Mục lục
Truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu bé được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, sắc mặt đã chuyển sang màu đen, hai má cũng lõm xuống, nhìn không hề giống một đứa nhỏ sáu bảy tuổi.

Ôn Như Vân nghẹn ngào: “Diệc Nhiên, mẹ đưa con về nhà.”

Không cứu được thì không cứu được, ngẫm lại con trai bé bỏng như vậy nhưng cả người cắm đầy dây nhợ, lẻ loi một mình trong phòng cấp cứu, tội nghiệp biết bao.

Xe chạy ra ngoài, Tư Dạ bẻ tay lái, đi về phía nhà họ Tô.

Ôn Như Vân tuyệt vọng ôm chặt Tư Diệc Nhiên, hoàn toàn không chú ý xe đang đi đâu.

Thẳng đến khi một cú điện thoại gọi tới, Tư Dạ nghe máy, giọng nói đầy tức giận của bà cụ Tư vang lên: “Tư Dạ, con mang Diệc Nhiên đi đâu rồi?”

Tư Dạ bình tĩnh đáp: “Bác sĩ nói Diệc Nhiên không cứu được, con dẫn bé đến nhà họ Tô.”

Anh kể lại lời dặn dò của Túc Bảo hôm qua.

Bà cụ Tư, cũng chính là bà nội của Tư Diệc Nhiên, là một bà lão khá mê tín, ăn một bữa cơm cũng phải tra lịch xem ngày lành.

Nhưng lúc này, bà cụ nghe Tư Dạ nói xong lại nổi giận: “Con đi tìm một cô bé thì có ích gì? Nó chỉ là đứa trẻ, biết gì chứ? Mẹ đi mời đại sư, mau mang Diệc Nhiên về đi!”

Tư Dạ nhíu mày, bà cụ đã từng mời rất nhiều đại sư nhưng cuối cùng lại phát hiện ra bọn họ đều là phường lừa gạt.

Tư Dạ: “Không cần.”

Ôn Như Vân ngồi ngay bên cạnh nên cũng nghe được giọng bà cụ: “Không cần cái gì! Kêu con về đây có nghe chưa! Lần này mẹ tìm Vân đại sư, con có biết ông ấy là ai không? Người khác đến cửa cầu xin cũng không được đâu, Vân đại sư đã đắc đạo thành tiên rồi, biết không! … Vân đại sư thì không tin, lại đi tin con nhóc kia!”

Tư Dạ thản nhiên nói: “Con cúp máy đây.”

Dứt lời, anh cúp điện thoại luôn.

Ôn Như Vân ôm chặt Tư Diệc Nhiên, hỏi: “Chúng ta đi tìm Túc Bảo à anh?”

Cô chủ nhỏ nhà họ Tô vừa mới được tìm trở về, cô cũng nghe nói qua rồi.

Tư Dạ hỏi: “Em có tin cô bé kia không?”

Nếu cô nói không tin… Vậy anh sẽ quay đầu xe, dẫn Diệc Nhiên về nhà.

Không ngờ Ôn Như Vân lại kiên định nói: “Em tin!”

Chỉ dựa vào việc cô bé kia đã cõng con trai cô về.

Chỉ dựa vào việc Diệc Nhiên hôm qua còn chưa lộ ra triệu chứng suy sụp mà Túc Bảo đã nói nhớ quay lại tìm cô bé.

**

Đầu kia, bà cụ Tư cúp điện thoại, tức giận muốn hộc máu.

“Vân đại sư, ông xem, có thể theo tôi đến nhà họ Tô một chuyến không?”

Bên cạnh bà cụ Tư là một đạo sĩ đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần, lông mày còn dài hơn cả ria mép.

Nghe vậy, ông ta ngạo nghễ nói: “Bình thường lão đạo không tham gia vào chuyện thế tục, theo thí chủ đến nơi này một chuyến đã là ngoại lệ rồi…”

Bà cụ Tư thành kính gật đầu: “Đúng vậy, đều do thằng con trai bất hiếu của tôi! Thế mà lại muốn đi tìm một con nhóc!”

Bà cụ vừa sốt ruột vừa bất đắc dĩ kể lại lời Tư Dạ nói lúc này, lại nhắc tới chuyện tu sửa hương miếu cho Vân đại sư, tạo phúc…

Lúc này Vân đại sư mới nói: “Được rồi, chúng ta xem như cũng hữu duyên, lão đạo đi cùng thí chủ một chuyến vậy, để xem là con nhóc nào miệng còn hôi sữa đã dám ton ga ăn nói lung tung!”

Bà cụ Tư vô cùng cảm kích, dẫn theo Vân đại sư chạy tới nhà họ Tô.

**

Sau khi ăn sáng xong, Túc Bảo cứ nhìn ra ngoài cửa, không yên lòng.

“Sư phụ, người nói anh trai nhỏ kia có việc gì không ạ?”

Giấc mộng sáng nay thật sự khiến bé lo lắng, “quỷ nhỏ” trong mộng không nói một tiếng nào, cứ nhìn bé chằm chằm mãi.

Túc Bảo cảm thấy, nếu “quỷ nhỏ” thật sự chết đi thì liệu có thể biến thành quỷ không nhỉ, mỗi ngày đều đến nhìn bé chòng chọc trong mơ…

Kỷ Trường khoanh chân ngồi bên cạnh, tay cầm bút chì màu tô vẽ cái gì đó, thờ ơ nói: “Muốn biết không? Sư phụ dạy con bói toán.”

“Còn nhớ ngày hôm qua sư phụ dạy con chứ, Huyền Môn ngũ thuật: sơn, y, mệnh, bốc, tướng.”

Túc Bảo: “Dạ nhớ….”

Kỷ Trường liếc bé, ánh mắt đầy hoài nghi.

Hôm qua hắn còn chưa dạy xong bé đã ngủ quên mất, nhớ cái rắm.

Kỷ Trường nói: “Mệnh, tức là mệnh học, dựa vào bát tự vào sao trời để suy luận vận mệnh của một người. Bốc tức là xem quẻ lục hào*, suy đoán cát hung họa phúc trong tương lai…”

*Lục hào là hình tướng của Kinh dịch, sử dụng quẻ gồm Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài, ghép với nhau tổng cộng có 64 quẻ. Mỗi quẻ đều có sáu hào tổng cộng là 384 hào. Lại thêm ngũ hành, địa chi, lục thân, lục thần, kết hợp nhiều quẻ tượng liền có thể mô phỏng ngàn vạn nhân gian.

Hắn chậm rãi dạy hết huyền thuật cơ bản cho Túc Bảo, bé nghe rất nghiêm túc, Kỷ Trường cũng không biết rốt cuộc bé có nghe hiểu hay không.

“Hiện tại con tự tính thử xem, Tư Diệc Nhiên thế nào rồi?”

Túc Bảo lập tức quay đầu nhìn trái phải.

Xem quẻ, xem quẻ… Mai rùa, mai rùa…

Cục bột nhỏ chỉ nhớ hai cái này…

Đột nhiên hai mắt bé sáng bừng, chạy đến hồ giả bên cạnh, bắt một con rùa già đang thảnh thơi phơi nắng lên!

“Hì hì!”

Túc Bảo ném con rùa xuống bãi cỏ.

Rùa già lăn ra ngoài, mai rùa xoay tròn mấy vòng trên bãi cỏ mới dừng lại!

Rùa già: “???”

Kỷ Trường: “???”

Mặc dù bói toán cần dùng mai rùa nhưng không phải của rùa sống đâu giời ạ!

Lại làm trò gì thế!

Túc Bảo ngồi xổm trước mặt cụ rùa, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nghiêm túc: “Vâng vâng, như vậy ạ…”

Khóe miệng Kỷ Trường giật giật: “Gì vậy?”

Túc Bảo: “Anh trai nhỏ vẫn chưa chết, đang tiến về phía chúng ta đấy!”

“Ngoài ra còn có một lão lừa đảo… Anh trai nhỏ phải chịu tội rồi! Có thể không sống được…”

Bé ngồi xổm trên mặt đất, hai tay chống đầu gối, gác cằm lên mu bàn tay nghiêm túc nhìn cụ rùa.

Rùa già giãy dụa, vươn đầu cắn một ngọn cỏ nhỏ, lật mình lại!

Túc Bảo: “Í! Có thể lật ngược lại được nè!”

Khóe miệng Kỷ Trường co rút đến tê dại.

Có thể lật ngược là quỷ gì thế?

Kỷ Trường tức giận bấm tay, bỗng nhiên kêu lên, ngạc nhiên nhìn Túc Bảo.

Vậy mà lại đúng như lời bé?

Đúng lúc này, bên ngoài trang viên nhà họ Tô truyền đến tiếng động cơ xe hơi.

Túc Bảo đứng lên, vỗ mông nhỏ, chạy ra bên ngoài.

Giọng nói của ông cụ Tô và bà cụ Tô vang lên loáng thoáng: “Ngài Tư, Diệc Nhiên thế nào rồi? ”

“Túc Bảo ở đây, dì Ngô đi gọi Túc Bảo…”

Túc Bảo chạy rất nhanh: “Bà ngoại ơi, con đến rồi đây! ”

Bà cụ Tô vội vàng giữ bé lại: “Chậm một chút, sao con chạy nhanh thế. ”

Túc Bảo nhìn Tư Dạ, rồi cả người phụ nữ đang ôm Tư Diệc Nhiên đứng bên cạnh.

“Ông nội rùa nói với Túc Bảo anh trai nhỏ sắp tới nên Túc Bảo lập tức chạy ra.”

Bà cụ Tô và ông cụ Tô nghi hoặc, ông nội rùa là ai?

Khoảnh khắc Ôn Như Vân nhìn thấy Túc Bảo, cô cảm giác như mình vừa bắt được cọng rơm cứu mạng.

“Túc Bảo, xin cháu cứu Diệc Nhiên…”

Thương thay cho tấm lòng cha mẹ, Ôn Như Vân đã hoàn toàn hoảng hốt rồi.

Diệc Nhiên ở trong lòng cô không còn động tĩnh gì nữa!

Túc Bảo vừa chạy về phòng vừa nói: “Mau vào đi!”

Tư Dạ đón lấy Tư Diệc Nhiên, bước nhanh đuổi theo bé.

Bà cụ Tô và ông cụ Tô cũng vội vàng theo sau.

Túc Bảo dẫn mọi người vào phòng rồi lại xuống bếp, sư phụ nói, muốn chiêu hồn cần tìm một chậu đốt tiền giấy, với cả quần áo của anh trai nhỏ…

Dì Ngô vội hỏi: “Cô chủ nhỏ, cháu muốn tìm gì?”

Túc Bảo nói: “Con muốn tìm một cái chậu sắt, còn muốn tiền giấy, với cả một bộ quần áo của anh trai nhỏ…”

Bé vừa nói vừa nhìn về phía Tư Diệc Nhiên, bỗng phát hiện trên đỉnh đầu cậu có một cây nhang đang cháy.

Túc Bảo sửng sốt, lặng lẽ hỏi: “Sư phụ, trên đầu anh trai nhỏ là cái gì vậy?”

Kỷ Trường: “Đây gọi là nhang âm trên đỉnh đầu. Trước khi người chết, trên đỉnh đầu sẽ xuất hiện một gốc nhang âm, đợi đến khi nó cháy hết cũng là lúc người đó lìa đời.”

Nói xong, hắn khẽ nhíu mày.

Tính mạng gặp nguy hiểm nhưng nếu chưa hết mệnh, cho dù có đặt một bước chân vào Quỷ Môn Quan rồi thì vẫn sẽ không xuất hiện nhang âm.

Đỉnh đầu đã xuất hiện nhanh âm, vậy chết là cái chắc.

Thằng nhóc này thật sự không sống nổi được ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK