe thấy mày nói Doanh thần, hạng nhất bảng tổng gì gì đấy. Nó làm sao sánh được với Irna? Hiểu chưa?”

Phong Việt là học thần điển hình, cậu ta cũng đánh bóng rổ nhưng thể chất hoàn toàn không thể so được với gã

thanh niên quanh năm tập thể hình.

Nhưng cậu ta biết, đây là fan hâm mộ của Irna.

Trong trường công lập Ylang, có một nhóm học sinh gần như tôn sùng Irna thánh thần, rất chi là điên cuồng.
“Mày còn dám trợn mắt lên nhìn tao?” Gã thanh niên giơ tay, cũng không do dự gì mà đấm thẳng vào mặt Phong Việt: “Tao không phải thí sinh, tao cũng không sợ trừng phạt gì. Ta không cho phép người khác nói Irna không tốt, dù chỉ nửa câu.”

Cú đấm này vừa ra, khóe miệng Phong Việt bị đánh rách, đầu cũng hơi choáng váng.

“Đàn ông mà đeo túi thơm làm gì?”

Lúc này, hắn ta để ý đến chiếc túi thơm nhỏ trên người cậu ta. Hắn ta cười một tiếng: “Đúng là điên.”

Gã thanh niên vươn tay, giật túi thơm trên người Phong Việt ném xuống đất. Sau đó giẫm lên, chậm rãi giày xéo.Dilys: Mấy bồ có tò mò thân phận của cha Ôn không nè? Gia đình chị toàn lão đại thoii

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK