Mục lục
Truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vệ Uyển đang cầm một chén mì nóng, Hân Hân thích ngủ nướng, ngày nào không đi học sẽ ngủ đến mười hai giờ trưa.

Bình thường đều là Vệ Uyển bưng bữa sáng lên dỗ Hân Hân ăn, ăn xong lại dỗ dành cô bé rời giường, sau đó lại đưa đi nhà trẻ.

Thấy Túc Bảo chào hỏi mình, Vệ Uyển ừ một tiếng, bỗng nhiên nhìn về phía tô mì trong tay.

Mì vẫn còn nóng, nếu hắt lên mặt Túc Bảo……

Vệ Uyển bị ý nghĩ này của mình làm cho hoảng sợ, rất nhanh trấn định lại, mặt không chút thay đổi lướt qua Túc Bảo.

Túc Bảo sợ hãi hỏi: “Sư phụ, trên mặt mợ hai là cái gì thế?”

Kỷ Trường đứng ở một bên, ôm cánh tay nói: “Là tử khí.”

Túc Bảo hỏi: “Cái gì gọi là tử khí?”

Kỷ Trường nheo mắt: “Ý là, cô ta từng giết người.”

Chỉ có giết người, trên lưng cõng mạng người khác, hơn nữa lúc người nọ chết từng ở bên cạnh người chết, thì cô ta mới dính vào tử khí như vậy.

Túc Bảo ôm chặt thỏ trong ngực, có chút lo lắng, bỗng nhiên lộp bộp chạy về phòng mang Tiểu Ngũ theo.

Kỷ Trường kỳ quái: “Con mang theo nó làm gì?”

Con chim này vô cùng ồn ào, vừa nhàm chán liền bắt đầu lẩm bẩm nói chuyện phiếm, hát những bài hát khiến người ta không hiểu.

Ví dụ như nghèo ha ha, chúng ta cùng nhau học mèo kêu, cùng nhau meo meo meo meo.

Bạn có thể tưởng tượng chim học tiếng mèo sủa mọi lúc không?

Quả thực là tai họa!

Túc Bảo nói: “Tiểu Ngũ ở nhà con sẽ lo lắng!”

Lỡ như mợ hai đem nó hầm canh thì làm sao bây giờ……

Tiểu Ngũ một thân xanh lè kêu lên: “Có yêu quái, không yên tâm, không yên tâm!”

Túc Bảo vuốt lông cho nó: “Đi, chúng ta đi nhanh!”

Mặc váy thắt lưng, đeo túi mèo, thắt hai bím tóc nhỏ chạy xuống lầu, trong lòng còn ôm một con thỏ một con vẹt.

Thấy thế nào cũng rất đáng yêu!

Tô lão phu nhân lo lắng dặn dò: “Mấy đứa phải trông chừng Túc Bảo! Nhất là Tử Lâm đừng để Túc Bảo rời khỏi tầm mắt.”

Tô Tử Lâm buồn bực nói: “Con biết rồi mẹ.”

Tô Nhạc Phi hấp tấp: “Lên xe nào!”

Tô Nhạc Phi nhìn Tiểu Túc Bảo đáng yêu trái tim cũng sắp tan chảy theo.

Cháu gái đáng yêu như vậy, đương nhiên phải mang ra ngoài khoe khoang với mọi người!

Vệ Uyển đang dỗ Hân Hân rời giường, Hân Hân không vui đứng lên từ ban công nhìn xuống.

Thấy Tô Tử Lâm ôm Túc Bảo lên xe, Hân Hân không vui nhíu mày.

Con gái mình không ôm, lại ôm cháu gái!

Túc Bảo ngẩng đầu vừa vặn đối diện với ánh mắt âm u của Vệ Uyển, hoảng sợ, lập tức ôm lấy cổ Tô Tử Lâm.

Tô Tử Lâm theo tầm mắt Túc Bảo ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Vệ Uyển một cái, mang theo Túc Bảo lên xe đóng cửa rời đi.

Nhìn xe chạy ra khỏi trang viên, càng chạy càng xa, Vệ Uyển không biết vì sao đáy lòng đột nhiên lại phiền não không thôi.

Tô Tử Lâm làm tập đoàn cơ sở hạ tầng quốc gia, hắn là kiến trúc sư cấp cao nhất, Tô Nhạc Phi là tổng phụ trách, một người trong một người ngoài, là hai trụ cột không thể thiếu trong tập đoàn.

Hiện giờ hai người phụ trách xây dựng cơ sở hạ tầng khu khai phá thành tây, hạng mục này đã tiến triển sáu năm.

Vệ Uyển không biết tại sao mình lại hoảng hốt một cách khó hiểu, lẽ ra công trường xảy ra chuyện năm đó đã sớm bị xóa sạch dấu vết, sớm đã không tìm ra bất cứ dấu vết gì.

Trừ phi người nọ vùng dậy sống lại…… Nhưng điều này không có khả năng!

Vệ Uyển ổn định tâm trạng, dịu dàng nói: “Tiểu công chúa Hân Hân, rời giường nha……”

Thật vất vả mới dỗ được Hân Hân đi nhà trẻ, Vệ Uyển trở về liền thấy Tô lão phu nhân đang chờ cô ở phòng khách lầu một.

“Mẹ……”

Tô lão phu nhân chỉ vào sô pha ý bảo cô ta ngồi xuống, một bên mặt lạnh nói: ” mỗi ngày Hân Hân giờ này mới đi nhà trẻ, cô có nghĩ tới những đứa trẻ khác đang ngủ trưa, nó đến quấy rối hay không?”

Vệ Uyển nói: “Không đâu mẹ, Hân Hân rất hiểu chuyện…”

“Mấy năm nay ta lao lực quá độ không có tinh lực quản cô, nhưng là hiện tại…”

……

Vệ Uyển nghe xong một phen, sắc mặt cực kỳ khó coi đứng dậy rời đi.

Tô lão phu nhân lại giáo huấn cô ta!

Làm mẹ chồng, cũng không phải mẹ đẻ cô, dựa vào cái gì giáo huấn cô?

Cô không ăn gạo nhà bọn họ lớn lên, tại sao phải can thiệp vào hôn nhân của gia đình cô!

Vệ Uyển bụng đầy ủy khuất xách túi ra cửa, tìm mẹ mình đi dạo phố.

**

Túc Bảo đi theo cậu hai tới công trường, nhìn thấy sân vận động đang xây, không khỏi oa một tiếng.

“Cậu hai đây là cái gì?”

Đáy mắt Tô Tử Lâm mang theo ý cười, nói: “Đây là sân vận động mới xây.”

Túc Bảo ghé vào cửa sổ bên cạnh, hai mắt sáng lấp lánh: “Sân vận động thật xinh đẹp nha, đây là ông trời làm rớt một cái đồng hồ siêu to siêu khổng lồ xuống đây.”

Chủ thể sân vận động là một hình tròn, xung quanh có những tòa nhà phụ trợ hình bánh răng.

Tô Tử Lâm sửng sốt, mừng rỡ nhìn Túc Bảo: “Túc Bảo cũng nhìn ra?”

Đây là thiết kế của hắn, linh cảm bắt nguồn từ một cái đồng hồ cơ khí.

Túc Bảo nghiêng đầu hỏi: “Là cậu hai vẽ sao?”

Tô Tử Lâm dường như tìm được tri âm: “Ừ, đúng vậy.”

Túc Bảo lập tức giơ ngón tay cái lên, đặt ở giữa trán Tô Tử Lâm.

“Cậu hai tuyệt vời!”

Tô Tử Lâm nhịn không được nở nụ cười, Túc Bảo vừa mới nói câu nói kia thật sự đâm trúng tim hắn.

Tô Tử Lâm chỉ cảm thấy đáy lòng ấm áp, nhìn cục sữa nhỏ đá đạp hai chân nhỏ, hận không thể ôm bé vào trong ngực.

Kỷ Trường mở mắt, miễn cưỡng ngáp một cái, nói: “Đến rồi a…… Tiểu Túc Bảo, sư phụ dạy con ngự quỷ nhé.”

Hắn giơ tay, xách nữ quỷ trong hồ lô ra, ngón tay và ngón giữa nắm lên, nhanh chóng vẽ quỷ phù trên trán nữ quỷ.

“Cái này gọi là bùa làm công, sau khi vẽ xong nữ quỷ sẽ ngoan ngoãn làm công cho con.”

Nữ quỷ vừa sáng đã bị kéo ra: “……”

Có thể nói đạo lý một chút không?

Ban ngày ban mặt gọi quỷ ra ngoài làm công, cái này không phải muốn cô ta làm công, cái này là muốn mạng của cô ta.

A, cô ta chính là chết ở chỗ này.

Nữ quỷ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Kỷ Trường tiếp tục dạy: “Nói chung, quỷ bình thường, du hồn dã quỷ, oán quỷ đều không thể xuất hiện vào ban ngày, lệ quỷ thì ban ngày có thể xuất hiện, nhưng bình thường trốn trong thang máy,….. Ác quỷ thì ghê gớm, ác quỷ ban ngày còn có thể đi lại tự do.”

Túc Bảo cái hiểu cái không gật đầu.

Kỷ Trường lại nói: “Giống dì xấu xí này, lát nữa cửa xe vừa mở ra thì dì ấy sẽ hồn phi phách tán.”

Dì xấu xí nữ quỷ: “……”

Được rồi được rồi, cô ta nhận cô ta xấu, nói một lần không phải được rồi sao, sao cứ phải nhấn mạnh là cô ta xấu mới chịu?

Túc Bảo mở to hai mắt, hồn phi phách tán?

Có nghĩa là chết thêm lần nữa?

Kỷ Trường nói: “Cho nên hiện tại sư phụ đến dạy con Di Hồn Thuật, đơn giản mà nói chính là đem cái dì xấu xí này đưa vào một vật nào đó, để cho cô ta có thể đi lại vào ban ngày được.”

“Nói chung đạo cụ tốt nhất chính là ô, nhất là ô màu đen.”

Nhưng mà đây cũng không phải trọng yếu, hơn nữa muốn Túc Bảo cầm dù đi theo, không tiện.

“Bây giờ chúng ta tìm thứ gì đó trước, tốt nhất là thứ nhẹ, có thể bay theo gió.”

Kỷ Trường nói xong theo bản năng liếc mắt nhìn vẹt một cái.

Túc Bảo đi theo nhìn về phía Tiểu Ngũ, trong miệng nói thầm: “Nhẹ, đồ có thể bay……

Vẹt phảng phất có thể cảm giác được, cạc cạc kêu to: “Đừng nhổ lông ta!”

Kỷ Trường: “……”

Túc Bảo trấn an: “Không nhổ không nhổ, chúng ta một cọng lông cũng không nhổ của mày đâu!”

Tô Tử Lâm ở một bên: “…?”

Chỉ thấy Túc Bảo kéo khóa túi xách mèo con của cô bé ra, không biết đang tìm cái gì.

Bỗng nhiên ánh mắt bé sáng lên!

Nữ quỷ nhìn thấy thứ bé cầm, khóe miệng giật giật……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK