Mục lục
Truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Hạnh Hân chạy đến phòng Túc Bảo, Vệ Uyển vội vàng chạy theo, nhỏ giọng dỗ dành: “Ra ngoài đi con, đây là phòng của em con…”

Tiểu Ngũ đập cánh sợ hãi khi thấy Hạnh Hân chạy đến: “Con nhóc đang đến! Giúp tôi với! Giúp tôi với!”

Vệ Uyển nghe thấy điều này thì cau mày.

Con vẹt này ngày thường dạy thế nào vậy? Làm sao nó có thể nói rằng Hân Hân là một con nhóc trước mặt Hân Hân chứ?

Vô giáo dục!

Vệ Uyển nắm lấy tay Hạnh Hân “Mau xuống lầu đi, bà con đang chờ ở dưới lầu.”

Hạnh Hân thoát ra khỏi Vệ Uyển, bướng bỉnh nói: “Không! Con muốn con vẹt này!”

Vệ Uyển bất đắc dĩ không biết làm thế nào với cô bé, chỉ có thể tận lực dỗ dành: “Đây là con vẹt của em gái con. Nếu Hân Hân thích, mẹ sẽ mua cho con một con khác được không?”

Hạnh Hân dậm chân: “Không! Không! Con muốn con này cơ! ”

Khi đang nói, cô bé đã trèo lên ghế, giơ tay tóm lấy Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ sợ hãi, cố gắng hết sức để bay đi, nhưng Hạnh Hân đã kéo chiếc dây buộc ở chân của nó, rồi tóm lấy cổ của Tiểu Ngũ.

Hạnh Hân trong mắt tràn đầy hưng phấn, lập tức bắt được Tiểu Ngũ, ôm chặt lấy nó, ra lệnh: “Đừng nhúc nhích! Có tin hay không tao giết mày!”

Tiểu Ngũ rất sợ người lạ, hai ngày qua cuối cùng nó mới có thể chấp nhận được các cậu của Túc Bảo, hiện tại trong mắt Tiểu Ngũ tràn đầy hoảng sợ.

Nó há to cổ họng, kêu lên: “Cứu! Cứu! Chim hầm!”

Túc Bảo ở tầng dưới đột nhiên từ trong vòng tay của Tô phu nhân đứng dậy, mọi người chỉ nghe thấy con vẹt kêu quạc quạc trên lầu.

Túc Bảo không nói một lời chạy lên lầu, ông cụ Tô phản ứng lại trước tiên, tức giận quở trách Tô Tử Lâm: “Lại là Hạnh Hân, bảo con dành nhiều thời gian hơn cho việc giáo dục trẻ thì con không làm?”

Tô Tử Lâm mờ mịt lo lắng đỏ bừng mặt, không thốt lên được lời nào, mọi người vội vàng đi theo lên lầu.

Hạnh Hân đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể điều khiển được con vẹt, nó cứ nhảy nhót mãi, móng vuốt cào vào cánh tay cô bé.

Cô bé tức giận, nắm lấy con vẹt và ném nó lên bàn, tức giận nói: “Mày không nghe lời! Đánh mày! Đánh mày!”

Con vẹt hét lên liên tục.

Lúc Túc Bảo đi vào nhìn thấy một màn này, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng, giống như một con sói nhỏ lao về phía trước nói: “Tại sao chị lại đánh Tiểu Ngũ! Chị không thể đánh Tiểu Ngũ!”

Hạnh hân ngay từ nhỏ đã mắc bệnh công chúa, và cũng chưa có ai từng nói với cô bé rằng cô không thể làm điều đó.

Thấy Túc Bảo tiến đến giật con vẹt, cô bé cảm thấy đồ đạc của mình bị cướp, thô bạo đẩy Túc Bảo ra, hét lớn: “Là của tôi!”

Con vẹt bị cô kẹp cổ, cầm trong tay, lè lưỡi ra.

Túc Bảo lo lắng đến mức dùng tay đẩy lùi Hạnh Hân ra, hai đứa trẻ lập tức lao vào đánh nhau.

Con vẹt thoát khỏi tay Hạnh Hân, hoảng sợ bay loạn xạ, lông bay đầy trời.

Mọi người không ngờ rằng Túc Bảo luôn ngoan ngoãn nghe lời lại đột nhiên bùng nổ, khi họ nhận ra thì hai đứa trẻ đã vật lộn với nhau, vội vàng xông lên tách hai đứa nhỏ ra.

“Đừng đánh nữa….Đừng đánh..”

Hạnh Hân vừa đánh vừa khóc, Túc Bảo nước mắt lưng tròng nhưng vẫn ngoan cố im lặng, sợi dây màu đỏ trong tay cô phát ra ánh sáng đỏ mờ.

Hạnh Hân chưa từng bị đánh bao giờ, dù là ở trường mẫu giáo hay ở nhà, họ đều dỗ dành, chiều chuộng cô.

Vì để có được thứ mình muốn, đừng nói là đánh đập, thậm chí những lời cay nghiệt cũng không thể nghe Hạnh Hân đều có thể làm, lúc này cô cảm thấy như trời sập xuống, ngồi dưới đất khóc toáng lên suýt chút nữa làm sập mái nhà.

Tô Tử Hi, Tô Tử Chiến và Tô Tử Du vừa mới trở về, tất cả đều sững sờ. Vệ Uyển vừa lo vừa giận, theo bản năng khiển trách: “Làm sao con có thể đánh người!? Con không muốn cho chị gái mình con vẹt, con có thể nói, tại sao con lại đánh người!”

Nói rồi nhanh chóng ôm Hạnh Hân vào lòng dỗ dành.

Túc Bảo Nước mắt lưng tròng, mím chắt cái miệng nhỏ nhắn, nắm chặt nắm tay nhỏ nói: “Là chị đánh con trước mà!”

Vệ Uyển tức giận mắng: “Chị con đánh con là con có thể đánh lại sao? Trẻ con phải biết khiêm tốn lễ phép….. ”

“Đủ rồi!”

Tô lão gia giận dữ hét lên cắt ngang lời Vệ Uyển.

“Khi cô dạy người khác, trước tiên cô cũng phải biết khiêm tốn và lễ độ đi đã. Hãy nhìn Hạnh Hân đi, con bé có biết khiêm tốn và lẽ phép không? Hôm nay con bé là người giật con vẹt của Túc Bảo, lại còn đánh người trước, nhưng cô lại chỉ trích Túc Bảo?”

Vệ Uyển dừng lại, mặc dù không nói nữa, nhưng trong lòng vẫn bất bình.

Cô thật sự cảm thấy không công bằng.

Hạnh Hân của cô còn nhỏ như vậy, cô còn không nỡ nặng lời, bây giờ bị đánh thế này, người mẹ nào có thể yên lòng?

Vả lại, đánh người là sai, Hạnh Hân chỉ vừa đẩy Túc Bảo ra, Hạnh Hân lại chưa đánh ai bao giờ, sao có thể đánh người được.

Vệ Uyển nhìn Tô phu nhân vội vàng đẩy xe lăn để quan tâm Túc Bảo, chẳng nhìn đến Hạnh Hân một cái.

Vệ Uyển cảm thấy lạnh tâm, Hạnh Hân cũng là cháu gái của bà mà tại sao bà không an ủi Hạnh Hân, Hạnh Hân sẽ buồn như thế nào chứ?

Vệ Uyển đau lòng ôm Hạnh Hân nói: “Hân nhi, mẹ ôm con.”

Sau đó Vệ Uyển ôm Hạnh Hân không nói lời nào rời đi, Tô lão gia tức giận khiển trách: “Tôi không có quyền nói con bé à? Chẳng lẽ cô ngay cả vấn đề này cũng không phân biệt được sao?”

Tô Tử Lâm nhịn hồi lâu mới nói:

“Ba, ba đừng tức giận, Vệ Uyển đối với vấn đề của trẻ con có hơi nhạy cảm một chút…”

Không nói không sao, nhưng Tô lão gia nói xong lại càng tức giận, nhưng ông cố trấn tĩnh lại vội vàng đi lên kiểm tra Túc Bảo.

“Túc Bảo, con có sao không?”

Túc Bảo ôm lấy Tiểu Ngũ lắc đầu, nhưng nước mắt lưng tròng, im lặng không nói.

Tô lão phu nhân đau lòng đến rơi nước mắt, vừa ôm bé vừa vỗ về:

“Đừng khóc, Túc Bảo của chúng ta không khóc…”

Túc Bảo mím môi, nghẹn ngào nói:

“Chị Hạnh Hân đánh Tiểu Ngũ trước… …”

Cô bé không muốn khiêm tốn nhã nhặn, bé cũng là một đứa trẻ, tại sao chị lại có thể đánh người còn bé ại phải học cách khiêm tốn, lễ phép.

Bé chỉ cảm thấy vô cùng tủi thân, lúc trước bị đánh bị mắng không khóc, bây giờ được Tô phu nhân ôm vào lòng, được Tô lão gia an ủi, không biết vì sao lại không cầm được nước mắt.

Túc Bảo đột nhiên bật khóc, giống như trút hết những oan ức những năm này, khóc đến không ngừng được.

Ba cái đầu củ cải nhỏ đang đứng xem ở cửa lập tức thu người lại, lẳng lặng chạy về phòng.

Chắc chắn, tất cả các em gái đều thích khóc, nó làm họ khó chịu.

Họ không muốn một người em như vậy!

Trong phòng của Hạnh Hân, Vệ Uyển nhìn thấy cánh tay của cô con gái quý giá của mình bị trầy xước, thì rất tức giận.

Lúc này Tô Tử Lâm bước vào và nói:

“Con làm sao vậy? Tại sao không xin lỗi Túc Bảo!”

Vệ Uyển ngay lập tức bùng nổ, ném chiếc khăn ướt xuống đất nói: “Tô Tử Lâm, có ai làm bố như anh không? Hân Hân nhà chúng ta bị bắt nạt, anh nhìn xem, trên tay con bé bầm tím, đầy vết xước.”

Tô Tử Lâm chế nhạo: “Nếu con bé không lấy đồ của người khác, có thể bị người khác đánh sao?”

Hạnh Hân nghe vậy lại càng khóc to hơn.

Tô Tử Lâm trầm mặc không nhiều lời nữa, nghe được tiếng khóc, bực bội xoay người rời đi.

Tô Tử Lâm và Vệ Uyển luôn có mối quan hệ không tốt, ban đầu Vệ Uyển âm mưu tính kế Tô Tử Lâm, sau khi hai người quan hệ, Vệ Uyển lại mang thai, mặc dù anh không có cảm giác với Vệ Uyển, nhưng anh vẫn phải chịu trách nhiệm .

Chỉ đến khi Hạnh Hân được sinh ra, Tô Tử Lâm mới biết rằng Vệ Uyển đã tính kế anh, anh không nghĩ ngợi gì mà đệ đơn ly hôn lên tòa ngay lúc đó.

Nhưng Vệ Uyển không chịu, mẹ Vệ Uyển cứ thuyết phục anh vì hai đứa con mà suy nghĩ lại, nên việc này cứ trì hoãn đến tận bây giờ.

Lúc này Vệ Uyển chỉ cảm thấy uất ức, cô ta đã làm sai cái gì? Bảo vệ con gái mình là sai sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK