Mục lục
Truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không thể tin được bản thân lại bị một cục bột nhỏ bốn tuổi khinh bỉ, mặt Kỷ Trường đen như than.

Túc Bảo lăng xăng chạy bịch bịch đến phòng Tô Tử Du.

Hai cậu chủ nhỏ nhà họ Tô tên là Tử Chiến và Tử Du, cũng có thể gọi với biệt danh “chẳng thèm hỏi han”, bởi vì Tô Nhất Trần rất ít khi có thời gian chơi với hai đứa.

Hai cậu bé cứ thế lớn lên đến năm sáu, bảy tuổi, chúng cũng dần dần quen với việc đó, dẫn đến cả hai đứa bé đều có tính cách lạnh lùng thờ ơ.

Tô Tử Chiến hiện đang học lớp hai tiểu học, giỏi các môn khoa học xã hội, còn Tô Tử Du thì học lớp một tiểu học, là “trai kỹ thuật” phiên bản mini.

Lúc này, cậu đang ở trong phòng mình, cầm bút thử làm bài tập hàm số một biến.

Bỗng nhiên, tiếng “cốc cốc cốc” vang lên, có người gõ cửa. Tô Tử Du ngẩng đầu lên, cất giọng trong trẻo và lạnh lùng: “Vào đi.”

Túc Bảo thò cái đầu nhỏ nhắn của mình vào, êm ái gọi: “Anh ơi.”

Tô Tử Du nhíu mày.

Nhỏ em phiền phức lại tới nữa!

Cậu lạnh lùng hỏi: “Lần này lại hỏi gì nữa?”

Không ngờ lần trước Túc Bảo lại hỏi cậu năm kilogam phân cụ thể là chừng nào, Tô Tử Du cực kỳ bực bội khi phải trả lời một câu hỏi Toán đầy sỉ nhục thế này.

Cậu liệt kê một loạt công thức, tính nguyên cả một trang giấy, thế mà cuối cùng bé chỉ nhớ mỗi một thùng! Một thùng sắt!

Còn không nhớ chính xác nổi bao nhiêu ml nữa chứ!

Túc Bảo ôm bé thỏ nhìn Tô Tử Du với vẻ mong chờ: “Anh ơi, ngày mai anh đi học có thể dẫn Túc Bảo đi cùng không ạ?”

Trên mặt Tô Tử Du không hề bộc lộ chút cảm xúc nào: “Ai cho.”

Làm gì có chuyện cậu dẫn bé theo được, cả đời cũng không được. Tô Tử Du ghét nhất là bị ai lẽo đẽo theo đuôi, cậu còn phải đi học nữa, ai rảnh mà dẫn Túc Bảo theo chứ!

Túc Bảo chớp mắt, tỏ ra đáng thương: “Nhưng mà…”

Tô Tử Du hết kiên nhẫn, đẩy bé ra ngoài: “Đi ra chỗ khác chơi, đừng làm phiền anh.”

Dứt lời, cậu đóng sầm cửa lại.

Bên kia cánh cửa, Túc Bảo nhìn cánh cửa phòng cao sừng sững, thở dài thườn thượt: ” y dà.”

Nhất định là do bé chưa đủ đáng yêu rồi.

Hừm…

Về thay bộ váy khác rồi qua lại thôi!

Túc Bảo lại chạy bịch bịch bịch về phòng, thay một chiếc váy bồng bềnh màu dâu tây.

“Cốc cốc cốc…”

“Anh ơi…”

“Rầm!”

Lần này, Túc Bảo chưa kịp nói gì thì Tô Tử Du đã phũ phàng đóng cửa.

Kỷ Trường vốn đang khoanh tay đứng lì một bên để hóng hớt, nhưng khi thấy Túc Bảo bị đuổi ra khỏi phòng những hai lần, sư phụ không còn giữ bình tĩnh nổi nữa.

Dám đối xử như vậy với học trò cưng của hắn hả?

“Cặp sách nhỏ, con đi tìm bà ngoại con nhờ bà cụ giúp đi, chắc chắn Tô Tử Du sẽ dẫn con theo đó.”

Ai ngờ Túc Bảo lại lắc đầu: “Không được đâu! Chuyện của trẻ con thì trẻ con phải tự giải quyết ạ.”

“Bọn con có phải con nít ba tuổi nữa đâu.”

“Hở ra là mách người lớn, đúng là trẻ con mà!”

Kỷ Trường: “…”

Kể từ khi qua sinh nhật ba tuổi, rồi sinh nhật bốn tuổi, cục bột nhỏ như tự hào lắm coa, sơ hở là lại dõng dạc bảo “con không phải con nít lên ba đâu”.

Kỷ Trường dở khóc dở cười, hỏi: “Vậy chứ con định làm gì?”

Tô Tử Du cũng đâu phải kiểu người dễ bị thuyết phục.

Hắn thấy Túc Bảo vẫn không nản lòng, chạy xuống dưới lấy một ly nước trái cây rồi cẩn thận đi lên cầu thang.

Bà cụ Tô vội vàng chạy từ vườn hoa vào, bảo: “Túc Bảo ơi, để bà ngoại cầm cho!”

Chất giọng trẻ con của Túc Bảo vọng lại: “Không cần đâu ạ! Bà ngoại, chuyện của trẻ con bà không cần lo đâu!”

Bà cụ Tô: “…”

Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì thế này?

Túc Bảo cầm ly nước trái cây lên lầu rồi lại cốc cốc cốc gõ cửa phòng Tô Tử Du.

Lần này bé phải chờ một lúc lâu thì Tô Tử Du mới giật tung cửa ra, giận dữ quát: “Rốt cuộc em muốn gì hả?”

Phiền phức chết đi được, đáng lẽ ra cậu đã giải được bài toán hàm số một biến rồi.

Cậu tự tin mình có thể giải được kiến thức đến lớp tám mới học này, thế mà cứ bị Túc Bảo phá đám hết lần này đến lần khác.

Túc Bảo ngẩn người, bấy giờ bé mới nhận ra hình như mình đã quấy rầy anh họ mất rồi.

Bé đưa ly nước trái cây tới, lí nhí nói: “Anh ơi, anh uống nước trái cây nè…”

Tô Tử Du bực bội đẩy ly nước ra, lạnh lùng nói: “Anh không uống! Em đừng làm phiền anh nữa được không hả?”

Ly nước trái cây đầy ắp lập tức bị đổ, hắt hết vào người Túc Bảo.

Tô Tử Du cứng đờ người.

Nụ cười trên mặt Túc Bảo tắt dần, bé thỏ thẻ: “Em xin lỗi anh.”

Bé cầm ly nước xoay người, rời khỏi đây.

Do bé cả, bé không nên quấy rầy anh họ học bài mới đúng.

Thế… Thế thì đợi đến tối, anh họ rảnh rỗi hơn thì bé có thể hỏi lại được không?

Thấy bóng lưng Túc Bảo đầy buồn bã, sự bực bội bỗng dâng lên trong lòng Tô Tử Du.

Rồi khóc nhè luôn? Rắc rối quá thể!

“Quay lại đây!” Cậu đanh giọng ra lệnh.

Túc Bảo vội vàng quay lại, hào hứng cười tươi: “Dạ?”

Tô Tử Du còn tưởng bé khóc nhè, cuối cùng lại bất ngờ đối diện với một gương mặt tươi tắn và vui vẻ vô cùng khiến cậu ngây ra như phỗng, quên mất trước đó mình định nói gì.

Tô Tử Du ngập ngừng: “Em… đưa ly nước đây.”

Túc Bảo mừng rỡ ra mặt, bé vội vàng đưa ly nước trái cây còn lại cho Tô Tử Du.

Tô Tử Du gượng gạo nói cảm ơn, nghe Túc Bảo dễ thương đáp lại: “Anh đừng khách sáo nha!”

Tô Tử Du giật ly nước rồi tu ừng ực như muốn che đi sự bối rối của mình lúc này, cậu bỗng nhíu chặt mày.

Nước cam à?

Cậu ghét nhất là nước cam…

Xuyên qua cái ly, Tô Tử Du lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mong đợi của Túc Bảo. Đột nhiên miệng Tô Tử Du không chịu nghe lời nữa, cố gắng nốc hết ly nước cam xuống bụng.

Thấy Tô Tử Du uống một lèo hết ly nước ép, Túc Bảo vô cùng vui vẻ.

“Tạm biệt anh!” Bé quay người lại, dung dăng dung dẻ rời đi.

“…”

Tô Tử Du nhìn cái ly trống không mà mình đang cầm trên tay, sau đó lại nhìn Túc Bảo đang tung tăng ở đằng kia.

Sao cậu có cảm giác mình bị lừa rồi ấy nhỉ…

“Hừ!”

Tô Tử Du đóng sầm cửa phòng lại.

Uống xong ly nước trái cây này, cậu không còn nợ nần gì bé nữa.

Vòi vĩnh cậu dẫn bé đi học cùng thì vẫn không có cửa đâu.

Tối hôm đó, lúc ăn cơm, Túc Bảo lại đến phòng Tô Tử Du.

Ngay lúc chuẩn bị gõ cửa, cục bột nhỏ bỗng nhiên trông đắn đo vô cùng.

Kỷ Trường hỏi: “Sao thế?”

Túc Bảo thì thầm: “Lỡ anh ấy vẫn còn học bài thì sao?”

Không thể quấy rầy người khác được, đang bận mà bị ai làm phiền thì sẽ khó chịu lắm.

Kỷ Trường đề xuất: “Con cho dì xấu xí vào xem thử là được rồi mà.”

Đôi mắt Túc Bảo sáng ngời.

Ừ nhỉ!

Dì xấu xí là ma, có thể xuyên tường được mà.

Túc Bảo lập tức lôi con quỷ ra khỏi hồ lô linh hồn.

“Dì xấu xí ơi!” Túc Bảo muốn xin xỏ ai thì phải lễ phép với người đó.

À không, xin xỏ quỷ thì phải lễ phép với quỷ đó.

Bé thành khẩn van nài: “Dì xấu xí ơi, dì có thể lén xem giúp cháu anh ấy đang làm gì không ạ?”

Con quỷ tỏ ra không thiết sống nữa.

Bé có thể bỏ ba chữ “dì xấu xí” trước khi gọi nó ra làm việc không hả?

Cho dù gọi nó là quỷ thì ít ra còn đỡ hơn dì xấu xí đấy…

Con quỷ vừa phàn nàn vừa đi xuyên tường.

Không thấy bóng dáng Tô Tử Du trong phòng đâu cả, nó bèn tìm trong nhà vệ sinh.

Xuyên qua cửa nhà vệ sinh, con quỷ thấy Tô Tử Du đang ngồi trên bồn cầu đọc một đề Toán, nghiêm túc đến nỗi ngay cả khi rặn phân cũng nhăn dúm mày lại.

Đột nhiên, con quỷ kêu lên, tự dưng nó nhìn thấy mình trong chiếc gương nửa khô nửa bị dính nước.

Đúng lúc này, Tô Tử Du ngẩng đầu lên.

Con quỷ cũng vô thức quay đầu lại.

Hai bên cứ thế chạm mắt nhau.

Tô Tử Du: “!!!”

“Quỷ… Quỷ a a a a a!”‘

Tô Tử Du sợ tới mức chun đít làm rớt phân, chưa kịp lau mông, quần cũng không thèm kéo lên đã tông cửa chạy bạt mạng ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK