Mục lục
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



- Chương 450: Đính hôn từ trong bụng mẹ. -

Vân Sơn hiểu ra: “Thiếu gia, anh và Doanh tiểu thư cùng với bác Ôn là vé buổi chiều, không cùng một chuyến bay với Chung Mạn Hoa, sẽ không chạm mặt đâu.”

“Ừm, tôi đi đón em ấy.” Phó Quân Thâm đứng dậy: “Để ý kỹ bên phía thành phố Hồ.”

Ông cụ Chung lúc trước ở Đế đô, bây giờ khó khăn lắm mới quay về, cũng không muốn đi nữa. Người già như lá rụng về cội, kiểu gì cũng muốn về cố hương.

Cũng còn may là ít nhiều Chung Mạn Hoa vẫn còn chút lương tri, không có ý định làm gì ông cụ.

Vân Sơn lại ôm quyền hành lễ rồi lui xuống.

***

Hai giờ chiều, Doanh Tử Khâm đã thu dọn đồ đạc xong xuôi.

Ông cụ Chung đến nhà họ Ôn tiễn cô, có phần lưu luyến không nỡ: “Sau này nhớ thường xuyên quay về, bên này cũng có nhà của cháu.”


Doanh Tử Khâm khẽ cười: “Cháu biết rồi, ông ngoại.”

“Ông Chung.” Phó Quân Thâm ở bên cạnh dáng vẻ biếng nhác, một tay đút túi: “Tết năm sau, bọn cháu sẽ quay về.”

“Thằng ranh con.” Ông cụ Chung giơ tay lên, vỗ lên vai Phó Quân Thâm, vành mắt ửng đỏ: “Hai ông cháu mi đúng là ăn sạch sành sanh không sót thứ gì của ta.”

Trả đồ ăn vặt của ông đây, trả cháu gái của ông đây. Thật đúng là một cuộc buôn bán lỗ vốn.

Phó Quân Thâm chỉ cười không lên tiếng.

“Bây giờ hai đứa đều tốt thế này, lão Phó ở trên trời chắc cũng được yên tâm.” Ông cụ chung thở dài, rồi lại hỏi: “Lúc nào hai đứa định đính hôn?”

Phó Quân Thâm nghiêng đầu sang nhìn cô gái, đôi mắt đào hoa cong lên.

Doanh Tử Khâm nhắc nhở ông: “Ông nội, cháu mới có mười tám.”

“Mười tám thì sao nào?” Ông cụ Chung trừng mắt: “Bao nhiêu đứa đính hôn từ hồi mấy tuổi cơ, cháu đã mười tám rồi, ra nước ngoài kết hôn còn được nữa là.”


Đột nhiên, giống như ông nhớ ra điều gì, lẩm bẩm nói: “Ông quên mất, hai đứa đính hôn từ trong bụng mẹ cơ, đúng là trùng hợp thật đấy.”

Lông mày của Phó Quân Thâm khẽ động, anh cũng bất ngờ: “Đính hôn từ trong bụng mẹ?”

“Đúng thế.” Ông cụ Chung lẩm bẩm: “Trước khi cháu sinh ra đời, ta và ông cháu đã từng bàn đến chuyện này, nhưng mà cuối cùng bọn ta uống nhiều quá quên mất tiêu, giờ đột nhiên lại nhớ ra, ôi cái trí nhớ này, cái cần nhớ thì không nhớ.”

Nói đến chuyện này cũng là do ông và ông cụ Phó lúc uống rượu đang hăng, không biết lấy gì ra đánh cược, thế là mới nhắc đến chuyện đính hôn của hai đứa.

Thật không ngờ, cuối cùng lại thành sự thật.

“Ai, thôi, không nói chuyện này nữa.” Ông cụ Chung xua xua tay: “Dù sao hai đứa cũng sớm ngày đính hôn, muộn nhất cũng không được muộn hơn lúc Tử Khâm tốt nghiệp đại học, không thì ta bảo cháu này, có rất nhiều người đang đợi tranh giành với cháu đấy.”


Ông còn nghe nói, Thanh Trí có đội bóng đá mười mấy người đều thích cháu gái của ông.

“Vâng, cháu biết.” Vẻ mặt Phó Quân Thâm hờ hững, kéo tay cô bé: “Còn phải xem Yểu Yểu có bằng lòng hay không, cháu cầu còn không được ấy chứ.”

Doanh Tử Khâm không lên tiếng, nhưng cũng không buông tay anh ra.

Ông cụ Chung rất mừng: “Thế thì ta trợ giúp cháu nhé, đến lúc đó, ta có thể làm người chứng hôn.”

Ba người lên xe, Ôn Phong Miên ngồi ở ghế trước, Vân Sơn lái xe.

Hai người đều nhìn thẳng về phía trước, tuyệt đối không nghe những gì không nên nghe.

Im lặng hồi lâu, Phó Quân Thâm mới không nhanh không chậm lên tiếng: “Anh còn tưởng là…”

Doanh Tử Khâm dựa vào cửa sổ ngáp dài một cái: “Còn tưởng là cái gì?”

“Tưởng là ông Chung sẽ đánh anh một trận, ai ngờ ông lại giục cưới.” Phó Quân Thâm dường như đang nghĩ đến điều gì: “Vậy, em thấy thế nào?”
Doanh Tử Khâm lườm anh một cái: “Em mới yêu đương được một tháng thôi, còn chưa đủ.”

“Có thể tiếp tục bàn.” Phó Quân Thâm cười khẽ, bỗng dưng lặp lại lời ông cụ Chung nói: “Đính hôn từ trong bụng mẹ.”

Doanh Tử Khâm ngước mắt lên: “Hửm?”

Phó Quân Thâm xòe tay ra, đặt tay cô lên lòng bàn tay mình: “Chứng tỏ em từ nhỏ đã là của anh rồi.”

***

Ngày hôm sau.

Đế đô.

Ông cụ Nhϊếp biết Doanh Tử Khâm sắp chữa bệnh cho Tu Vũ, đặc biệt thuê riêng một bệnh viện tư nhân.

“Vết thương này của cậu đã để năm năm rồi.” Doanh Tử Khâm kiểm tra cho Tu Vũ, hơi nhíu mày: “Có một bộ phận cơ bắp đã khô héo, xương cũng gãy, lúc đó không đau à?”

Hồi đó cô đã nhìn ra là Tu Vũ bị thương, nhưng chưa kiểm tra thì không biết vết thương lại nặng đến mức này.

Tu Vũ nhỏ giọng nói: “Lúc đó tự vứt bỏ bản thân, nghĩ chết là hết, cũng không đi chữa, tớ còn từng cắt cổ tay, uống thuốc an thần, thần kinh sắp sụp đổ đến nơi thì còn cảm thấy đau gì nữa.”
Vết thương trên tay cô ấy là do một lần đua xe để lại.

Nhà họ Tu có một đội đua xe, thường tham dự các giải đua quốc tế, đem về những cuộc giao dịch với các gia tộc lớn trên thế giới.

Điểm này thì hoàn toàn khác với nhà họ Nhϊếp và nhà họ Mục.

Nhưng đội đua xe không cho phép thành viên chi chính tham gia, Tu Vũ cũng chỉ đến chơi.

Kỹ thuật lái xe đua của cô ấy đúng là rất tốt, còn thắng cả đội trưởng đội đua xe, cả đội đều tán thưởng không ngớt lời. Nhưng về sau cô ấy bị tai nạn trong một cuộc đua xe.

Tuy cuối cùng cấp cứu thành công, nhưng trên tay cũng để lại mầm bệnh không thể trị dứt điểm.

Hoạt động thường nhật thì không sao, nhưng không thể thi đấu cường độ cao, chỉ có thể thỉnh thoảng chơi đua xe và đấm bốc nghiệp dư.

Tất nhiên, Tu Vũ có quen biết với Lăng Miên Hề, có thể đến giới cổ y chữa trị. Cổ y còn có thể cứu sống người chết, tái sinh từ xương trắng thì chút vết thương nhỏ này có là gì.
Chỉ có điều cô ấy không đi.

Bởi vì cùng tháng đó, bố của Tu Vũ là Tu Thiếu Ninh mất tích. Về sau, mẹ cô ấy cũng vì ung thư giai đoạn cuối mà qua đời. Không bao lâu sau, ông cụ Tu lại đón Tu Nhan về, để mẹ Tu Nhan ngồi lên vị trí chủ mẫu nhà họ Tu, còn lập em trai Tu Nhan làm người thừa kế.

Lòng Tu Vũ nguội lạnh, rời khỏi nhà họ Tu, cũng không có ý định quay về nữa.

Năm đó, cô ấy mười lăm tuổi.

Không phải ai cũng có thể chịu đựng được nhiều như thế.

“Cô tớ vẫn luôn khuyên tớ quay về, nói nhà họ Tu cũng là tâm huyết của bố tớ, không thể rơi vào tay kẻ khác.” Tu Vũ nhìn tay mình: “Khi ấy tớ cảm thấy mình chẳng được tích sự gì cũng từng vì không hiểu rõ chân tướng mà hận bố mình một thời gian, thế là cứ luôn ở lại thành phố Hồ.”

“Sao lại chẳng được tích sự gì.” Doanh Tử Khâm thản nhiên nói, cô lấy ra một cây kim châm: “Cậu biết đua xe, còn biết đấm bốc, cậu còn từng giúp đỡ không ít người, cậu tốt hơn cậu nghĩ nhiều.”
Tu Vũ còn chưa kịp cảm động thì kim châm đã đâm vào huyệt vị của cô ấy.

“Bố Doanh, đau đau đau.” Tu Vũ hét lên một tiếng, đau chảy nước mắt: “Nhẹ thôi, chúng ta làm nhẹ nhàng thôi nhé, tớ là bệnh nhân, phải nâng niu chút.”

“Đã nhẹ lắm rồi.” Doanh Tử Khâm cúi đầu, vẫn tiếp tục châm kim, cô nhướng mày: “Cậu hỏi cậu ta mà xem, lúc tôi chữa cho cậu ta, cậu ta đau đến mức bất tỉnh luôn đấy.”

Tu Vũ u ám ngẩng đầu, nhìn con cún đang vui vẻ chơi game trong góc, tự dưng tâm trạng tốt hẳn lên: “Thế thì tớ thấy ổn rồi.”

Giang Nhiên: “…”

Sao lúc nào người chịu tổn thương cũng là cậu ta vậy?

Một tiếng sau, Doanh Tử Khâm rút châm ra, lại đưa cho Tu Vũ mấy viên thuốc.

“Nhanh thật đấy.” Tu Vũ vung vung tay: “Hình như đã khỏi rồi.”

“Ừm, để mấy ngày nữa xem thế nào.” Doanh Tử Khâm gật đầu: “Đề phòng thôi.”
Tu Vũ gật gật.

Giang Nhiên cất máy chơi game đi, thái độ dửng dưng, vỗ vỗ ngực: “Quay về nhà họ Tu nhớ gọi tôi nhé, tôi với bố Doanh chống lưng cho cậu.”

Nhà họ Tu có mạnh đến mức nào cũng đâu thể so được với nhà họ Lăng của giới cổ võ?

Làm ông cụ Tu sợ mất mật còn là nhẹ đấy.

***

Buổi tối.

Bệnh viện Số 1.

Dưới sự cứu chữa của các y bác sĩ, Doanh Chấn Đình cuối cùng cũng tỉnh lại.

Ông ta đã ở trong viện gần một tháng, mà sức khỏe không thể chuyển biến tốt, ngược lại càng tiều tụy hơn.

“Bố, tốt hơn hết là bố nên ổn định cảm xúc.” Doanh Thiên Luật vừa giúp Doanh Chấn Đình lau người, vừa dặn dò: “Bệnh của bố, tâm trạng quan trọng lắm.”

Sắc mặt Doanh Chấn Đình vàng vọt, cất giọng cũng khó khăn, giọng nói khàn đặc: “Đã kiểm tra độ tương thích hết rồi?”
“Vâng, đều kiểm tra hết rồi, bao gồm cả mấy người chi thứ, không có ai thích hợp cả.” Doanh Thiên Luật điềm đạm nói: “Con cũng không thích hợp.”

Nghe đến đây, Doanh Chấn Đình cũng rất tuyệt vọng.

Ông ta đang tuổi tráng niên, trong lòng còn đang mưu đồ bá nghiệp, ông ta còn muốn đưa nhà họ Doanh tiến vào giới thượng lưu Đế đô. Nhưng bệnh tật thế này thì làm sao hoàn thành được nguyện vọng nữa?

Doanh Chấn Đình càng nghĩ càng cảm thấy tức giận. Ông ta trước nay chú ý việc ăn uống, thói quen ngủ nghỉ cũng đúng giờ, sao đột nhiên trao đổi chất lại có vấn đề?

Doanh Chấn Đình nghĩ mãi cũng không ra, vẫn không cam tâm: “Bên phía bệnh viện thì sao, cũng không có gan thay thế à?”

Không có gan thay thế thích hợp, ông ta chỉ có thể nằm chờ chết.

Doanh Tử Khâm lắc đầu: “Không có, số người chờ ghép gan và số người hiến tặng gan chênh lệch quá lớn.”
“Em gái con cũng kiểm tra rồi chứ?” Lúc này, Doanh Chấn Định chợt nhớ ra điều gì, ông ta chống tay xuống giường ngồi dậy: “Bảo nó đi kiểm tra đi.”

“Bố, bố cũng điên nốt rồi à?” Doanh Thiên Luật tức đến bật cười: “Nhóm máu của Tử Khâm đặc thù, căn bản không thể tương thích được, đây là kiến thức thông thường, bố còn muốn em ấy đến?”

“Bố không nói nó.” Doanh Chấn Đình nghiên răng: “Bố nói Tiêu Huyên, bảo Tiểu Huyên đến kiểm tra độ tương thích đi.”

Động tác của Doanh Thiên Luật khựng lại, anh ta từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt thay đổi đột ngột: “Bố, bố nói ai?”

- Chương 451: Công khai khắp nơi. -

Đúng là đã có rất nhiều người trong nhà họ Doanh đi kiểm tra độ tương thích, bao gồm cả người chi thứ đã chuyển sang thành phố khác.
Nhưng chỉ có duy nhất Doanh Nguyệt Huyên là chưa làm.

Bởi vì bất kể là Chung Mạn Hoa hay Doanh Thiên Luật đều không nghĩ đến cô ta.

Theo bọn họ thì Doanh Nguyệt Huyên là con nuôi, không có quan hệ huyết thống với Doanh Chấn Đình.

Tất nhiên, không có quan hệ huyết thống không có nghĩa là không tương thích, chỉ có điều khả năng sẽ rất thấp, cho nên mới khó đợi được gan trong kho hiến tặng.

Nhưng vì sao Doanh Chấn Đình lại nhất định nghĩ tới Doanh Nguyệt Huyên?

Mọi chuyện xâu chuỗi lại với nhau, trong đầu Doanh Thiên Luật chợt nảy ra một suy nghĩ rất đáng sợ đối với anh ta.

“Đúng, là nó.” Bây giờ Doanh Chấn Đình chỉ muốn sống tiếp, thấy Doanh Thiên Luật chăm chăm nhìn mình, ông ta lặp lại lần nữa: “Nói không chừng có thể tương thích, thử một lần cũng có mất gì đâu.”

“Bố…” Doanh Thiên Luật chậm rãi đứng dậy: “Vậy là Tỉnh Hồng Trinh không phải là bạn thân của bố, mà là bồ nhí bố bao nuôi bên ngoài, hai người đã sinh ra Tiểu Huyên, đúng chứ?”
Doanh Chấn Đình biến sắc: “Con đã biết được những gì?!”

Ngay cả Chung Mạn Hoa còn không biết đến cái tên Tỉnh Hồng Trinh ấy.

“Con vốn dĩ chẳng biết gì cả, nhưng giờ thì con biết cả rồi.” Doanh Thiên Luật lùi về sau mấy bước: “Điện thoại ở đây, bố muốn làm gì thì bố tự gọi, con cần bình tĩnh lại đã.”

Anh ta không đợi Doanh Chấn Đình lên tiếng, đã hoảng hốt chạy ra khỏi phòng bệnh.

***

Buổi chiều ông cụ Chung tiễn Doanh Tử Khâm và Phó Quân Thâm đi xong, thì đến nghĩa trang bái tế ông cụ Phó.

Ông còn đặc biệt chuẩn bị một bàn đồ nhắm và bàn cờ, giả bộ như ông cụ Phó vẫn còn sống.

Đến khi về nhà đã là tám giờ tối. Đèn tắt, rèm cửa cũng kéo lại, xung quanh tối tăm.

Ông cụ Chung thấy lạ, vừa mở đèn lên thì nghe thấy trong phòng khách có tiếng nấc nghẹn. Doanh Thiên Luật ngồi trên ghế sô pha, khóe mắt còn có nước mắt đang chảy xuống.
“Thiên Luật, sao thế?” Ông cụ Chung giật mình: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Từ nhỏ đến lớn, ông chưa từng thấy Doanh Thiên Luật khóc bao giờ.

Đàn ông không dễ dàng rơi lệ.

Chỉ là chưa chạm đến chỗ thương tâm.

“Không có gì ạ.” Doanh Thiên Luật ít nhiều đã bình tĩnh trở lại, anh ta lí nhí: “Không còn nhà nữa rồi.”

Rồi anh ta bỗng lại phì cười: “Thật sự không còn nữa rồi.”

Từ trước khi Doanh Tử Khâm sinh ra thì đã không còn nữa.

Ông cụ Chung ngẩn người, ông ý thức được có chuyện gì không đúng: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Doanh Thiên Luật hơi mím đôi môi mỏng, cuối cùng vẫn kể ra hết một lượt mọi chuyện.

Ông cụ Chung nghe xong, cũng cực kỳ tức giận: “Hay cho Doanh Chấn Đình!”

Dù thế nào Chung Mạn Hoa cũng là con gái của ông, nó đã làm sai rất nhiều chuyện, còn không biết hối cải, ông lạnh lùng, không muốn qua lại với nó nữa.
Nhưng đây không phải là lý do để Doanh Chấn Đình nɠɵạı ŧìиᏂ. Hơn nữa, như vậy cũng làm tổn thương nghiêm trọng đến Doanh Thiên Luật và Doanh Tử Khâm.

“Mẹ cháu đâu?” Ông cụ Chung chửi mắng xong, nhíu mày hỏi: “Nó đi Đế đô làm gì?”

Doanh Thiên Luật lắc đầu: “Mẹ nói là bên đó có thông tin về gan hiến tặng, mẹ đi tìm gan thay cho bố rồi.”

“Tìm cái con khỉ.” Ông cụ Chung tức điên: “Cháu bảo nó về đây, lập tức ly hôn với Doanh Chấn Đình, còn lo cho sự sống chết của thằng đó làm gì? Lúc đối xử với con gái, sao không thấy nó si tình như vậy?”

Doanh Thiên Luật gật đầu, bắt đầu gọi điện cho Chung Mạn Hoa.

Nhưng tiếng chuông vừa vang lên đã bị ngắt.

Doanh Thiên Luật nhíu mày, lại gọi cuộc thứ hai, tổng đài cho biết đối phương đã tắt máy.

Anh ta ngẩng đầu: “Ông ngoại, không gọi được.”
“Không, không đúng.” Vẻ mặt ông cụ Chung trở nên nghiêm túc: “Sợ là nó đến Đế đô chẳng phải để tìm gan gì đâu, bằng không sao lại phải chột dạ tắt máy cơ chứ.”

Doanh Thiên Luật ngẩn người: “Lẽ nào…”

“Có liên quan đến Tử Khâm, chắc chắn!” Ông cụ Chung lại một lần nữa bị làm cho tức điên: “Được rồi, không gọi được thì thôi, chờ cho nó tự biết!”

Doanh Thiên Luật hít sâu một hơi, day day trán.

Anh ta thật sự không ngờ, mọi chuyện lại thành ra thế này.

Dẫn đến bây giờ anh ta cũng không biết bản thân nên làm gì, thậm chí còn có phần tuyệt vọng.

“Để ông nói với Tử Khâm một tiếng.” Ông cụ Chung đeo kính lên, sắc mặt khó coi: “Cháu bình tĩnh lại trước đã, uống cốc nước nóng đi.”

***

Lúc Doanh Tử Khâm nhận được điện thoại là cô đang ở nhà họ Nhϊếp, đánh bài với Tu Vũ và Nhϊếp Triều.
Cô an ủi ông cụ Chung xong thì rơi vào trầm tư.

Chuyện Doanh Nguyệt Huyên là con rơi sớm muộn gì cũng lộ ra ngoài, cô không nói với Doanh Thiên Luật cũng là vì biết anh ta sẽ không chịu đựng nổi.

“Thực ra mấy chuyện này đâu có lạ trong những gia tộc lớn.” Tu Vũ ngồi bên cạnh nghe được, chép miệng một tiếng: “Bố Doanh, cậu không biết đâu, bên phía giới cổ võ còn có chuyện tranh đoạt thiên phú cổ võ, thậm chí đổi mệnh cách nữa cơ, thật là đáng sợ.”

Nhϊếp Triều không khỏi kinh ngạc: “Mệnh cách cũng đổi được à?”

“Được chứ.” Tu Vũ nhún vai: “Tất nhiên là tôi không nói đến mấy tay thầy bói của nhà Đệ Ngũ, tôi bảo những người bói toán chân chính cơ, tôi còn nghe chị dâu của anh bảo bên phía nhà họ Tạ có người bị đổi mệnh cách rồi đấy.”

Nhϊếp Triều ôm đầu, rất đau khổ: “Đừng có nhắc đến cái xưng hô đó.”
Tu Vũ hớn hở: “Người anh em, chấp nhận sự thật đi.”

“Đúng là có thể.” Doanh Tử Khâm thản nhiên: “Nhưng mà thứ hoán đổi không phải là mệnh cách, mà là vận may, có người vận may tốt, có người vận may xấu, người vận may xấu đi đường cũng có thể rớt xuống cống.”

Nhϊếp Triều nuốt nước bọt, kéo chặt quần áo lại: “Nghe ảo... ảo thế.”

Anh ta phải bảo vệ tốt bản thân mới được.

“Cho nên, đừng có tùy tiện nói cho người khác biết ngày tháng năm sinh của mình.” Doanh Tử Khâm nhướng mày: “Thầy bói toán khác với các thợ săn, cho dù cách mười vạn tám nghìn dặm, lấy được ngày tháng năm sinh của anh là có thể ra tay với anh ngay.”

“Tôi còn chẳng biết mình sinh giờ nào luôn.” Nhϊếp Triều lẩm bẩm, lại hỏi tiếp: “Đại lão, cô tính xem, vận đào hoa của tôi còn cứu được không?”
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, nhìn anh ta một cái: “Thôi bỏ đi.”

Nhϊếp Triều: “…”

***

Bởi vì đã được đánh tiếng từ trước, nên tổ sản xuất chương tình “Tình vạn dặm” đã biết Chung Mạn Hoa sắp tới.

Đặt trong bối cảnh nước Hoa, nhà họ Doanh không tính là gia tộc lớn, nhưng cũng có chút tiếng tăm.

Bởi vì kiểu chương trình này là làm công ích, người xem không nhiều, rating liên tục giảm, nguồn đầu tư cũng rất ít, sắp không trụ được nữa rồi.

Chung Mạn Hoa có thể tham gia chương trình, bọn họ cầu còn không được ấy chứ.

Nhưng mà đúng là bọn họ cũng không nói cho Chung Mạn Hoa biết, trình tự chương trình lần này không giống với các số trước đây.

[@Tình vạn dặm V: Rất vinh hạnh được mời đến chương trình bố mẹ của thủ khoa đề thi toàn quốc năm nay, xin mời mọi người đón xem vào lúc hai giờ chiều ngày 6 tháng 7 [đường link trực tiếp]]
Sức nóng của thủ khoa đề thi toàn quốc cao hơn “Tình vạn dặm” nhiều, chỉ trong chốc lát đã trèo lên bảng hot search.

Những cư dân mạng nghe tên bấm vào đều cảm thấy khó hiểu.

[??? Sao bố mẹ của Doanh thần lại phải lên chương trình tìm kiếm người thân?]

[Ôi trời, tôi biết bố nuôi của Doanh thần là chú Ôn, bố mẹ đẻ tạm thời không biết, này là nhìn thấy Doanh thần đỗ thủ khoa tốt nghiệp nên mò tới ấy hả?]

[Mặc kệ thế nào, tôi nói thẳng nhé, cái chương trình “Tình vạn dặm” này chẳng phải chương trình tìm người thân chính thống gì đâu, lấy cái tiếng làm công ích thôi, bọn họ thậm chí còn ép con cái nhận cha mẹ, chỉ nhằm thu hút sự chú ý thôi.]

[Đợi chương trình lên sóng.]

Hôm nay là ngày 6 tháng 7, rất nhiều cư dân mạng đều đang trông ngóng.

Vừa đến hai giờ, bọn họ đã bấm vào đường link trực tiếp.
Bởi vì trước giờ Chung Mạn Hoa chưa bao giờ xuất hiện trên mạng, nên phần lớn mọi người đều không biết đến Chung Mạn Hoa.

Nhưng vừa thấy Chung Mạn Hoa mặc toàn quần áo cao cấp, bọn họ ngay lập tức đã đoán ra được.

[Người nhà họ Doanh???]

[Sao người nhà họ Doanh còn có mặt mũi lên sóng tìm người thân vậy, không phải bọn họ cướp Doanh thần từ tay chú Ôn, còn xem cô ấy là kho máu di động à? Bây giờ lại thấy hối hận rồi?]

Chỉ có một bộ phận nhỏ ở thành phố Hồ biết đến chuyện thiên kim thật giả, trên mạng có rất ít thông tin.

Phần lớn cư dân mạng đều cho rằng giữa nhà họ Doanh và Doanh Tử Khâm không có bất kỳ quan hệ gì, cũng không biết chân tướng sự việc.

“Bà Doanh, xin chào bà.” Người dẫn chương trình ấn vào tai nghe, cầm micro lên: “Rất cảm ơn bà đã đến tham gia chương trình của chúng tôi, con gái bà chính là thủ khoa đề thi toàn quốc năm nay, thủ khoa thành phố Hộ, Doanh Tử Khâm có phải không?”
“Vâng.” Chung Mạn Hoa có chút thấp thỏm, ngón tay bấu chặt vào quần áo: “Nó là con gái ruột của tôi, không phải con nuôi, xin lỗi, tôi muốn xin lỗi con bé, mẹ xin lỗi con.”

Câu nói này lập tức khiến mạng xã hội sôi lên sùng sục.

[Con ruột? Đùa chắc? Có nhà nào đón con ruột về không yêu chiều tử tế mà lại ép đi hiến máu không?]

[Rốt cuộc nhà họ Doanh đang muốn làm gì thế?!]

“Bà Doanh đến chương trình là vì muốn tìm con gái.” Người dẫn chương trình nhìn vào giấy nhớ, nói tiếp: “Bởi vì giờ đây ông Doanh mắc bệnh nặng, cần tìm gấp gan thích hợp, tiếc là vẫn chưa thể tìm được gan tương thích.”

“Cho nên bà Doanh mới muốn tìm cô Doanh Tử Khâm, mời cô về cứu ông Doanh Chấn Đình.”

Khung bình luận nổ tung trong phút chốc.

[Hờ hờ, thôi nằm mơ tiếp đi!]

[Con đẻ không nuôi, cứu cái con khỉ.]
[Cơ mà, vụ hiến máu là tại Doanh Lộ Vi mà, liên quan gì đến Doanh Chấn Đình đâu? Đến bố đẻ mình cũng không cứu, cũng không thấy mặt mũi đâu, đây là bất hiếu, bắt tội xem như bạn đúng (?).]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK