Hôm nay Tô Tử Du không có hứng thú đến lớp mà đi theo Túc Bảo đến bên đây y như một tùy tùng nhỏ.
Cậu ngẩng đầu, theo tầm mắt của Túc Bảo nhìn sang lầu hai trước mặt: “Sao thế?”
Túc Bảo đang định vào cửa thì quay đầu, đi về phía biệt thự trước mặt, trên khuôn mặt nhỏ đầy vẻ hùng hổ.
Bước chân Tô Nhất Trần khẽ khựng lại, lập tức đuổi theo: “Túc Bảo?”
Đáy lòng Đường Điền Điền khẽ giật thót: Thôi xong rồi, là thứ gì chọc tổ tông nhỏ này không vui vậy?
Vừa rồi trước lúc vào cửa bé có quay đầu nhìn cây phát tài ở bên phải một cái, chẳng lẽ là không thích cây phát tài?
“Nhanh nhanh nhanh, hai cậu tới đây, dọn cái cây phát tài này ra sân sau đi!”
Đường Điền Điền nói xong rồi vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa nói: “Ôi chao, tiểu thư Túc Bảo à, có chuyện gì thế không cháu?”
Túc Bảo đứng ngay trước mặt căn biệt thự đối diện, tay nhỏ chống nạnh nói với lên trên lầu: “Con chào bà cụ trên lầu ạ! Ơ không phải, bà cụ trên lầu bà nghe cho rõ này, con nhịn bà hơi bị lâu rồi đó!”
Bà lão mặt trang phục thời Đường nhìn chằm chằm Túc Bảo, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Mấy người Tô Nhất Trần đi tới nhìn lên lầu hai, ai cũng khó hiểu, làm gì có hai trên lầu hai chứ.
Đường Điền Điền vô cớ cảm thấy quỷ dị, da đầu tê dại: “Tiểu thư Túc Bảo à, bà cụ của căn nhà này đã qua đời vào năm ngoái rồi.” Đừng nói là Túc Bảo thấy được bà cụ đó đang đứng trước mặt đấy nhé…
Đường Điền Điền mềm nhũn cả chân.
Túc Bảo quay đầu lại, đột nhiên hỏi ông ta: “Chú Đường à, bên đây cũng là nhà của chú ạ?”
Bé nhìn khuôn mặt của Đường Điền Điền rồi lại nhìn bà cụ đang đứng trên lầu hai nhìn mình đăm đăm kia.
Hai khuôn mặt này thật sự rất giống nhau, góc cạnh sắc sảo, cực kỳ đặc sắc.
Đường Điền Điền sửng sốt: “Nào có, nhà bên đây là nhà họ Quan, lại nói tiếp gia đình này cũng rất đáng thương.” Ông ta nói đến đây không khỏi dừng lại.
Nhìn thấy Túc Bảo thường thường sẽ ngó lên lầu hai, ông ta cứ cảm thấy như thể có ai đó trên lầu hai đang nhìn chằm chằm mình vậy, rợn hết cả người.
Tô Nhất Trần hỏi: “Gia đình này bị làm sao?”
Đường Điền Điền thở dài một tiếng: “Mười mấy năm trước, nhà này có một cô con gái, bị người bạn tốt rất thân của cô bé giết chết một cách tàn nhẫn… Nghe nói thủ đoạn giết người rất tàn nhẫn, lột cả da thịt xuống. Cảnh sát chỉ tìm được bộ da chứ không thấy khung xương. Nhà họ Quan chỉ có một cô con gái này thôi, bà cụ không chịu nổi đả kích nên nổi điên luôn.”
Nói đến đây, Đường Điền Điền ngó sang hai bên trái phải rồi thấp giọng: “Trước khi cô nhóc đó bị bắt giữ, cảnh sát lại phát hiện cô nhóc chết thảm trong xưởng in, nghe nói là ông cụ nhà họ Quan tìm người giết chết…”
“Có thể do chuyện này thực hiện rất kín kẽ, cũng có thể do cảnh sát không đành lòng, tóm lại cuối cùng kết thúc án tử, vì không tìm được chứng cứ nên ông cụ Quan cũng không có việc gì.”
“Nhưng hai vợ chồng già này cũng đáng thương, trông tiều tụy hẳn đi, ở trong căn biệt thự còn vương hơi thở của con gái họ lúc sinh thời, cả hai cố gắng tìm kiếm xương cốt của con gái mình nhưng làm sao cũng không tìm được. Sau đó vào năm ngoái bà cụ không chịu nổi nữa nên ra đi trước rồi.”
Vậy nên hiện giờ trong căn biệt thự này chỉ có mỗi mình ông cụ Quan.
Đường Điền Điền vừa nhớ đến chuyện này thì cảm thấy sởn tóc gáy hơn, ban ngày ban mặt mà cứ cảm thấy sau lưng lạnh buốt.
Tô Nhất Trần hỏi: “Ông ta không ép hỏi chỗ ném xương cốt sao?”
Đường Điền Điền lắc đầu: “Chắc chắn có ép hỏi, nhưng không biết làm sao lại không hỏi ra được.”
Kỷ Trường tựa vào vách tường chỗ bóng râm của căn biệt thự, nhướng mày nói: “Nếu ta không đoán sai, nơi này hẳn là căn nhà của cô bạn thân của ả quỷ hư vinh kia.”
Trùng hợp thật, trùng hợp đến mức khiến họ cứ cảm thấy chắc chắn có chuyện gì đó bên trong.
Kỷ Trường ngẩng đầu quan sát.
Túc Bảo nhón chân, vội la lên: “Bác ơi, con muốn đi vào… Có thể gõ cửa không?”
Tô Nhất Trần bảo trợ lý đến ấn chuông cửa, một bên bế Túc Bảo lên.
Đường Điền Điền “ặc” một tiếng, cẩn thận nói: “Tiểu thư Túc bảo quen người trong nhà này ư?”
Nói thật, ông ta không muốn vào…
Trước đó ông ta còn muốn bán luôn căn biệt thực của mình nữa kìa, nhưng thầy bói nói với ông ta căn biệt thự đó nằm trong vùng đất phong thủy, chỉ cần sống trong đó thì sẽ luôn thuận lợi phát tài nên ông ta mới không dọn đi.
Nhưng đi vào đây là chuyện không đời nào, ông ta ở lâu như vậy, ám ảnh tâm lý thật sự rất lớn.
Chỉ nghe Túc Bảo nói: “Chú Đường à, mẹ của chú ở trên đó đấy nha!”
Đường Điền Điền sửng sốt: “Gì cơ?”
Túc Bảo khoa tay múa chân: “Mặt của bà cụ ấy trông rất giống chú, góc cạnh sắc sảo y như nhau.”
Đường Điền Điền vừa nghe từ mô tả này, gần như xác định ngay người cục bột nhỏ này nhìn thấy thật sự là mẹ của ông ta!
“Đi thôi, chúng ta đi vào!” Ông ta lập tức nói.
Túc Bảo nhìn ông ta một cái, Đường Điền Điền đã tiến lên gọi người: “Chú Quan, là con nè! Con là Tiểu Đường đây, chú mở cửa đi.”
Khúc Hưởng ấn chuông cửa rất lâu, bên trong chẳng thấy ai đáp lại, Đường Điền Điền đành phải tự đi lên gọi.
Ông ta nói: “Chú Quan không thích bị người khác quấy rầy, nhất là sau khi cụ bà qua đời, gần như ông ấy không ra khỏi sân nhà.”
Gọi một lúc lâu, chuông cửa video trò chuyện mới truyền ra một giọng nói yếu ớt: “Chuyện gì?”
Đường Điền Điền nói: “Chú à, bọn con… Ờm.”
Ông ta nhìn về phía Túc Bảo, bỗng nhiên phát hiện không biết lý do để vào thăm hỏi là gì, cũng đâu thể nói “mẹ của con ở trên tầng nhà chú” được!
Túc Bảo nói với chuông cửa: “Ông Quan ơi, cháu biết xương cốt của chị gái đang ở đâu ạ.”
Chuông cửa video bỗng dưng im bặt, chỉ chốc lát, cánh cửa phát ra tiếng vang nhỏ, tự động mở ra.
“Vào đi…” Giọng nói của ông cụ Quan vẫn yếu ớt như vậy, nhưng cẩn thận nghe có thể nghe ra một chút kích động.
Nhóm người bước vào cổng biệt thự.
Tô Tử Du âm thầm nuốt nước miếng, cuối cùng giơ tay khẽ túm lấy quần tây của Tô Nhất Trần, đây là sự quật cường cuối cùng của cậu…
Sắp đi vào cửa, Túc Bảo lại ngẩng đầu nhìn lên lầu hai. Bên trên cánh cửa vào nhà là ban công lầu hai, lúc này đây bà cụ mặc trang phục thời Đường đang ‘treo’ trên lan can, nhìn xuống dưới thăm dò.
Người luôn luôn chú ý Túc Bảo là Tô Tử Du đã đoán được Túc Bảo đang nhìn gì. Cậu ngẩng đầu nhìn lên ban công lầu hai trống rỗng, Tô Tử Du chỉ cảm thấy không nhìn thấy gì còn đáng sợ hơn nhìn thấy… Tay nhỏ không khỏi nắm chặt thêm chút.
Cảm nhận được ống quần bị túm lấy, Tô Nhất Trần rũ mắt nhìn Tô Tử Du một cái: “Sợ cái gì?”
Giọng nói của anh lạnh lùng, dường như khi đối mặt với con trai ruột của mình cũng không ấm áp được mấy.
Tô Tử Du quay đầu đi: “Con đâu có sợ!” Tuy nói như thế nhưng sức lực túm lấy ống quần của Tô Nhất Trần càng chặt hơn.
Tô Nhất Trần cạn lời, duỗi tay dắt cậu.
Cuối cùng nhóm người cũng vào phòng, một mùi hương mục ruỗng lập tức ập vào mặt, hòa quyện trong đó là mùi thuốc đặc trưng và hơi thở không sao tả được của ông cụ.
Một giọng nói truyền đến từ video: “Đi lên đi… Tôi đang ở lầu hai.”
Tô Tử Du hoảng sợ.
Túc Bảo đã xung phong lên trước rồi, một bên còn nắm tay cậu ấy: “Anh ơi, đi mau đi mau!”
Phòng ngủ chính của lầu hai, sau khi đẩy cửa ra trong phòng tối om một mảnh, bức màn kéo lại ngăn cản ánh mặt trời bên ngoài.
Bà cụ mặc trang phục thời Đường đứng lẳng lặng ở chỗ góc tường, vẫn cứ nhìn Túc Bảo chằm chằm, không nói một lời.
Túc Bảo không để ý đến bà ấy, sau khi bước vào thì thử hỏi: “Ông Quan ơi, có thể mở cửa sổ ra chút được không ạ? Chỉ một chút thôi.”
Trên giường có một người đang nằm, bỏ qua khuôn mặt ông ấy, chỉ cảm thấy cả căn phòng đều chìm trong bầu không khí trầm lặng.