Chú Nhiếp bước tới cạnh Tô Nhất Trần, nhỏ giọng nói gì đó.
Tô Nhất Trần lập tức nhìn về phía Lâm Tuyết Anh, mặt anh lạnh như băng.
Lúc này Lâm Tuyết Anh vẫn đang hối hận.
“Hôm ấy hai bạn nhỏ đều ngồi ở phía trước con, nhưng con không thể ngăn chuyện xích mích ngay từ đầu…”
“Đều tại con! Sau đó nhìn thấy những lời chửi mắng Túc Bảo trên mạng, con luôn tự trách bản thân đến mức trái tim như tan vỡ.”
Lâm Tuyết Anh nói rồi hai mắt đỏ hoe.
Chợt giọng nói lạnh lùng của Tô Nhất Trần vang lên: “Chú Nhiếp, tiễn khách!”
Lâm Tuyết Anh đang tự mình cảm động bởi ‘trái tim mềm yếu và giàu tình yêu thương’ của chính mình nghe thấy lời của Tô Nhất Trần thì như chết lặng.
Gì cơ? Tiễn, tiễn khách ư?
Lâm Tuyết Anh thầm nghĩ: Không đúng nha, mình đang tự trách bản thân mà, không phải như vậy càng thể hiện mình là người lương thiện ư? Đáng lý ra, trông thấy mình đáng thương như này thì họ nên thi nhau an ủi: Ngoan, đừng khóc, không phải lỗi của cô giáo Anh Đào đâu….
Sao tự dưng lại đuổi mình đi thế này?
Chú Nhiếp đi tới làm động tác tiễn khách: “Mời đi!”
Lâm Tuyết Anh bất an đứng dậy, cắn đôi môi đỏ ra vẻ đáng thương rồi nhìn Tô Nhất Trần nói: “Tô tiên sinh, tôi đã nói gì sai sao?”
Lâm Tuyết Anh: Quả nhiên, vừa nhắc tới chuyện mình không trông Túc Bảo cẩn thận thì họ liền tức giận mà.
Cho nên họ đang trách tội mình đấy.
Chính họ là người yêu cầu hiệu trưởng đuổi việc mình đây mà.
Mặt Bà cụ Tô không chút cảm xúc: “Cô không nói sai gì cả, người sai là chúng tôi, chúng tôi không nên cho cô vào nhà!”
Lâm Tuyết Anh còn chưa hiểu rõ đầu cua tai nheo thế nào thì đã bị chú Nhiếp cưỡng chế dẫn ra ngoài.
Túc Bảo nhìn cậu cả rồi lại nhìn bà ngoại.
Xảy ra chuyện gì thế?
Cô bé mới nghe sư phụ nói về Mary Sue xong thì cô giáo Anh Đào về luôn?
Cô bé còn chưa bắt được quỷ đào hoa đâu nha!
Kỷ Trường nói: “Để lần sau bắt quỷ, đừng bắt ở đây xúi quẩy lắm!”
Túc Bảo khẽ chớp mắt, lịch sự vẫy tay: “ Tạm biệt cô giáo Anh Đào…”
Mộc Quy Phàm nhẹ nhàng nhấc Túc Bảo lên vai anh, nói: “Đi, ba đưa con về phòng nhé!”
Bỗng nhiên bị đưa lên cao, Túc Bảo kinh ngạc á một tiếng, sau đó thấy thú vị nên bật cười ha ha.
Đây là lần đầu tiên cô bé cưỡi ngựa!
Cao quá cao quá!
Cảm giác chỉ cần duỗi tay là có thể tháo chiếc đèn chùm trên trần nhà xuống, nếu ở bên ngoài, có phải giơ tay là chạm tới mặt trăng được không?
Túc Bảo phấn khích: “Ba ơi, cao hơn chút nữa, cao hơn chút nữa!”
Mộc Quy Phàm nhướn vai, Túc Bảo hô lên một tiếng, lập tức trở nên vui vẻ hơn.
Bà cụ Tô kinh hồn bạt vía: “Cẩn thận kẻo rơi xuống đấy!”
Mộc Quy Phàm đáp: “Không sao, con vác máy bay chạy còn được nữa là, vác Túc Bảo thì đã là gì đâu? Không rơi được đâu ạ!”
Bà cụ Tô: “..”.
Chỉ nghe thấy Túc Bảo phấn khích reo: “Ba ơi con có thể hái sao rồi!”
“Cho bà ngoại một vì sao, cho ông ngoại một vì sao, cho cậu cả cậu hai cậu năm cậu út một vì sao…. còn có anh trai chị gái…”
“Sau đó cho ba một vì sao, cho Tiểu Ngũ và cả cụ rùa một vì sao…”
Cô bé vẫn vậy, có gì cũng muốn chia sẻ cho hết lượt người thân trong gia đình, đương nhiên không quên con vẹt và con rùa.
Mộc Quy Phàm cong môi, bắt lấy hai tay Túc Bảo rồi giơ lên cao.
Hai ba con chơi đùa như trẻ con, cười ha ha lên lầu, bỗng cộp một tiếng….
Túc Bảo che đầu: “Ui.. con cũng đụng khung cửa rồi nè!”
Mộc Quy Phàm: “Sao có thể chứ? Ba đã khom lưng rồi mà.”
Túc Bảo: “Ba gập người còn thiếu một chút xíu nha, phải gập thêm chút nữa!”
Mộc Quy Phàm: “Ừ, là lỗi của ba!”
Người nhà họ Tô vừa phát hờn vừa buồn cười, đúng là ông ba không đáng tin, bẫy cả con gái cưng!
Bà cụ Tô vừa mắng người vừa đi lấy hộp thuốc!
**
Nhìn cánh cửa sắt nhà họ Tô đóng lại, Lâm Tuyết Anh đổ dài hai hàng lệ, cô nàng nghẹn ngào nói: “Rốt cuộc người ta đã làm sai gì chứ!”
Cô nàng thật lòng muốn tới xin lỗi mà.
Sao nhà họ Tô không nghe lời giải thích của cô nàng…
Lâm Tuyết Anh chỉ cảm thấy tủi thân, khó coi và đau lòng.
Đau lòng vì năm người đàn ông nhà họ Tô không tin tưởng cô nàng.
Trong đầu Lâm Tuyết Anh tưởng tượng một cảnh tượng: Công chúa sống trong tòa lâu đài, nơi đây có năm người đàn ông yêu công chúa tha thiết, nhưng họ đều hiểu nhầm nàng vì một lý do nào đó, cuối cùng cả năm người đàn ông đều tức giận rời khỏi tòa lâu đài… Công chúa đau lòng bật khóc, trời cũng xót thương mà đổ cơn mưa hoa anh đào. Công chúa chạy ra ngoài đuổi theo năm người đàn ông thì trượt ngã xuống đất…
Những cánh hoa anh đào rơi trong không trung rồi vương trên hàng mi dài như cánh bướm của công chúa, năm chàng kỵ sĩ cuống quýt chạy ngược trở lại, nhưng công chúa không bao giờ chịu mở mắt ra nữa…. Năm chàng kỵ sĩ hối hận đến cùng cực…
Hu hu, ngược tâm quá, Lâm Tuyết Anh khóc nức nở suốt đường về nhà.
Chu Tiêu đang sốt ruột chờ đợi, vừa thấy Lâm Tuyết Anh khóc tức tưởi quay về thì vội ôm cô nàng vào lòng.
“Sao vậy em? Anh gọi điện mà em không bắt máy!”
Lâm Tuyết Anh nhào vào lòng Chu Tiêu, khóc đến mức thở không ra hơi: “Anh Chu Tiêu… Lẽ nào em sai thật ư? Nhưng tại sao, em đâu có cố ý…”
“Sao hiệu trưởng lại đuổi việc em, sao người nhà họ Tô không chịu tha thứ cho em…”
Lâm Tuyết Anh bật khóc to hơn.
Chu Tiêu đau lòng nói: “Không trách em, không phải lỗi của em, ngoan nào đừng khóc nữa…”
Lâm Tuyết Anh khóc một hồi, bỗng liếc thấy dáng vẻ đẹp mà buồn như hoa lê trong mưa của mình phản chiếu trong chiếc gương thay đồ.
Nhưng Chu Tiêu đang ôm cô nàng lại là người đàn ông bình thường đến mức không thể bình thường hơn!!
Khi trước còn cảm thấy Chu Tiêu đẹp trai như ánh mặt trời, là người đẹp trai nhất trong ‘hội bạn trai’ của cô nàng.
Nhưng sau khi gặp Tô Nhất Trần và Mộc Quy Phàm, Lâm Tuyết Anh cảm thấy Chu Tiêu không còn xứng với cô nàng nữa.
Cảm thấy vô vị, Lâm Tuyết Anh khóc không nổi nữa, trong lòng cô nàng dâng lên cảm giác khó chịu không sao diễn tả được.
Một cô gái tốt như cô nàng, khi rơi lệ cũng nên để người đàn ông ưu tú như Tô Nhất Trần và Mộc Quy Phàm ôm vào lòng mới phải.
Nghĩ vậy, Lâm Tuyết Anh bỗng đẩy Chu Tiêu ra rồi chạy vù đi.
Chu Tiêu: “???”
“Tiểu Anh Đào!”
Chu Tiêu vội chạy đuổi theo nhưng hành lang chẳng còn bóng dáng Lâm Tuyết Anh.
Chu Tiêu hoang mang ấn thang máy, sốt ruột vào thang máy xuống lầu để đuổi theo Lâm Tuyết Anh.
Đợi anh ấy rời đi, lối đi trong thang bộ tăm tối mới sáng lên, một bóng người đang đứng ở đó.
Chính là Lâm Tuyết Anh.
Cô nàng bụm miệng khóc, lẩm bẩm: “Xin lỗi anh Chu Tiêu, chúng ta không bao giờ có thể ở bên nhau được nữa, vận mệnh sắp đặt cho chúng ta gặp gỡ, lại chẳng thể nắm tay nhau bước tiếp trên đường đời… hu huhu..”
Lâm Tuyết Anh đau lòng tuyệt vọng….. đi tới nhà Nghị Bân.
Nghị Bân vừa kinh ngạc lại vui mừng: “Tiểu Anh Đào, sao em lại tới đây?”
Lâm Tuyết Anh cứ ngỡ bản thân đang ‘tiều tụy’. Nhưng khi nhìn về phía Nghị Bân, cô nàng phát hiện ra anh ấy càng không xứng với mình. Cô nàng lại bật khóc nức nở.
Nhưng trời đã tối rồi, Lâm Tuyết Anh quyết định khóc nốt đêm nay rồi mai mới rời đi.
Lâm Tuyết Anh thầm nghĩ: Mình và Nghị Bân cũng đã định trước không có kết quả rồi… huhu!!
Trong phòng Túc Bảo.
Bà cụ Tô lấy khăn bọc đá viên chườm lên trán Túc Bảo.
Mộc Quy Phàm đưa tay ra: “Để con!”
Muộn thế này rồi mà bà cụ còn phải chăm sóc cho trẻ con thì không ổn…
Chẳng ngờ bà cụ Tô lại trừng mắt với Mộc Quy Phàm: “Cậu đừng nói gì cả!”
Mộc Quy Phàm vuốt mũi.
Túc Bảo ngoan ngoãn ngẩng đầu cho bà cụ Tô chườm đá, nhẹ nhàng nói: “Ngoại ơi, thực ra Túc Bảo cũng không bị sao hết!”
Bà cụ Tô: “Con cũng im miệng!”
Hai ba con Túc Bảo : “…”.
Mộc Quy Phàm nói: “Khụ, Túc Bảo, ba kể chuyện cho con nhé, muốn nghe gì nào?”
Anh duỗi tay lấy mấy cuốn sách ảnh trên bàn.
Túc Bảo lập tức giơ tay nói: “Ba ơi con muốn nghe chuyện về Mary Sue não tàn!”
“Chính là kiểu chuyện mà… một dì nắm tay hai chú rồi nói muốn cả hai chú đó làm ba của con mình..”
Mộc Quy Phàm: “???”
Bà cụ Tô: “???”
Câu chuyện một dì… làm chuyện sinh con với hai người đàn ông ư?!