Mục lục
Truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng Túc Bảo.

Tiểu Ngũ cuộn mình trong vòng tay của Túc Bảo, Túc Bảo thì co ro trong vòng tay của bà cụ Tô.

Con vẹt vừa mới suýt chút nữa bị bóp chết, phản ứng có chút căng thẳng, Túc Bảo cũng rất đau lòng, bé đã không bảo vệ tốt cho Tiểu Ngũ.

Thấy Túc Bảo dần bình tĩnh lại, bà Tô nói: “Túc Bảo đã khá hơn chưa? Chuyện này quả thật là chị Hạnh Hân đã sai, Túc Bảo không sai.”

Ông Tô cũng nói: “Đúng! Túc Bảo giỏi lắm, là một đứa trẻ rất hiểu chuyện.”

Bà Tô nói tiếp: “Túc Bảo là đứa cháu ngoan của bà ngoại!”

Hai người lớn tuổi, ông một câu, tôi một câu, khen lấy khen để.

Đây là lần đầu tiên Túc Bảo được khen như vậy, xấu hổ nắm lấy cánh của Tiểu Ngũ, nói: “Ông bà ngoại cũng là đứa bé ngoan!”

Hai lão già sửng sốt, rồi bật cười.

Tô Nhất Trần vừa mới họp trong phòng làm việc, bây giờ mới ra ngoài để tìm hiểu về cuộc chiến giữa Túc Bảo và Hạnh Hân, không thể không cau mày.

Anh đứng ở cửa nhìn Túc Bảo không nói lời nào, trong lòng có chút đau.

Nhìn thấy Tô Tử Lâm đến gần, anh trầm giọng nói: “Lão nhị, chuyện này chú phải mau chóng giải quyết đi.”

Khi Vệ Uyển mới gả đến, tuy hai người không có quan hệ sâu sắc nhưng cũng đã có với nhau một đứa con trai là Tô Tử Hi, vì vậy vẫn được coi là ổn.

Nhà họ Tô không biết sự thật cho đến khi Hạnh Hân được sinh ra, Tô Tử Lâm muốn ly hôn nhưng nhà họ Vệ không chịu.

Vì sự mất tích của cô em gái Tô cẩm Ngọc, mọi người cố gắng hết sức để tìm kiếm cô ấy, nên sự việc này đã kéo dài cho đến tận bây giờ.

Tô Tử Lâm nghẹn ngào nói: “Em biết, nhưng bây giờ hai đứa trẻ đã lớn như vậy, em lo lắng rằng việc ly hôn sẽ ảnh hưởng đến chúng.”

Bất kể như thế nào, chúng vẫn là con ruột của mình, mặc dù không hợp nhau lắm nhưng vẫn không thể buông tay.

Tô Nhất Trần gật đầu, mỗi gia đình đều có những nỗi khổ riêng, anh cũng không thể đưa ra quyết định cho cuộc sống của Tô Tử Lâm.

Anh nói: “Chú tự lo đi.”

Hai người nhìn sang phòng của Túc Bảo, cô bé đã không còn khóc nữa, đang cùng Tô lão phu nhân thảo luận đặt tên của mình.

Bé nói: “Mẹ nói rằng kê là một loại kê, sau khi bóc vỏ được gọi là kê. Kê có khả năng chịu hạn và dễ thích nghi, vì vậy mẹ đặt tên cho Túc Bảo là Túc Bảo.

Âm thanh non nớt của trẻ con, nhưng trên mặt lại tràn đầy nghiêm túc, tựa hồ nói lại nguyên văn lời mẹ nói.

Tô lão phu nhân chóp mũi chua xót, bà gật đầu nói: “Tên của Túc Bảo rất hay, mẹ họ Tô tên Tô Cẩm Ngọc, Túc Bảo cũng họ Tô, được không?”

Túc Bảo vui vẻ gật đầu.

Chà, họ của bé là họ Tô, giống với họ của mẹ.

Tô lão gia cười nói: “Tô có cái gì hay nhỉ?”

Túc Bảo giơ lên hai tay nhỏ bé, vội vàng đáp: “Tô Tiểu Bảo!”

Mọi người không nhịn được cười.

Tô Nhất Trần bước vào nói: “Gọi là Tô Tô đi”

Bà cụ Tô lắc đầu: “Không ổn, nghe giống như ‘Chú’ vậy.”

(Tô trung tiếng Trung là Sư, nghe giống chữ ‘chú)

Họ quyết định tổ chức một cuộc họp gia đình.

Bà cụ Tô lại hỏi: “Túc Bảo năm nay ba tuổi rưỡi phải không?”

Túc Bảo suy nghĩ một chút: “Phải không? Mẹ nói Túc Bảo ra đời vào ngày đàn áp 315.”

(Ở Trung Quốc 315 là ngày 15.3, ngày chống hàng giả hàng lậu trên toàn quốc.)

Mọi người dừng lại, 315…Là một tuần sau!

Một tuần sau, Túc Bảo sẽ tròn bốn tuổi.

Bà cụ Tô nói: “Thật tuyệt. Vừa vặn, chúng ta sẽ tổ chức sinh nhật cho Túc Bảo và mua cho Túc Bảo một chiếc bánh kem siêu to, được không? Sau đó Túc Bảo có thểdùng chiếc bánh đó để ước một điều ước!”

Ánh mắt Túc Bảo sáng lên, vui vẻ nói: “Có thật không ạ?”

Bé sắp có một chiếc bánh kem lớn, trước đây bé chưa bao giờ có…

Thấy dáng vẻ hạnh phúc của cô bé, bà cụ Tô không khỏi tò mò: “Trước kia Túc Bảo đón sinh nhật cùng ai?”

Túc Bảo lắc đầu: “Túc Bảo không có sinh nhật, ba nói không có thời gian, dì nói lúc mang thai nhìn thấy bánh kem sẽ nôn…”

Bé cố gắng cẩn thận nói với ông bà rằng bé chỉ muốn một chiếc bánh nhỏ thôi cũng được.

Không biết cuối cùng ông bà sẽ cho bé loại bánh như thế nào?

Vì vậy, bây giờ, Túc Bảo đang tràn đầy mong đợi với sinh nhật của mình!

Có bé là có thể ước, bé đã từng nhìn thấy dì ước, bây giờ bé cũng được ước—-

Khi đó, bé có thể ước một điều, hy vọng mẹ sẽ sống hạnh phúc cùn mây, mặt trăng và mặt trời, hy vọng ông và bà sẽ sống lâu trăm tuổi và được hạnh phúc!

Nhìn thấy bé con vui vẻ, mọi người đều yên tâm.

Mọi người trở lại trong bữa tối, sau bốn năm đây là lần đầu tiên nhà họ Tô náo nhiệt như vậy. Trên bàn ăn tối, ông cụ Tô đề cập đến việc đặt tên cho Túc Bảo, mọi người đều vắt óc suy nghĩ. Vệ Uyển im lặng, trong lòng càng cảm thấy không vui.

Túc Bảo vừa mới đánh Hạnh Hân, tại sao bọn họ không thèm để ý đến Hạnh Hân chứ?

Bây giờ họ lại đang thảo luận về tên của Túc Bảo một cách phấn khởi như vậy, họ đã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của Hạnh Hân chưa? Chắc chắn, Hạnh Hân thấy rằng sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Túc Bảo, thì con bé sẽ lại trở nên không vui!

Cô ta gắt gao lườm Túc Bảo.

“Hân Hân, đây là món thịt cua mà con thích…” Vệ Uyển cảm thấy oan ức thay con gái mình.

Hạnh Hân nhìn Túc Bảo chằm chằm, cô bé không muốn Túc Bảo ăn cùng bàn với cô, bàn này là của cô, nhà này là của cô, sao con nhóc kia lại ở đây được.

Túc Bảo vẫn còn tức giận về chuyện của Tiểu Ngũ nên bé cảm thấy chị Hạnh Hân thật vô lý, bé chu mỏ quay đầu đi chỗ khác.

Bạn phớt lờ tôi, thì tôi phớt lờ bạn!

Thấy Túc Bảo phớt lờ mình, Hạnh Hân nổi giận, ném mạnh chiếc muỗng nhỏ xuống đất, bật khóc!

Tô Tử Hi, Tô Tử Chiến, Tô Tử Du, ba đứa nhỏ đồng thời trợn tròn mắt.

Lại nữa!

Vệ Uyển vội vàng hỏi: “Hạnh Hân làm sao vậy? Sao đột nhiên lại khóc?”

Hanh Hân giật lấy bát, hất thức ăn trong đó lên, khóc không ngừng: “Mọi người đều mặc kệ con!”

Vệ Uyển đau lòng! Cô nhìn thẳng vào mọi người—-

“Mấy người có thấy không? Tất cả là lỗi của mấy người!”

Mọi người không ngừng bàn tán về cái tên Túc Bảo, điều này khiến trái tim non nớt của Hạnh Hân bị tổn thương!

Vệ Uyển nói: “Ngoan, mẹ ở đây, mẹ thương Hạnh Hân.”

Nhưng Hạn Hân không thuận theo mà ném chiếc đũa vào giữa bàn, vừa khóc vừa hét: “Con không cần! Con không muốn! Con không muốn nó ngồi chung bàn ăn với con, con không muốn có em gái!”

Tô lão gia nén giận, lạnh lùng nói: “Không muốn ăn thì đi xuống! Ai dạy con ném bát đũa lên bàn như thế hả?”

Thấy ông nội hung dữ như vậy, Hạnh Hân càng khóc dữ dội hơn, cô dùng một chân đá mạnh xuống chân bàn: “Con không muốn, con không muốn!”

Mặc kệ người khác nói gì, cô chỉ nói ba chữ: Con không muốn!

Mọi người: “…

Tô Tử Lâm không nói lời nào, ôm Hạnh Hân muốn rời đi, nhưng ai biết Hạnh Hàn lăn lộn một vòng, làm hắn tức giận đến mức trực tiếp túm lấy quần áo của Hạnh Hân sau lưng, kéo cô lên lầu.

Vệ Uyển vội vàng hỏi: “Tô Tử Lâm, anh đang làm gì vậy!”

Túc Bảo sợ đến nỗi thịt trong tay rơi xuống, lo lắng nói: “Cậu hai, đừng đánh chị Hạnh Hân…”

Bé cũng từng bị ba kéo đi như vậy.

Nghĩ đến vẻ mặt hung ác của ba, Túc Bảo đột nhiên cảm thấy chị Hạnh Hân cũng hơi đáng thương.

Tô Tử Lâm sững sờ, vô thức buông Hạnh Hân ra.

Vệ Uyển nhanh chóng ôm Hạnh Hân đang sợ hãi vào lòng, lườm Tô Tử Lâm với đôi mắt đẫm lệ và đi lên lầu!

Cô cảm thấy tất cả mọi người đều quá đáng, có cần phải đối xử với một đứa trẻ như vậy không?

Họ không nhìn thấy sao? Trên cổ tay Hạnh Hân còn có vết thương, mắt cũng bầm tím, tại sao lại có thể đới xử với Hạnh Hân như vậy?

Vệ Uyển cảm thấy tim mình như sắp vỡ ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK