Về nhà…
Túc Bảo nhìn sân nhỏ trước mắt mình, trông rất vắng vẻ yên lặng nhưng không hiểu sao bé lại cảm giác được một sự cộng hưởng mơ hồ.
Nhà ông ngoại là nhà, nơi này cũng là nhà nhưng nó mang lại cho bé một cảm nhận hoàn toàn khác biệt, hình như bé đã từng nhìn thấy ở trong mơ rồi.
Chẳng qua cảnh tượng trong mơ mờ mờ ảo ảo, hôm nay được nhìn tận mắt mới thấy vô cùng thân thiết.
Mộc Quy Phàm dẫn Túc Bảo đi thẳng về phía từ đường, cả hai dừng lại trước sân nhỏ.
“Người đang yên nghỉ bên trong chính là ông bà nội và ông cố của Túc Bảo.” Mộc Quy Phàm nhẹ giọng hỏi: “Túc Bảo có muốn đi vào thắp một nén hương, dập đầu với ông bà không con?”
Mộc Quy Phàm nhìn Túc Bảo, chỉ thấy bé đang chăm chú quan sát từ đường, trong lòng anh bỗng dưng hồi hộp.
Nếu con bé không muốn vào thì phải làm sao giờ?
Ai ngờ, cục bột nhỏ lại đáp giòn tan: “Dạ có ạ.”
Ông ngoại nói, ba và ông cố đều là thần giám hộ tài giỏi đáng kính, vậy nên bé cũng phải có lòng kính trọng bọn họ, tuy hiện tại còn chưa quen thuộc… Nhưng mà không sao hết, sau này sẽ quen thôi.
Túc Bảo kiên định nói: “Con muốn thắp hương cho ông nội, bà nội và ông cố ạ.”
Mũi Mộc Quy Phàm hơi cay cay, khàn giọng đáp: “Được, đúng là bé ngoan của ba.”
Anh bước từng bước nặng trĩu về phía cửa từ đường, bỗng nhiên sực nhớ ra cái gì: “Túc Bảo, con vẫn chưa gọi ba.”
Thế mà nhóc con này lại gọi ông nội, bà nội và ông cố trước, người ba là anh chỉ xếp hạng bốn thôi sao?
Thấy Túc Bảo cứ dán mắt vào khung cửa không trả lời, Mộc Quy Phàm khó hiểu gọi: “Túc Bảo ơi?”
Túc Bảo quay sang nhìn anh, khẽ chớp mắt, cuối cùng cũng chịu cho anh một câu trả lời chắc nịch: “Ba!”
“Shh!” Đáy lòng Mộc Quy Phàm lập tức trở nên kích động, cả người lâng lâng, kết quả đập đầu cái bốp vào khung cửa.
Cấp dưới đang đứng canh ở chỗ tối: ???
Hình như Túc Bảo có thể dự đoán trước, bé nhanh như chớp nhoài người ra sau, ghé vào vai Mộc Quy Phàm, không hề bị thương một sợi tóc.
Túc Bảo ngắm nghía khung cửa, rồi nhìn đầu Mộc Quy Phàm… Wow, ba chân dài cao quá, không ngờ lại đụng đầu vào khung cửa luôn.
“Lại đi!”
Mộc Quy Phàm rên khẽ, quái lạ, sao anh lại đụng đầu vào cửa thế nhỉ?
Tuy anh cao một mét chín tư, cửa từ đường cũng hơi thấp hơn bình thường nhưng sao lại như thế được, trước kia anh có đụng cửa bao giờ đâu.
Có điều năng lực phản ứng của cục cưng nhanh thật đấy! Anh còn chưa kịp phản ứng thì bé đã hạ thấp người xuống rồi.
Trong lòng Mộc Quy Phàm đang khen ngợi bé con không ngớt lời thì bất ngờ nghe thấy tiếng thì thầm của cục bột nhỏ: “Lại đi!”
Mộc Quy Phàm: “?”
Túc Bảo vội vàng giơ tay che miệng.
Ai da, sao bé lại nói ra những lời trong lòng chứ.
Mộc Quy Phàm: “Con vừa lẩm bẩm gì thế?”
Túc Bảo vội vã xua tay: “Túc Bảo có nói gì đâu ạ, ông nội khung cửa nói đó.”
Khóe môi Mộc Quy Phàm khẽ nhếch lên, cuối cùng anh nhịn không được nở nụ cười.
Nhóc con láu cá!
Mộc Quy Phàm thả Túc Bảo thả xuống đất, dắt bé đến trước ba tấm bài vị. Anh rút sáu cây hương trên bàn, châm lửa đốt, sau đó đưa cho bé ba cây, tự mình cầm ba cây.
Bình thường Mộc Quy Phàm không quỳ trời không lạy đất, thế nhưng trước mặt ba mẹ và ông nội, anh không hề do dự quỳ xuống dập đầu, làm xong thì cười hỏi: “Nội, ông nhìn xem ai tới nè? Chắc ông không ngờ đâu nhỉ, thế mà cháu trai ông lại sinh được một cô con gái vừa nhỏ nhắn dễ thương vừa thông minh lanh lợi như vậy!”
Nhiều năm qua, anh vẫn không thể nào quên được cảnh gặp mặt lần cuối của mình và ông nội, anh ngoái đầu nhìn lại, ông nội vẫn đang đứng đó chờ anh. Chớp mắt một cái, lại chỉ còn thấy bóng lưng đẫm máu của ông, dẫu biết khi ấy là lần cuối gặp nhau nhưng vẫn không kịp nói một lời…
“Nào, Túc Bảo, gọi ông cố đi con.”
Túc Bảo học theo dáng vẻ của Mộc Quy Phàm, quỳ xuống bồ đoàn: “Ông cố!”
Cổ họng Mộc Quy Phàm cay cay, anh tiếp lời: “Gọi ông nội, bà nội đi con.”
Túc Bảo: “Ông nội, bà nội!”
Dứt lời, bé còn dập đầu theo Mộc Quy Phàm, dập rất mạnh, anh còn chưa kịp ngăn lại thì đã nghe thấy một tiếng cốp lảnh lót rồi.
“Áu.” Túc Bảo vội vàng giơ tay che trán, tay kia vẫn nắm chặt ba cây hương.
Mộc Quy Phàm vội vàng ôm bé lên: “Không sao chứ?”
Kết quả, đập vào mắt anh là vầng trán đỏ ửng của cục bột nhỏ, hình như còn hơi sưng lên, này phải dập đầu mạnh cỡ nào mới biến thành như vậy chứ…
Mộc Quy Phàm không nói gì, anh ôm Túc Bảo lên để bé cắm hương, sau đó rót ba chén rượu rồi mới rời khỏi từ đường.
“Còn đau không con?” Anh nhẹ nhàng chạm vào trán bé một cái, không dám sờ nhiều.
Hai bàn tay nhỏ bé của Túc Bảo vẫn đang che trán, vừa rồi bé chẳng thấy đau gì hết mà bây giờ đã bắt đầu râm ran rồi.
Mộc Quy Phàm sai cấp dưới đi lấy thuốc đỏ bôi cho bé, Túc Bảo lại tiếp tục nhìn sân nhỏ chằm chằm.
Nữ quỷ vừa rồi không thể vào từ đường, vẫn còn đang nấn ná bên ngoài… Những nơi như từ đường có thể xem như địa bàn của người khác, trừ quỷ không được thờ cúng đói bụng quá sẽ mò vào xin một ít hương khói thì bình thường bọn chúng đều cố tình tránh đi.
Ngoài ra, trong từ đường còn đang thờ phụng người có công đức là Mộc Minh Viễn, quỷ bình thường không dám mạo phạm.
Mộc Quy Phàm lần theo tầm mắt của Túc Bảo, ánh mắt dừng lại bên dưới bóng cây hoa quế trong sân: “Con nhìn gì thế?” Sân nhỏ tối tăm, có gì đẹp mà nhìn.
Túc Bảo chần chừ một lát rồi hỏi: “Ba này, ba có kiếm dì nhỏ ở bên ngoài không đấy?”
Mộc Quy Phàm sửng sốt: “Hả?” Dì nhỏ cái gì, anh là loại đàn ông đó à?
Không phải, rốt cuộc nhà họ Tô đã dạy cho cục bột nhỏ cái gì vậy?
Mộc Quy Phàm nhíu mày: “Trước kia ba chưa từng kiếm dì nhỏ, bây giờ không có, sau này cũng sẽ không.”
Suy nghĩ của Túc Bảo chệch đường ray: “Vậy con ra đời thế nào ạ?”
Mộc Quy Phàm: “…”
Anh ho khan: “Ờm, đây là chuyện không lường trước được.”
Suy nghĩ của Túc Bảo hoàn toàn bị kéo đi xa: “Vì sao lại không thể lường trước được vậy?”
Mộc Quy Phàm: “À ừ… Thì bởi đó là một bất ngờ chứ sao.”
Túc Bảo: “Thế nên Túc Bảo cũng là một bất ngờ ạ?”
Mộc Quy Phàm: “Khụ…”
Túc Bảo: “Có phải ba không thích mẹ con không?”
Mộc Quy Phàm: “Khụ khụ…”
Túc Bảo: “Chứ sao ba lại muốn mẹ gặp bất trắc* á?”
*意外 là bất ngờ, ngoài ý muốn hoặc điều bất trắc không lường trước được.
Mộc Quy Phàm: “Túc Bảo này, con ăn kem không?”
Hai mắt Túc Bảo sáng bừng: “Dạ có!”
Hai ba con vừa ríu rít vừa ra khỏi sân nhỏ.
Dưới bóng cây hoa quế, nữ quỷ ôm đầu, đáy mắt thoáng qua tia u oán. Nó bay phấp phới trong gió, từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định, kiên quyết không chịu rời khỏi Mộc Quy Phàm.
“Ư ư…” Cổ họng nữ quỷ phát ra từng âm tiết ngắn ngủi, nghe có chút đáng sợ, giống như người cắt cổ họng không thể nói bình thường.
**
Tô Nhất Trần bận rộn đến trưa ngày hôm sau mới về nhà, không ngờ Mộc Quy Phàm kia vẫn chưa trả lại Túc Bảo!
Bà cụ Tô bấm điều khiển xe lăn, lao thẳng từ trong nhà ra ngoài, tức giận hỏi: “Túc Bảo đâu? Lớn to đầu thế này mà dẫn một đứa trẻ ra ngoài vẫn để lạc mất!”
Tô Nhất Trần mím môi, giọng điệu trong trẻo lạnh lùng: “Mẹ, là ba Túc Bảo dẫn bé con đi.” Chứ không phải là anh để lạc mất.
Bà cụ Tô trừng mắt: “Không dẫn người về tức là lạc mất!”
Tô Nhất Trần nhìn ông cụ Tô sau lưng bà cụ Tô, phía sau hai ông bà còn có Tô Ý Thâm, Tô Nhạc Phi, Tô Lạc và Tô Tử Lâm, kế đó là Tô Tử Du, Tô Tử Chiến và Hân Hân.
Nguyên một nhà già trẻ lớn bé đều đang khoanh tay nhìn anh chòng chọc, như thể đang nói: Con/anh/bác/ba còn mặt mũi quay về đây à?
Tô Nhất Trần: “…”
Bác cả đau đầu, bác cả đè ấn đường, bác cả thề thốt bảo đảm: “Yên tâm, Túc Bảo sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Cuối cùng anh còn không quên nhấn mạnh: “Nhất định sẽ không rơi một sợi tóc!”