Xẻng cơm nhỏ nện lên đầu Vệ Uyển khiến cô ta quay cuồng.
Vệ Uyển nới lỏng cổ tay, Hân Hân ngã luôn xuống đất, còn Vệ Uyển thì loạng choạng vài bước, xém chút nữa bị một chiếc ô tô đang chạy quá tốc độ đâm phải.
Nhưng cô ta cũng bị ngã nhào ra đất, trán nứt ra….
Tài xế tức giận xuống xe mắng: “Muốn chết hả! ”
Tô Tử Lâm nhanh chóng lên trước, ôm lấy Hân Hân.
Hân Hân sợ đến ngơ người.
Tô Nhất Trần liếc nhìn xẻng cơm dưới đất một cái.
Đây là cái xẻng cơm mà anh ấy mang riêng cho Túc Bảo, chuẩn bị dẫn bé đi àm món salad nguội, chính là kiểu mà trẻ con hay chơi nấu ăn.
Chẳng ngờ lại nện cho Vệ Uyển đầu toác máu chảy….
Túc Bảo nắm lấy tay nhỏ của chính mình, bất an nói: “Cậu cả, hình như Túc Bảo dùng lực hơi quá……”
Cậu cả dặn Túc Bảo không được thể hiện thực lực trước mặt người khác, à nhầm, là sức mạnh lớn.
Huhu, cô bé phá giới rồi.
Tô Nhất Trần nhìn gương mặt nhỏ bất an của Túc Bảo, khẽ xoa đầu bé: “Không sao, cô ta bị vậy là đúng tội đúng người. ”
Lúc này xung quanh đều là người nhà họ Tô, không phải sợ.
Ở phía xa, Vệ Uyển run rẩy che đầu, đau đến co người lại.
Đầu cô ta đang nứt và chảy máu, vươn tay sờ còn thấy một cái lỗ nhỏ.
Lúc bay ra ngoài, trán của cô ta còn va vào một tảng đá, trán cũng bị nứt.
Vệ Uyển hít một ngụm khí lạnh, nức nở nói: “Tử Lâm, em đau quá, ôm em một chút…”
Nhà họ Tô đang thì thầm thảo luận nghe vậy đều nhìn Vệ Uyển, hoàn toàn câm nín.
Ngày thường Tô Tử Lâm không nói nhiều, nhưng lời lẽ đúng kiểu nói toạc móng heo: “Cô không điên đấy chứ? Ôm cô? Thà tôi ôm con heo nái còn hơn!”
Vệ Uyển: “…”
Bà cụ Tô lạnh lùng nói: “Vệ Uyển, chuyện ly hôn của cô và Tử Lâm đã định, đừng để tôi xé toạc mặt cô ra, đến khi đó không còn chốn dung thân ở Kinh Đô đâu nhé.”
Vệ Uyển cụp mi để che đi sự tủi thân và phẫn nộ của cô ta.
Cô ta đã bị bị thương, mặt mũi toàn là máu như này rồi.
Bọn họ chẳng những không quan tâm, còn muốn cô ta không thể nào lăn lộn ở Kinh Đô ư?
Rốt cuộc có còn lương tâm không thế!
Người ta vẫn nói, thà phá một ngôi chùa còn hơn hủy một mối hôn nhân, vậy sao bọn họ cứ khăng khăng một mực muốn ép cô ta với Tô Tử Lâm phải ly hôn!
Nhưng làm ầm ĩ mọi chuyện tới bước này, cũng chẳng thể vãn hồi nữa rồi…..
Vệ Uyển hối hận, sớm biết vậy thì chẳng nên nghe ý kiến tồi của mẹ cô ta.
Gì mà nhà họ Tô sẽ cầu xin cô ta quay về, gì mà trẻ con không thể sống thiếu mẹ! Lẽ ra cô ta nên quỳ gối trước cửa nhà họ Tô vào cái ngày bị đuổi đi ấy, nên đóng cọc không chịu đi mới đúng!
Khi Vệ Uyển đang chìm đắm trong nỗi hối hận và không cam tâm, tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ phía xa, mấy người cảnh sát xuống xe rồi lao thẳng về phía cô ta.
Họ lạnh lùng quát: “Không được cử động! Vệ Uyển, cô đã bị bắt!”
Vệ Uyển kinh ngạc không thôi. Cô ta bị bắt ư? Có nhầm lẫn không đấy, người bị đâm nứt đầu là cô ta mà!
“Sao lại bắt tôi?”
Đồng chí cảnh sát lạnh lùng đưa lệnh bắt giữ ra: “Vệ Uyển, cô bị tình nghi liên quan đến vụ án giết chết Lí Mai 6 năm trước, chứng cứ xác thực!”
Vệ Uyển kinh hãi.
Không thể nào!
Chuyện xảy ra sáu năm trước không có bằng chứng, hiện tại lại càng không thể tìm được chứng cứ.
Có phải họ đang gạt cô ta không?
Vệ Uyển bày ra bộ dạng kinh ngạc: “Lí Mai nào? Các anh đang nói gì thế? Tôi không quen ai là Lí Mai cả….”
Đồng chí cảnh sát cười lạnh: “Có một bàn tay người được giấu trong bức tượng ở quảng trường trung tâm của khu Thành Tây, bàn tay này nắm chặt một tờ giấy dầu. Sau khi phân tích kỹ thuật, chúng tôi đã tìm thấy dấu vân tay của cô trên tờ giấy dầu!”
Viên cảnh sát lấy ra một tài liệu khác: “Có một tờ tiền được bọc trong tờ giấy dầu. Sau khi chúng tôi điều tra số sê-ri trên tờ tiền, chúng tôi phát hiện ra rằng 20.000 nhân dân tệ đã được cô rút ra tại máy ATM của Ngân hàng X ở huyện Lâm từ sáu năm trước! Chứng cứ rõ ràng.!”
“ Dẫn đi!”
Lòng Vệ Uyển rét lạnh, không thể nào, tuyệt đối không thể!
Đã lâu như vậy rồi, sao còn có thể điều tra ra chứ!
Hơn nữa, thứ đồ kia được giấu kín trong bức tượng như vậy, làm thế nào phát hiện được?
Liếc thấy viên cảnh sát định còng tay mình, Vệ Uyển đang lo lắng không biết phải làm sao, chợt trong đầu cô ta lóe lên một ý tưởng!
Vệ Uyển trưng ra bản mặt kinh ngạc pha chút mù mờ, liên tiếp lùi về sau, khóc nói: “Rốt cuộc các người đang nói gì thế!”
“Tử Lâm, rốt cuộc có chuyện gì thế? Sao… sao em lại ở đây?”
“Sao em chẳng nhớ ra chuyện gì hết vậy, hu hu….. Tử Lâm, Tử Lâm em đau quá! Ôm em…..”
Người nhà họ Tô: “…..”
Mất trí ư?
Trông không giống nhỉ!
Túc Bảo hồ nghi nghiêng đầu, ngây thơ vô tội hỏi: “Cậu cả, mợ hai sao thế ạ? Đang giả ngốc phải không ạ?”
“Sao lại phải giả ngốc ạ? Vì con người thật của mợ vốn không đủ ngốc sao?”
Vệ Uyển: “….”
Cô ta cố đè nén nỗi tức giận trong lòng, ôm đầu run rẩy, khóc nói: “A…. đầu của tôi… tôi chẳng nhớ gì hết nữa… sao tôi lại ở đây, sao các người lại muốn bắt tôi…”
“Tôi không biết gì hết!”
Đồng chí cảnh sát: “…..”
Viên cảnh sát dẫn đầu lạnh lùng nói: “Chúng tôi đã gặp quá nhiều trường hợp hễ bị bắt là làm bộ mất trí như cô đây rồi! Cô đừng tưởng mất trí thì không cần chịu trách nhiệm pháp lý, dẫn đi!”
Hai viên cảnh sát tiến lên còng tay Vệ Uyển.
Vệ Uyển gào khóc: “Tử Lâm, Tử Lâm cứu em với! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao em lại ở đây, sao cảnh sát lại muốn bắt em!”
“Em không diễn kịch, em không biết gì thật mà!”
Cô ta khóc trong vô vọng và sợ hãi, những người không biết kỹ năng diễn xuất của cô ta còn tưởng cô ta mất trí nhớ thật.
Tiếc thay, diễn mấy cũng vô dụng.
Dù mất trí hay không, con người đều phải chịu trách nhiệm trước pháp luật về tội ác mà mình đã gây ra!
Đến khi bị áp giải vào xe cảnh sát, Vệ Uyển đã không thể kìm nén được nữa.
Cô ta hét lớn: “Tử Lâm, Tử Lâm, em sai rồi! Anh mau kêu cảnh sát thả em ra…..”
“Mẹ ơi, con xin mẹ, Hân Hân còn nhỏ, nó không thể thiếu con!”
Cạch một tiếng, viên cảnh sát dứt khoát đóng cửa xe, Vệ Uyển không từ bỏ hi vọng mà sáp lên cửa kính xe hét lớn.
Tiếc thay, mọi thứ không còn kịp nữa rồi.
Mua sát thủ đầu độc Tô Tử Lâm, tội cố ý giết người——
Ít nhất cũng phải ngồi tù mười năm!
Hơn nữa, Tô Tử Lâm đã nhắc tới việc khởi kiện ly hôn, tức là Vệ Uyển không còn chút quan hệ nào với nhà họ Tô, vào tù rồi sẽ chẳng còn ai tới cứu cô ta! Còn mẹ của cô ta? Bà ta không làm mọi thứ loạn hơn đã tốt lắm rồi, nào hy vọng được gì.
Vệ Uyển khóc, nước mắt rơi lã chã, tuyệt vọng đến cùng cực!
Cô ta không hiểu rốt cuộc sai sót ở chỗ nào, trước giờ vẫn luôn rất ổn mà, sao tự dưng lại bị phát hiện chứ?!
Ngoài xe.
Một viên cảnh sát đang lập biên bản, sau đó đưa tài liệu cho Tô Tử Lâm để lấy chữ ký.
Anh ta hỏi: “Sao Vệ Uyển lại bị thương sau đầu?”
Tô Nhất Trần thản nhiên đáp: “Hồi nãy xảy ra tranh chấp, Vệ Uyển đòi dẫn đứa nhỏ đi tự sát, tình huống cấp bách nên lão nhị nện vào đầu cô ta.”
Viên cảnh sát vừa ghi âm vừa gật đầu: ” Dùng cái gì nện thế? Mọi người đừng căng thẳng, khi bắt tội phạm mà phát hiện họ bị thương thì chúng tôi đều phải ghi lại.”
Tô Nhất Trần gật đầu hiểu ý, nói: “Dùng cái xẻng cơm nện vào đầu!”
Viên cảnh sát: “Xẻng cơm nào?”
Tô Tử Lâm không nói một lời, nhặt xẻng cơm trên mặt đất, viên cảnh sát vừa trông thấy đã ngây người: “Anh chắc chứ?!”
Cái xẻng cơm nhỏ như này là đồ chơi của trẻ con ấy nhỉ?
Cái này mà nện cho người ta thành ra thế kia hả?
Tô Tử Lâm nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi chắc chắn!”
Đồng chí cảnh sát: “….”
Cuối cùng, viên cảnh sát lập biên bản xong đã mang cái xẻng cơm rời đi.
Túc Bảo mím môi, ngây người dõi theo xe cảnh sát, hồi lâu không nói lời nào.
Ôi, cái xẻng cơm nhỏ của cô bé đã….. bị bắt ngồi tù rồi!