Mục lục
Truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà nội Dương Dương khóc một hồi mới phát hiện ra chẳng ai thèm ngó ngàng tới mình……

Dương Dương đang xem hoạt hình bên cạnh, cáu kỉnh đạp đổ đồ trên bàn trà: “Ồn chết đi được! Có thể khóc nhỏ đi chút không!”

Bà nội Dương Dương không khỏi ‘giảm bớt âm lượng’.

Ba của Dương Dương đang cầm di động, phiền não nói: “Không biết tại sao Mộc tổng mãi không bắt máy.”

Mộc tổng mà anh ta nói là Mộc Lập Quần của nhà họ Mộc.

Mẹ của Dương Dương cũng than thở: “Chuyện cấp bách lắm rồi, chúng ta phải tìm một ngọn núi cao làm chỗ dựa, làm ầm ĩ trên mạng như vậy thì nhà họ Tô nhất định không chịu để yên đâu, người ta chỉ cần một phút cũng có thể hại cho nhà ta phá sản!”

Khi trước nhà Dương Dương còn cảm thấy mình có lý, nếu nhà họ Tô dám hại nhà họ phá sản thì họ lập tức làm ầm trên mạng, kêu nhà họ Tô một tay che trời, hoành hành ngang ngược.

Nhưng bây giờ cộng đồng mạng lại hùa vào chửi mắng nhà họ, dù nhà họ Tô có hại nhà họ phá sản tan tành thì đám cư dân mạng kia cũng chỉ vỗ tay khen hay.

Bố mẹ Dương Dương càng nghĩ càng hối hận đến đứt ruột đứt gan, đều tại bà nội Dương Dương cả!

Bà nội Dương Dương lập tức nói: “Mẹ thân với bà cụ Mộc, mẹ gọi cho bà ấy luôn!”

Dứt lời bà cụ lấy di động ra, gọi vài cuộc mới có người bắt máy.

Bà cụ cười nói: “Alo, bà cụ Mộc à, là tôi đây…”

Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói tức giận của bà cụ Mộc: “Nhà bà đừng gọi cho chúng tôi nữa, muốn hại chết nhà họ Mộc hả!”

Dứt lời bà cụ Mộc không thèm giải thích nguyên nhân gì mà cúp luôn điện thoại.

Bà nội Dương Dương và ba mẹ cậu bé tròn mắt ngỡ ngàng.

“Nhà họ Mộc lợi hại như thế, sao phải sợ nhà họ Tô?”

Nào biết, lúc này nhà họ Mộc đang sợ chết khiếp.

Ngày tổ chức đại thọ 60 tuổi của bà cụ Mộc nhà họ Mộc đã mất hết mặt mũi, mấy gia tộc thỉnh cầu họ hợp tác khi trước đều chạy hết rồi, các mối quan hệ liên quan tới ‘người làm quan’ mà nhà họ Mộc luôn tự hào cũng cắt đứt quan hệ với họ.

Ban đầu nhà họ Mộc đi khắp nơi khoe khoang Mộc Quy Phàm là cháu trai họ sau lưng anh, kết quả bị Mộc Quy Phàm ‘chỉnh’ cho một phen, bây giờ nào dám bắt quàng với anh nữa.

Hết cách, nhà họ Mộc chỉ đành tìm các gia tộc nhỏ không tham dự lễ mừng thọ bàn chuyện hợp tác, khi trước nhà họ Mộc cảm thấy mấy gia tộc đó không có tư cách, giờ thì hay rồi, quá nửa số gia tộc nhỏ cũng phớt lờ nhà họ Mộc.

Giờ đây, nhà họ Mộc tựa như những chiếc lá trên ngọn cây vào mùa thu, chấp chới trong gió…

Khó khăn lắm mới tìm được gia tộc nhỏ nhà Dương Dương, có chút tiền bạc lại dễ bị gạt, kết quả thì sao? Bọn họ dám chọc giận Túc Bảo!

Bà cụ Mộc càng nghĩ càng thấy khó thở, buồn bực nói: “Ban đầu Túc Bảo kia còn nói muốn tới nhận bà cố nội này, giờ chẳng thèm hỏi han gì tới bà già này hết, đúng là từ bé đã vô tình bạc bẽo!!”

Bà cụ Mộc hối hận muốn chết, nếu lúc đầu nhận Túc Bảo thì bây giờ bà đã là lão phu nhân có địa vị cao nhất Kinh Đô rồi!

Ai gặp bà chẳng phải khom lưng uốn gối nói một tiếng ‘chào lão phu nhân!’

Nào phải chịu ấm ức như bây giờ!!

**

Đêm nay, chẳng biết có bao nhiêu người không ngủ được.

Bà nội Dương Dương trằn trọc mãi, càng nghĩ càng thấy tủi thân.

Bà cụ chỉ muốn bảo vệ cháu trai thôi mà, có lỗi gì đâu chứ?

Lăn qua lăn lại tới nửa đêm, bà cụ mới chìm vào giấc ngủ…..

Thế nhưng vừa nhắm mắt bà cụ đã trông thấy một người đàn ông mặt tái nhợt, mặc áo choàng trắng, hai mắt nhìn bà đăm đăm.

Bà nội Dương Dương sợ hãi choàng tỉnh.

“Hù chết tôi rồi…” Bà cụ vỗ ngực: “Hóa ra là mơ…”

Ngay lúc này, cửa sổ cạch một tiếng, không rõ có thứ gì rơi vào trong phòng.

Bà nội Dương Dương vô thức quay đầu nhìn lại.

Liếc mắt một cái mà hồn vía suýt bay lên mây…..

Ngoài cửa sổ, một nhóm ‘người’ mặc áo liệm đang đứng thẳng đờ.

Áo liệm màu xanh lá, xanh lam, thậm chí có cả màu đỏ đậm….

Đám người đó lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bà nội Dương Dương. Gió thổi qua, rèm cửa được vén lên, chớp mắt một cái đám người đó đã di chuyển từ bên ngoài vào tập trung trong phòng.

Bà nội Dương Dương thét to một tiếng, chỉ cảm thấy tấm chăn âm ấm, hóa ra bà cụ sợ đến mức tè ra quần rồi.

“Cứu với… cứu với!”

Bà nội Dương Dương bò dậy toan chạy, nhưng tay chân mềm nhũn nên ngã phịch xuống đất.

Cả người bà cụ ướt đầm mồ hôi, bà vừa bò ra ngoài vừa kêu lớn: “Cứu với…. có quỷ… có quỷ!”

Lúc này, một đôi giày liệm không chạm đất lơ lửng trước mặt bà nội Dương Dương.

Bà cụ khóc nức nở vì sợ, run rẩy ngẩng đầu, liền thấy một đôi con ngươi đang nhìn mình đăm đăm.

Hơn nữa, đây còn là người bà cụ quá quen thuộc, chính là bà mẹ chồng khi còn sống luôn đấu đến một mất một còn với bà, sau đó bị bà chọc tức đến chết đây mà…

“Mẹ…. mẹ..” Bà nội Dương Dương sợ mất mật.

Chỉ thấy bà mẹ chồng cười, nghiến răng nói: “Ngưu Ái Hoa, cô giỏi quá nhỉ! Cô còn chê nhà họ Lí chúng tôi bị cô hại chưa đủ thảm sao?”

Tổ tiên nhà họ Lí đều lạnh lùng nhìn bà nội Dương Dương.

Chế độ đầu thai rất đơn giản, công đức lớn càng nhanh được đi đầu thai.

Vốn dĩ những quỷ hồn này khi còn sống làm rất nhiều chuyện không tốt, cho nên họ bị giữ lại hồn thể để trả hết nợ.

Mới đây họ đã trả xong nợ, chuẩn bị đi đầu thai, ngàn vạn lần không ngờ tới—

Còn bị lôi cả tập thể lên trần gian!!!

Tổ tiên nhà họ Lí mắng: “Lấy vợ ghê gớm hại ba đời! Tạo nghiệt, đúng là tạo nghiệt mà!”

“Đừng để nó tiếp tục hại chúng ta nữa, hôm nay kéo nó xuống địa ngục luôn đi!”

Lấy vợ bất hiếu hại ba đời! Bà nội Dương Dương hại mẹ chồng tức đến bỏ mạng.

Sau đó nuôi con trai mình thành đồ bỏ đi.

Tổ tiên nhà họ Lí làm việc vả tích âm đức dưới địa phủ, cuối cùng nhà họ Lí cũng cưới được cô con dâu hiền lành đức hạnh là mẹ của Dương Dương….

Nhưng sau đó thì sao… Bà nội Dương Dương cả ngày đối đầu với con dâu, còn xúi giục cháu trai đừng nghe lời mẹ ruột, hại cho cháu trai ‘bỏ đi’ hơn cả ba nó.

Người ta có công đức đã sớm ngày đi đầu thai rồi, thậm chí còn có thể để lại âm đức phù hộ che chở cho con cháu đời sau.

Tổ tiên nhà họ Lí thì sao? Chết rồi còn không yên thân!

Bà nội Dương Dương suốt ngày thắp hương cầu xin họ bảo vệ!

Bọn họ bảo vệ cái mốc ý!

Một trong mấy quỷ hồn tức giận chộp lấy chân bà nội Dương Dương rồi kéo ra ngoài.

“Đi! Đi ngay lập tức!”

Bà nội Dương Dương gào thét khóc to: “Đừng! Cứu với… cứu!”

“Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết, tôi chưa sống đủ….”

Tiếng hét chói tai xuyên thấu bầu trời

Tiếc thay, ba mẹ Dương Dương nhận được cuộc gọi bất ngờ giữa đêm nên vội vã tới công ty rồi.

Dương Dương thì ngủ say như heo chết.

Chỉ còn bà nội Dương Dương gào thét một mình….

Ngày hôm sau.

Dương Dương thức dậy quá đói bụng nên gõ cửa gọi bà nội cậu.

Mãi không nghe thấy tiếng bà nội trả lời.

Dương Dương mở cửa đi vào thì ngửi thấy một mùi hôi thối.

Kế đó cậu bé trông thấy bà nội mình nằm dưới đất, miệng méo xệch mắt trợn ngược. Dương Dương sợ hãi nhảy dựng lên rồi chạy ra ngoài la hét.

“Mẹ, mẹ ơi…. bà nội hóa thành quỷ rồi!”

Các vấn đề tài chính của nhà họ Lí bị báo cáo, phơi bày. Chỉ trong một đêm công ty của họ bị kiểm tra và niêm phong, bố mẹ Dương Dương bận đến sứt đầu mẻ trán.

Lúc này bà nội Dương Dương lại bị đột quỵ, tuy cứu được tính mạng nhưng nằm liệt trên giường, không thể tự chăm sóc bản thân.

Bà cụ đau khổ vô cùng, sống còn khó chịu hơn chết, bây giờ bà cụ mới bắt đầu hối hận, nước mắt nước mũi rồi nước miếng dính đầy mặt.

**

Biết tin nhà họ Lí gặp họa, một đám người lại vỗ tay khen hay trên mạng.

Đồng thời, trên mạng bùng nổ trào lưu ‘Xin lỗi Tô Bảo’. Trào lưu này hot hơn bao giờ hết.

Mở đầu là lời khóc lóc xin lỗi của một số lượng lớn những người nổi tiếng trên mạng bị bắt vì tung tin đồn thất thiệt.

Sau đó, Đại V – những tài khoản chỉ tham gia ít vào vụ việc nên cơ quan chức năng không đủ điều kiện để kết án, đã quay một video suốt đêm để nói lời xin lỗi.

Ngay sau đó, mọi chuyện trở nên rất ‘ảo diệu’, thấy vụ này nổi tiếng thì cộng đồng mạng lập tức hùa theo phong trào!

Từng người một, từ nghiệp dư đến người có chút tiếng tăm trên Internet đều lần lượt làm video để xin lỗi. Thậm chí còn nhân cơ hội này nói về món súp gà gì đó cho tâm hồn và nguyên tắc sống!!

Chỉ trong một đêm, các video của họ đã nhận được vô số lượt thích.

Sau đó, những lời xin lỗi và đạo lý sống không còn thỏa mãn được đám cư dân mạng này.

Có người bắt đầu sửa lời bài hát, vừa nhảy vừa hát: [Nghe tôi nói xin lỗi, thật sự xin lỗi, Túc Bảo hãy tha thứ cho dì…]

Có người còn quay video cảnh quỳ trên đất gào khóc rồi cảm động và hâm mộ chính mình bởi kỹ năng diễn xuất khoa trương của bản thân.

Thậm chí có không dưới mười người nói chính mình là người ban đầu nói sẽ quỳ lạy xin lỗi Tô Bảo. Sau đó làm như đã hứa: Trực tiếp quỳ lạy, tiện thể đem hàng bán ra giới thiệu….

Khi nhìn thấy những video này, Túc Bảo sững sờ quá đỗi.

Không rõ tại sao, cô bé cảm thấy lạnh cả người.

Những người trên mạng này bị sao thế?

Rõ ràng là người còn sống, tại sao lại hành động như quỷ vậy?

Ngay lúc này, Túc Bảo vuốt tới một video khác.

Nhìn nội dung trong video, cô bé chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt, không khỏi run cầm cập.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK