Sau khi phát tiết xong, Vệ Uyển tỉnh táo lại.
Cô ta thấy bên ngoài trời đã tối, nhưng không ai gọi điện thoại bảo cô ta về, đáy lòng phiền não bất an.
“Mẹ, con về đây! Con… con về về cầu xin bà ta, vì Hân Hân chuyện gì con cũng nguyện ý làm.”
Nói cho cùng Vệ Uyển vẫn sợ bị đuổi đi.
Bà ngoại Hân Hân trừng mắt: “Con đi cầu xin bà ta làm gì, cho tới nay con bị cái nhà đó bắt nạt thành như vậy là vì con quá dễ nói chuyện!”
Bà ta lấy điện thoại ra, không biết gọi điện thoại cho người giúp việc nào đó ở Tô gia, bà ta biết được chuyện chiều nay Hân Hân khóc rất giữ dội.
Bà ngoại Hân Hân đắc ý nói: “Con xem đi! Không có con Hân Hân khóc nhiều như vậy! Yên tâm, bọn họ không giải quyết được Hân Hân đâu! Con nên chờ bọn họ đến cầu xin con!
Vệ Uyển chần chờ: “Không thể nào…”
Bà ngoại Hân Hân ôm cánh tay: “Sao lại không thể nào? Có đứa bé nào có thể rời khỏi mẹ, từ khi Hân Hân sinh ra đến bây giờ con chưa từng rời đi một ngày nào, đêm nay lúc Hân Hân sẽ làm loạn hết cả lên cho con xem.”
Tính khí của Hân Hân lẽ nào bọn họ còn không rõ, lúc ầm ĩ ngay cả Vệ Uyển cũng dỗ không được.
Đến mẹ ruột còn không làm gì được, chớ nói chi là người Tô gia.
“Ngoan, nghe lời mẹ, mẹ là người từng trải con còn không biết sao? Con chờ đi, không quá hai ngày bọn họ tuyệt đối tới cầu xin con trở về!”
Vệ Uyển không quyết định được chủ ý, nhưng lại cảm thấy mẹ cô ta nói cũng có đạo lý.
Hân Hân khóc nháo lên quả thật không ai có thể làm gì được, Tô gia cũng không thể cứ để Hân Hân khóc mãi được.
Cho dù đêm nay khóc mệt đến ngủ thiếp đi, vậy ngày mai thì sao?
Mỗi ngày lúc Hân Hân thức dậy rất phiền phức, hơi không như ý liền đập đồ, ngoại trừ cô ta không ai có thể dỗ được.
Hơn nữa, còn có Tô Tử Tích.
Tô Tử Tích nhìn ngoan hơn Hân Hân, nhưng lại càng không dễ bảo, cậu thích chơi game, không ai được nói động đến cậu, vừa nói liền giận dữ đập vỡ điện thoại di động, so với trâu bò còn bướng bỉnh hơn.
Vệ Uyển suy nghĩ liền thấy yên tâm.
Thật ra trong lòng cô ta cũng đánh cược, muốn dạy cho người Tô gia một bài học, chờ sau khi bọn họ phát hiện không có cô không được, xem bọn họ còn dám để cho Tô Tử Lâm ly hôn với cô hay không.
**
Buổi tối, không có mẹ ở bên cạnh, hốc mắt Hân Hân quả thật đỏ bừng.
Nhưng mà vừa mếu máo chuẩn bị gây chuyện thì nghĩ đến việc hồi chiều, Hân Hân cũng không dám lại gây chuyện nữa.
Dì Ngô cảm thấy cô đáng thương, thở dài: “Tiểu thư, mau ngủ đi! Ngày mai thức dậy là được rồi.”
Hân Hân ôm chăn, bĩu môi nước mắt lưng tròng……
“Dì ra ngoài đi, con không cần dì!” Cô nghẹn ngào hét to.
Dì Ngô: “Tiểu thư…”
Hân Hân bỗng nhiên cầm một cái gối lên, hung hăng đập vào mặt dì Ngô: “Dì tránh ra đi!”
Hân Hân không cần dì Ngô, cô muốn mẹ cô cơ!
Hân Hân không khóc không nháo, nhưng tính tình ương bướng thối tha kia vẫn còn đó, rầm một tiếng đem đồ trên bàn đều hất xuống đất.
Dì Ngô đành phải rời đi, vừa nói: “Có chuyện gì con bấm chuông gọi dì.”
Vừa ra cửa đã thấy Tô lão phu nhân ở bên ngoài, Túc Bảo mặc áo ngủ đứng bên cạnh.
Tô lão phu nhân hỏi: “Nó còn gây chuyện?”
Dì Ngô nói: “Tốt hơn nhiều rồi, lão phu nhân cũng đừng nóng giận, trẻ con mà……”
Tô lão phu nhân hừ một tiếng.
Cũng bởi vì là trẻ con, mới phải quản.
Lúc nhỏ mặc kệ không dạy, lớn lên còn dạy được sao?
Không thể nào.
Túc Bảo ôm thỏ con, suy nghĩ một lát sau đó đưa bàn tay nhỏ nhắn lên gõ cửa.
Tiểu tử kia vẻ mặt nghiêm túc, giọng trẻ con nói: “Chị Hân Hân, buổi tối chỉ có mình chị, chị có sợ không?”
Cục bột nhỏ Túc Bảo lấp ló ngoài cửa nhìn vào trong nhỏ giọng nói: “Buổi tối có quỷ đó nha!”
Hân Hân trừng mắt, cảm thấy Túc Bảo là người xấu.
“Chị không cần em vào đây, em cút đi!” Chỉ nghe bùm một tiếng, Hân Hân đóng cửa lại.
Túc Bảo vô tội nháy mắt mấy cái.
Những gì Túc Bảo nói đều là sự thật mà, ở đây thật sự có ma.
Không biết có phải Hân Hân sau khi đóng cửa còn chưa hết giận hay không, lại mở cửa đi ra, cầm một ly nước đập vỡ tan tành trước mặt Túc Bảo.
Tô lão phu nhân lạnh mặt nói: “Đi thôi, Túc Bảo, đừng để ý tới nó.”
Thói quen này quá xấu.
Túc Bảo đành phải ôm thỏ trở về phòng, còn vẫy cái tay nhỏ ú với bà ngoại: “Bà ngoại ngủ ngon!”
Tô lão phu nhân gật đầu: “Ngủ ngon.”
Vẫn là Túc Bảo Ngoan. Một đứa thì nháo đến làm cho người ta sốt ruột, một đứa thì ngoan đến làm cho người ta đau lòng.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bà làm sao không hy vọng Hân Hân có thể khá hơn một chút.
Tô lão phu nhân thở dài: “Có phải bà quá nghiêm khắc với Hân Hân không?”
Túc Bảo chần chờ một chút, kiễng chân sờ sờ đầu Tô lão phu nhân.
“Bà ngoại đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn thôi!”
Tô lão phu nhân nhịn không được nở nụ cười, phiền muộn trong lòng phút chộc được xoa dịu đi rất nhiều.
**
Trong phòng Túc Bảo.
Kỷ Trường nói: “Cặp sách nhỏ, hôm nay sư phụ dạy con pháp thuật, pháp thuật con biết không? Xuy Xuy một tiếng có thể ném ra một quả cầu lửa.”
Túc Bảo vẻ mặt hoài nghi: “Sư phụ, con còn nhỏ, người không nên lừa con nít như vậy.
Con người làm sao có thể biến ra quả cầu lửa được?
Túc Bảo đã không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa, Túc Bảo đã bốn tuổi, đã hiểu được rất nhiều chuyện!
Thấy Túc Bảo không tin, Kỷ Trường nhếch môi: “Không tin hả…… Cũng đúng, khai thiên nhãn coi như xong, cũng không thiếu thiên phú dị bẩm, bản thân thiên nhãn cũng không đóng lại.”
“Nhưng khai thiên nhãn với pháp thuật không giống nhau, cái này cần học đi đôi với hành, có vài đạo sĩ nổ lực cả đời cũng không biến ra được một trái cầu lửa, chỉ có thể dùng dung bùa giấy bình thường– con không tin cũng bình thường.”
“Htamlinh247, cho nên cặp sách nhỏ khẳng định cũng giống mấy tên đạo sĩ thúi đó, không làm được đâu!”
Túc Bảo nhíu mày: “Sư phụ, người đang dùng phép khích tướng sao? Yên tâm, Túc Bảo không dễ bị lừa thế đâu.”
Kỷ Trường: “……”
Đứa bé này rõ ràng chỉ bốn tuổi, sao lại khó giải quyết như vậy.
Chỉ thấy Túc Bảo nhìn chằm chằm hắn: “Sư phụ ngươi biến một cái, biến ra rồi con sẽ tin.”
Khóe miệng Kỷ Trường giật giật: “Tuy sư phụ con rất lợi hại, nhưng cũng là quỷ…”
Túc Bảo hiểu, gật đầu nói: “A! Nói cách khác, sư phụ cũng không biến ra được.”
Kỷ Trường xoa trán: “Này này, nói chuyện kểu gì thế? Cái gì gọi là sư phụ không biến ra được?”
Hắn trừng mắt: “Sư phụ sợ dọa con sợ đấy biết không? Cái này uy lực quá lớn, đợi lát nữa đốt hết tóc con, biến con thành cái đầu trọc.”
Túc Bảo: “Thế nhưng……”
Kỷ Trường: “Được rồi được rồi, trẻ con đừng hỏi nhiều như vậy, đến đây, đọc theo ta ¥%. # học xong chưa?”
Túc Bảo: “…?”
Sư phụ, người có dám đọc chậm hơn một chút không…
……..
Bên kia, Hân Hân ôm chăn len lén khóc.
Tuy rằng hôm nay khóc đến sợ rồi, nhưng hiện tại lại cảm thấy rất ủy khuất.
Hàm Hàm vừa khóc vừa sờ lên mặt, phát hiện mặt mình ươn ướt vội đứng lên cầm cái ly tới hứng….
Bỗng nhiên một trận gió thổi qua, cửa sổ bốp một tiếng vang nhỏ.
Hân Hân sợ tới mức lập tức nhìn sang.
Hân Hân dụi dụi mắt, vừa rồi hình như cô nhìn thấy một cái bóng trắng?
Tay Hân Hân run rẩy, vội vàng ném cái ly vội chui vào trong chăn!
Trong chăn chỉ có tiếng hít thở của cô, cũng không biết vì sao, cô cảm thấy giống như còn có người ở cùng một chỗ với cô.
Chân Hân Hân bị giật giật.
Cô thét chói tai một tiếng, vội vàng đứng lên chạy ra ngoài, vừa chạy vừa khóc lớn: “Mẹ…”
Phía sau, có một cái bóng màu trắng giơ tay lên, chậm rãi hướng về phía Hân Hân….