Mục lục
Truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Vũ kìm lòng không đặng nhìn trộm Tô Lạc, trống ngực đập thình thịch mãi không chịu dừng.

Ảnh đế Tô tiếng tăm lẫy lừng thường được biết đến với biệt danh lưu manh có văn hóa, tính cách của anh ta vừa vô lại vừa xấu xa y hệt vẻ bề ngoài, khiến người khác khó mà kìm lòng.

Hơn nữa, Chu Vũ mới vừa hay tin Tô Lạc là một trong tám người con trai của nhà họ Tô.

Nhà họ Tô đấy! Gia đình quyền thế thật sự đấy!

Nếu cô ta có thể làm dâu nhà này thì…

Đôi mắt Chu Vũ lấp lóe những toan tính, cô ta dịu dàng nói: “Thầy Tô, Túc Bảo có vẻ thích ăn bánh kem lắm, có cần tôi đi lấy thêm hai cái nữa cho cô bé không?”

Tô Lạc nhướng mày, hờ hững từ chối: “Thôi khỏi.”

Cô nhóc mà ăn nữa thì có mà nổ bụng.

Tô Lạc bế Túc Bảo lên, nhận lấy khăn ướt từ Khúc Hưởng rồi thản nhiên lau miệng cho Túc Bảo.

“Con mèo này, đã ăn vụng thì phải biết cách xóa sạch dấu vết đi, rõ chưa?” Anh ta như cười như không, khẽ búng mũi Túc Bảo.

Túc Bảo che mũi lại ngay, phụng phịu: “Con biết rồi ạ.”

Thấy Tô Lạc cưng chiều Túc Bảo như thế, Chu Vũ tỏ ra mình cũng thích con nít ngay.

“Ha ha! Túc Bảo dễ thương quá! Moa~ cho chị ôm cái nào!”

Chu Vũ vươn tay đến, nở nụ cười ngọt xớt.

Túc Bảo nhíu hàng lông mày bé tí lại, nghiêm mặt hỏi: “Dì ơi, họng dì có đờm đúng không ạ?”

Người xung quanh ngạc nhiên, thấy khuôn mặt bầu bĩnh của Túc Bảo nom nghiêm nghị đến là rõ thì khẽ bật cười.

Sắc mặt của Chu Vũ hơi sượng trân, song cô ta vẫn gượng cười: “Chao ôi, Túc Bảo biết đùa quá!”

Túc Bảo gật gù, ra chiều hiểu ý: “Thế tức là mắc dép đúng không ạ?”

Chu Vũ: “…”

Tư Diệc Nhiên đứng kế bên thờ ơ lên tiếng: “Cái này gọi là làm màu.”

Tô Lạc nhếch mép liếc nhìn Tư Diệc Nhiên, tiếp lời: “Con hiểu rồi chứ, hửm?’

Chất giọng của anh ta nghe như lưu manh, hư hỏng bao nhiêu thì quyến rũ bấy nhiêu.

Túc Bảo gật đầu lia lịa: “Dạ dạ! Con hiểu rồi ạ!”

Khuôn mặt Chu Vũ lúc xanh lúc đỏ, nơi đáy mắt cô ta ầng ậng nước ngay.

“Thầy Tô…”

Chu Vũ tỏ ra ấm ức như thể sắp bật khóc tới nơi, yếu đuối giải thích: “Tôi không…”

Nhưng Tô Lạc không thèm nhìn cô ta lấy cái nào, ôm Túc Bảo bỏ đi một mạch.

Người xung quanh giễu cợt: “Ôi, con bé này thật là, nói linh tinh gì thế không biết!”

“Cậu chủ nhỏ Tư nói cũng đâu có sai, tôi thấy ai đó dẹo chảy nước nào giờ rồi.”

“Lớn to đầu mà cứ thích ỏn ẻn cái giọng, nói chuyện như con nít, tỏ vẻ ngây thơ, đồ ép giọng chết tiệt!”

Chu Vũ lắc đầu, nước mắt cũng rơi xuống theo: “Không phải thật mà, giọng tôi vốn đã vậy rồi mà!”

Cô ta vừa òa khóc thì giọng lại càng như hồ dán nhão nhoẹt, ẻo lả lố lăng đến nỗi chắc không ai đọ lại nổi.

Tất cả mọi người đều cạn lời, lục tục bỏ đi.

Bọn họ vốn chẳng có thiện cảm gì với Chu Vũ, nếu Chu Vũ không có cái mác là ngôi sao dưới trướng Đường Minh Thịnh Thế thì hôm nay đã không có tư cách đứng tại đây rồi.

Ban đầu họ sang đây để tìm Túc Bảo, ấp ủ trong lòng rất nhiều tâm sự muốn nói, chẳng hạn như hỏi dạo gần đây đường công danh sự nghiệp của họ có thuận lợi không, khi nào thì phát tài, mạng có tốt không…

Kết quả là chưa kịp hỏi gì thì đã bị Chu Vũ phá đám.

***

Khách đến đây quá đông, ồn ào chịu không nổi nên Tô Lạc bế Túc Bảo ra vườn hoa sau hội trường bữa tiệc.

Mới đi được một đoạn thì anh ta nhận ra có điều khác thường. Vừa ngoái đầu lại, Tô Lạc phát hiện Tư Diệc Nhiên im ỉm đi theo mình mà chẳng nói tiếng nào.

Tô Lạc nhướng mày: “Cháu đi theo bọn chú làm gì?”

Tư Diệc Nhiên vẫn nghiêm mặt như ông cụ non, trả lời: “Ba cháu bảo cháu trông em ấy ạ.”

Tô Lạc híp mắt, chốc lát sau, anh ta quay đầu về phía trước: “Vậy à…”

Cậu chủ nhỏ nhà họ Tư nào phải kiểu người nghe lời như thế.

Mặc dù Tô Lạc chưa gặp cậu nhiều lần nhưng đã được nghe kể rằng tính cách Tư Diệc Nhiên giống hệt ba mình, thậm chí còn lạnh lùng hơn cả anh nữa.

Hễ là chuyện gì mà cậu không muốn làm thì đừng hòng ai ép được cậu.

Thế hóa ra Tư Diệc Nhiên tự nguyện đi theo Túc Bảo à?

Ái chà chà, không ngờ đấy!

Thằng nhóc này mới tí tuổi đầu mà đã cảnh giác dữ chưa!

Tô Lạc ngồi xuống một chiếc ghế dài, Túc Bảo bèn ngồi cạnh anh ta.

Ảnh đế Tô nức tiếng nhìn chằm chằm vào Túc Bảo, hỏi: “Túc Bảo, làm sao con biết ánh sáng phúc lành sẽ xuất hiện vào lúc mười giờ mười tám phút?”

Tuy anh ta không có mặt ở cánh gà lúc chuyện này xảy ra nhưng sau khi hỏi nhân viên của phòng tiệc, biết được đầu đuôi câu chuyện, có trời mới biết Tô Lạc ngỡ ngàng cỡ nào lúc mới vừa nhìn thấy ánh sáng tốt lành kia.

Túc Bảo vừa lục lọi túi xách để xem ông nội rùa trong đó, vừa đáp lời: “Túc Bảo bói toán được đó ạ.”

Tô Lạc nổi hứng thú với lời nói của bé, tựa lưng vào ghế ngồi rồi chống cằm bằng một tay: “Con bói bằng cách nào?”

Túc Bảo bèn lấy ông nội rùa ra, nói: “Con bói thế này nè.”

Dứt lời, bé đặt con rùa đen xuống đất, xoay một vòng.

Con rùa đen: @¥##%…

Tô Lạc chẳng biết nên nói gì cho phải, cục bột nhỏ này đem con rùa đen già ở nhà đến đây thật ư?

Mà sao lại đặt nó trong túi xách? Không sợ nó bị ngộp thở hả?

Tô Lạc thấy biểu cảm của Túc Bảo nom rất thật thì dở khóc dở cười: “Túc Bảo bói được gì nà?”

Túc Bảo giơ ngón trỏ lên, thật thà trả lời: “Cậu tư à, cậu có số đào hoa đó, sắp tới đi đâu cũng phải cẩn thận đó nha.”

Tô Lạc: “…”

Nói xong câu ấy, Túc Bảo lại cầm lấy ngón tay: “Cậu tư sẽ bị yêu quái thu phục.”

Tô Lạc sửng sốt: “Yêu quái gì cơ?”

Túc Bảo: “Yêu quái phiền phức ạ.”

Tô Lạc: “…”

Anh ta khẽ bật cười, cười thỏa thê đến mức vai cũng hơi run run.

“Ôi… Nói gì thế không biết.”

Đã có số đào hoa rồi mà còn rơi vào tay ai ư?

Nói phân chim trên trời rơi xối xả xuống đầu anh ta, đập đầu anh ta nở hoa thì còn tin được. Số đào hoa ư? Không thể nào!

Tô Lạc giơ tay vuốt ve mái tóc rối bời của Túc Bảo, không để lời nói của bé trong lòng: “Đúng là rắc rối thật nhỉ?”

Túc Bảo gật đầu: “Dạ! Rắc rối to lắm ạ, cậu tư sắp lên đường rồi.”

Tô Lạc: “…”

Xùy, đúng là càng nói càng đi xa vấn đề.

Tô Lạc vén mái tóc của Túc Bảo bằng bàn tay thon dài của mình, thuần thục tết tóc đuôi sam cho bé.

Dù gì anh ta cũng là ảnh đế, phải tự làm tóc thường xuyên, tết tóc đuôi sam cho Túc Bảo là chuyện dễ như ăn cháo.

Không lâu sau, mái tóc bù xù của Túc Bảo biến thành hai bím tóc xương cá đáng yêu, mặc dù không được gọn gàng như khi chải bằng lược nhưng như vậy lại trông tự nhiên hơn hẳn.

“Xinh quá!” Tô Lạc khen ngợi.

Túc Bảo cười khúc khích: “Cảm ơn cậu tư ạ.”

Tư Diệc Nhiên “lỡ” liếc về phía Túc Bảo, thấy đôi mắt bé cong tít thành trăng lưỡi liềm, cười toe toét để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ, trông cực kỳ đáng yêu.

Tư Diệc Nhiên nhìn sang chỗ khác, chuyển qua nhìn chòng chọc vào mũi chân của mình.

Tô Lạc đang định nói gì thì bỗng có tiếng “tách tách” vang lên.

Tô Lạc rất nhạy với camera, anh ta nhanh chóng phát hiện tay săn ảnh đang nấp trong bóng tối.

Hai mắt tên phóng viên nọ sáng như đèn pha.

Không thể tin được một người đàn ông nhìn chẳng khác gì vai phản diện lại đang tập trung tết đuôi sam cho một cô bé…

Hình ảnh ấy quá gây chấn động!

Tô Lạc chỉ nhìn kẻ đó một chốc rồi thôi, không thèm quan tâm làm gì.

Toàn thế giới nên biết đến sự tồn tại của cô công chúa bé bỏng được toàn nhà họ Tô yêu thương.

Bọn họ huênh hoang như vậy đấy!

Họ muốn Túc Bảo trở thành người mà bất cứ ai cũng hâm mộ… Cô công chúa bé bỏng của họ vĩnh viễn là công chúa của họ.

Thấy Tô Lạc không phản đối, bọn phóng viên mừng quýnh lên ngay.

“Thầy Tô, nhìn bên này này!”

“Thầy Tô, đây là cháu ngoại của thầy đúng không? Đáng yêu quá!”

“Cô Túc Bảo ơi, cười lên nào!”

Tô Lạc đặt tay lên vai Túc Bảo, bình thản cười với camera.

Thật ra chụp ảnh là chuyện anh ta ghét nhất trên đời.

Nhưng nếu được chụp với cục bột nhỏ thì anh ta đành miễn cưỡng vậy.

Trong lúc suy nghĩ, Tô Lạc chợt nhìn thấy một bóng dáng màu xám tới lối vào vườn hoa…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK