Mục lục
Truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỷ Trường chấn kinh.

Không đời nào!

Túc Bảo mới niệm khẩu quyết một lần, làm sao có thể thành công?

Đây không phải thiên phú quá đỉnh sao?

Đây là thiên phú biến thái!

Túc Bảo mở to hai mắt nhìn một vòng.

Thế giới trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

Cái bóng trắng mang theo một vòng vầng sáng, một con Phù Du lặng lẽ bay vào trong vòng sáng của hắn.

Cây hoa Quế già bên ngoài cửa sổ đang mở party, còn có mấy con kiến nhỏ ăn cắp mảnh vụn bánh ngọt đang chạy thật nhanh về tổ.

Trên cửa sổ còn có một cô gái, hai mắt nhìn chằm chằm cô……

Túc Bảo: “……

“Ha ha ha!”

nửa cái đầu của dì ngồi bên cửa sổ đều gắt gao nhìn chằm chằm Túc Bảo.

“Bé có thể nhìn thấy ta sao?”

“Bé có sợ ta không?”

Túc Bảo nắm chặt chăn đắp qua đầu, miệng hô to: “Sư phụ, sư phụ, dì này xấu quá!”

Nữ quỷ: “……”

Lần này Kỷ Trường thật sự tin.

Nữ quỷ này là du hồn dã quỷ, vừa mới đi ngang qua.

Hắn thấy nữ quỷ hồn lực cực yếu, không tới hai ngày sẽ tan thành mây khói, cho nên không để ý tới cô ta.

Ai biết Túc Bảo lại thật sự nhìn thấy.

Đáy mắt Kỷ Trường lóe lên hưng phấn.

Trời ạ! Hắn đã thu được một đồ đệ ghê gớm thế nào vậy.

“Cặp sách nhỏ, để sư phụ nhìn xem con có thể có bao nhiêu tiềm lực! Chúng ta thu phục nữ quỷ xấu xí này nhé!”

Nữ quỷ rất tức giận.

“Ngươi có thể sỉ nhục quỷ cách của ta, nhưng không thể sỉ nhục dung mạo của ta!”

Nữ quỷ bén nhọn hét lên mãnh liệt nhào tới!

Kỷ Trường nắm lấy mái tóc dài của nữ quỷ, vừa nói: “Túc Bảo ngoan, cùng sư phụ niệm: Kẻ ngốc đừng cắn, một chưởng quạt chạy!”

Tiểu Túc Bảo đọc theo: “Kẻ ngốc đừng cắn, một chưởng quạt chạy!”

Sao lại cắn?

Túc Bảo nghĩ mãi mà không hiểu!

Nhưng lúc này Kỷ Trường đã buông lỏng tay, nữ quỷ theo quán tính đánh mạnh về phía Túc Bảo.

Túc Bảo theo bản năng giơ tay một chưởng, vèo một tiếng, nữ quỷ bay ra xa!

Kỷ Trường nhanh tay lẹ mắt, túm tóc nữ quỷ kéo cô trở về!

“Tốt lắm, đúng là tuổi nhỏ tài cao.”

Nữ quỷ: “……

Tiểu Túc Bảo vô tội nhìn tay mình một chút.

Cái tay nhỏ xíu của mình sao thần kỳ vậy?

Tự mình đẩy ra ngoài sao?

Kỷ Trường đảo mắt, còn nói thêm: “Đến, tiếp tục. Nhân sinh vô thường, ruột già ruột non! Đánh rắm!”

Học sinh giỏi Tiểu Túc Bảo, bị sư phụ dạy hư đọc theo: “Nhân sinh vô thường, ruột già bao ruột non, công kích cái rắm!

Kỷ Trường ném nữ quỷ qua.

Kết quả nữ quỷ giống như quả bóng bay, bị Tiểu Túc Bảo thả ra một cái rắm bay ra xa.

Tiểu Túc Bảo kinh ngạc che cái mông nhỏ……

Nữ quỷ: “……

Cô ta chỉ là tình cờ đi ngang qua, như vậy là quá đáng sao?

Sao lại bắt cô ta làm vật thí nghiệm như vậy chứ?

Đáy mắt Kỷ Trường kích động, tuyệt đối không ngờ mình lại đào được bảo bối.

Cuối cùng hắn cũng có thể lý giải vừa rồi ông già họ Lao kia thu Túc Bảo làm học sinh lại hưng phấn như vậy.

Kỷ Trường giơ tay, trong tay chợt xuất hiện một cái hồ lô chỉ to bằng móng tay, treo trên sợi dây đỏ trên cổ tay Túc Bảo.

“Đây là Hồn Hồ. Có thể thu cô hồn dã quỷ, lệ quỷ, ác quỷ. Về sau con dùng Hồn Hồ này giúp sư phụ làm việc biết không?”

Kỷ Trường thư thái không thôi, cảm giác tên nhóc này rất đáng giá!

Túc Bảo nhìn chằm chằm Tiểu Hồ Lô, hỏi: “Sư phụ, tại sao phải thu quỷ?”

Nữ quỷ giãy dụa, cũng tức giận bất bình hỏi: “Đúng vậy! Tại sao phải thu ta!”

Vừa rồi lúc nữ quỷ ghé vào cửa sổ nhìn lén, Kỷ Trường đâu có làm gì cô ta!

Kỷ Trường không trả lời, xoa xoa tóc Tiểu Túc Bảo, hết sức có lệ nói: “Trẻ nhỏ thì đừng hỏi nhiều như vậy.”

Túc Bảo bĩu môi, quay đầu nhìn nữ quỷ.

Tựa hồ chê nữ quỷ quá xấu, còn dùng một tay che khuất mắt mình, lộ ra một kẽ ngón tay miễn cưỡng nhìn.

“Ngươi là ai, tại sao lại xấu như vậy?”

Nữ quỷ sử dụng ra hết sức lực từ khi làm quỷ đến giờ nói: “Ta là công nhân chuyển gạch ở công trường của cậu hai ngươi, gọi Lý Mai, đây không phải là làm chuyện xấu bị báo ứng sao…”

Túc Bảo sửng sốt, cậu hai?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trong nháy mắt trở nên nghiêm túc: “Ngươi đã làm ra chuyện xấu gì với cậu hai?”

Nữ quỷ không biết vì sao, lời nói trong miệng cứ tuông ra:

“Sáu năm trước mợ hai của ngươi nói cho ta hai vạn tệ, bảo ta rắc chút muối vào trà của cậu hai, ta liền làm theo, sau đó vừa lấy được tiền, trên mái nhà công trường liền rơi xuống một khối vật liệu lớn, đập ta chết tươi…”

Chết rất oan ức, hiện tại cô ta vẫn cảm thấy mình rất xui xẻo, mới lấy được khoản tiền lớn đã bị đập chết.

Túc Bảo nghi hoặc, vì sao phải bỏ muối vào trà của cậu hai.

Tại sao vừa lấy được tiền đã chết?

Kỷ Trường híp mắt, thản nhiên nói: “Trẻ con phải đi ngủ sớm một chút, đừng hàn huyên nữa.”

Nói xong đem nữ quỷ nhét vào trong hồ lô nhỏ.

Dây đỏ phát ra một đạo hồng quang yếu ớt, rất nhanh biến mất ở trong cổ tay Túc Bảo.

Túc Bảo một lần nữa nằm xuống, ngáp một cái nặng nề ngủ thiếp đi.

Tiểu Ngũ nghiêng đầu, cạc cạc một tiếng: “Nước suối thêm chút muối!”

**

Đêm nay có người ngủ ngon lành, có người thức trắng khó ngủ.

Vệ Uyển nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được.

Lúc mới sinh Hân Hân, miệng mẹ cô ta bia hoa chích chè, lúc nói chuyện phiếm với cô trong lúc vô tình nhắc đến chuyện năm đó bọn họ kế hoạch bỏ thuốc cho Tô Tử Lâm.

Thật trùng hợp, bị Tô Tử Lâm nghe được.

Ngày hôm sau.

Túc Bảo sau khi rời giường đã chín giờ, cô còn ngái ngủ dụi mắt, ghé vào ban công nhìn Tô lão gia tử tưới hoa dưới lầu.

“Ông ngoại! Chào buổi sáng!” Túc Bảo dán vào cửa kính, cái miệng nhỏ nhắn thò ra từ khe hở của lan can.

Tâm tình Tô lão gia thoải mái cười đáp lại: “Túc Bảo, buổi sáng tốt lành, dậy rồi à? Con đừng thò đầu ra rất nguy hiểm. Mau xuống lầu ăn sáng.”

Túc Bảo ừ một tiếng, vừa định thu hồi cái đầu nhỏ lại, kết quả phát hiện mình bị kẹt.

Túc Bảo: “……”

Bé thử quay bên trái rồi lại quay bên phải.

Ồ, vừa rồi bé làm sao chui vào được?

Kết quả khuôn mặt nhỏ nhắn của cục thịt sữa mếu méo gọi : “Ông ngoại…”

Tô lão gia đang ngửa đầu nhìn bé, căng thẳng hỏi: “Sao vậy?”

Túc Bảo vô tội trừng mắt nhìn, nói: “Túc Bảo hình như bị kẹt rồi.”

Tô lão gia: “……”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK