Mục lục
Truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở đây náo loạn, những người lớn cũng vội vàng chạy tới.

Một người phụ nữ đi tới trước mặt Tuyết Nhi, hỏi: “Làm sao vậy?”

Tuyết Nhi hai mắt đỏ hoe khóc, thấp giọng nói: “Mẹ, vừa rồi Túc Bảo bảo con cút đi… nhưng con không có làm gì đắc tội em ấy! Tại sao em ấy lại đuổi con đi? Thực xin lỗi, Tuyết Nhi cảm thấy thật có lỗi!”

Nghe vậy, người ngoài cuộc âm thầm nói trong lòng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Túc Bảo chính là một con bé kiêu ngạo.

Vệ Uyển ôm lấy Hạnh Hân, hai mắt đỏ hoe, không ngừng dỗ dành: “Được rồi, là Túc Bảo đánh con trước, bảo bối của mẹ, đừng khóc…”

Biểu cảm trên mặt Tô Tử Chiến càng trở nên lạnh lùng.

“Hạnh Hân đánh Túc Bảo trước hay Túc Bảo đánh Hạnh Hân trước, thím hai, thím hỏi mọi người sẽ biết.”

Tô Tử Chiến thật sự không nói nên lời.

Mặc dù cậu không thích người em gái này lắm nhưng cậu lại càng không thích Hạnh Hàn hơn.

Những bạn nhỏ xung quanh, tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi.

Vệ Uyển đột nhiên chỉ vào một cô bé: “Tuyết Nhi, nói cho cô biết đi.”

Bé gái tên Tuyết Nhi sững người một lúc, nhìn Vệ Uyển, rồi nhìn mẹ mình, ánh mắt khẽ chớp.

“Cháu…..Cháu nhìn không rõ, hình như là Túc Bảo đánh Hạnh Hân trước….”

Tô Tử Chiến nghe vậy cau mày, ý cô ta là cậu nhìn không rõ sao?

Vừa rồi khi Hạnh Hân lao tới, rõ ràng là hạnh Hân đánh người trước, sao lại thành Túc Bảo đánh trước rồi.

“Em nói cái gì? Nói lại lần nữa.” Cậu nhìn chằm chằm Tuyết Nhi, thanh âm lạnh lùng giống hệt ba.

Tuyết Nhi vội vàng nắm lấy quần áo mẹ, vẻ mặt bất đắc dĩ, cúi đầu không dám nói.

Mọi người không còn gì để nói.

Nhiều người đồn rằng đứa bé được nhà họ Tô đón về có tâm tư rất xấu xa, làm mẹ kế sảy thai, sau đó còn nhờ các cậu làm phá sản họ Lâm.

Bọn họ cũng có nghe nói qua Tô Cẩm Ngọc, tuy rằng Tô Cẩm Ngọc chết rất đáng thương bọn họ là muốn bù đắp những gì họ nợ Tô Cẩm Ngọc, nhưng bọn họ cũng không thể chiều chuộng đứa nhỏ như vậy!

Nhìn xem nhà họ Tô đang làm gì thế này?

Túc Bảo này có đầu óc âm mưu, chắc chắn biết nhà họ Tô áy náy với mình, cho nên muốn làm gì thì làm.

Mọi người lắc đầu: “Tô tiểu thiếu gia, đừng doạ Tuyết Nhi! Con bé cũng chỉ là nói sự thật mà thôi!”

“Trời ơi, Túc Bảo lại hư như vậy, tuy rằng con bé từ nhỏ đã không có mẹ rất đáng thương, nhưng cũng không thể làm như vậy nha….”

Hạnh Hân nghe thấy mọi người đều đứng về phía mình, thì càng khóc dữ dội hơn.

Mọi người xung quanh đều đang chỉ trích Túc Bảo.

Túc Bảo siết chặt nắm tay, bé không hiểu mình đã làm gì sai, nhưng tại sao tất cả mọi người đều nói là lỗi của bé?

Thế giới của người lớn sao lại khác thế giới của trẻ con đến vậy?

Túc Bảo kiên quyết nói: “Con không sai, mọi người nói dối! Cậu mua vấy này cho con mà, chị Hạnh Hân mới là người đánh con trước…”

Bé còn chưa nói xong, Vệ Uyển đã ngắt lời: “Đủ rồi! Mặt của chị con bị con đánh thành thế này, con còn muốn nói gì nữa hả?”

Túc Bảo: “…”

Vệ Uyển cúi xuống ôm Hạnh Hân vào lòng: “Hạnh Hân ngoan, đừng làm loạn nữa, chúng ta về trước đi.”

Hạnh Hân nghe thấy hai chữ ‘làm loạn’ càng khóc lớn hơn.

“Con không! Con không muốn quay về, con muốn váy của mình Huuu Huuu!”

Lời giải thích của Túc Bảo bị nhấn chìm trong tiếng khóc của cô.

Túc Bảo một mình đứng giữa đám đông, điều bé muốn nói lại bị những người xung quanh dập tắt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tử Chiến căng thẳng, có em gái thật rắc rối.

Vừa định kéo Túc Bảo ra sau, một bóng người cao lớn ôm lấy Túc Bảo trước.

Tô Nhất Trần và Tô lão gia đến, Tô Nhất Trần nhìn xung quanh, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Khuôn mặt anh lạnh lùng đến đáng sợ, Tuyết Nhi lập tức sững người, trốn đến sau lưng mẹ, không dám ló đầu ra.

Mọi người vội vàng lên án Túc Bảo:

“Hạnh Hân vừa mới chạy tới nói váy Túc Bảo đang mặc là của con bé, Túc Bảo không nói một lời liền đánh Hạnh Hân.”

Tô Dịch Thần cười lạnh một tiếng: “Cô chính mắt nhìn thấy?”

Ông Tô cũng chống gậy đi tới, ngữ khí kiên định: “Tôi tin Túc Bảo không phải đứa nhỏ như vậy, ai dám nói Túc Bảo sai, bước ra đây cho tôi.”

Mọi người nhất thời nghẹn họng, lần lượt quay sang nhìn Tuyết Nhi.

Tuyết Nhi không dám bước ra, Hạnh Hân càng khóc dữ dội hơn.

Mẹ Tuyết Nhi vội vàng cười nói:

“Bình tĩnh, bình tĩnh, đừng nóng, chẳng lẽ Tuyết Nhi nhà chúng ta sai rồi? Trẻ con đánh nhau cũng là chuyện bình thường…”

Nhưng chẳng ai để ý đến cô ta.

Về phần Vệ Uyển, Trong lòng cô ta lại càng khó chịu.

Khi không có người ngoài thì không sao, nhưng bây giờ có nhiều người ở đây như vậy, lời nói của ông lão chẳng phải trực tiếp nói Hạnh Hân vô cớ gây sự.

Vệ Uyển cố nén tiếng nức nở, thấp giọng nói: “Hạnh Hân, đi thôi, chúng ta không nên ở đây”

Mọi người nhìn Vệ Uyển bằng ánh mắt thương hại. Lại nhìn về phía Túc Bảo, ánh mắt càng thêm tinh tế.

Tô Dịch Thần quay lại nhìn Túc Bảo, đứng chắn trước đảm bảo Túc Bảo không bắt gặp những ánh mắt đó.

Nhưng Túc Bảo lại hiểu lầm, cắn môi không nói gì.

Bé đã quá quen với những cảnh như vậy.

Khi còn ở nhà họ Lâm, mỗi khi dì bị thương hay khóc, bố đều tra hỏi bé đầu tiên.

Và mỗi lần bé cố gắng giải thích, thì sẽ nhận được một cái tát từ ba mình.

Dần dần, Túc Bảo đã quen với điều đó, quen với việc mọi người nhìn bé với ánh mắt nghi ngờ và ghê tởm, quen với việc không giải thích, không nói chuyện.

Nhưng lần này thì khác, bé không muốn ông ngoại và cậu hiểu lầm…..

Túc Bảo lấy hết can đảm nói một cách chắc chắn:

“Vừa rồi con đang cắt bánh ngọt thì chị Hạnh Hân đột nhiên chạy tới, sau đó chị ấy túm lấy váy Túc Bảo, còn đánh Túc Bảo nữa, nên Túc Bảo mới tức giận đẩy chị ấy một cái.”

Sau khi Túc Bảo nói xong, mặc dù từ vựng không tốt lắm, nhưng logic của sư việc đã được sắp xếp rõ ràng.

Tô Tử Chiến nhìn Túc Bảo, một người em gái ít nói như vậy, cắn môi, nước mắt lưng tròng nhưng cố chấp không chịu khóc.

Vì lý do nào đó, cậu không thể ngồi yên.

Cậu đứng dậy kéo Túc Bảo qua một bên, nói: “Không liên quan đến Túc Bảo, em ấy không có làm gì cả.”

Tô Tử Chiến nhìn Hạnh Hân đang lăn lộn trên mặt đất, lạnh lùng nói:

“Hạnh Hân đột nhiên chạy ra túm lấy váy của Túc Bảo, Túc Bảo mới đẩy nó.”

Sau đó, anh ta nhìn Tuyết Nhi: “Về phần Túc Bảo nói để cho em né qua một bên thì không có nói thêm gì nữa.”

“Tuy rằng câu nói đó có vẻ như có nghĩa bảo Tuyết Nhi qua chỗ khác nhưng Túc Bảo thực sự không nói ‘cút đi’.”

Tô Tử Chiến sắc mặt nghiêm nghị, mặt không đỏ, tim không dập dõng dạc nói.

Bọn nhỏ ngây người.

Tuyết Nhi đỏ mặt, khóc trong vòng tay của mẹ.

Mọi người nhìn Tuyết Nhi, rồi nhìn Hạnh Hân, nhưng Tuyết Nhi lại không nói gì.

Nhưng liên quan đến Hạnh Hân, đó phải là lỗi của Túc Bảo.

Hãy nhìn xem con bé đang khóc lóc! Hạnh Hân cứ nói đó là váy của cô bé, làm sao đứa trẻ có thể nằm khóc thảm thiết như vậy.

Mọi người đều không tin lời Tô Tử Chiến nói, Hạnh Hân giật váy Túc Bảo là có ý gì!

Nghe những gì Tô Tử Chiến nói, ông cụ Tô và Tô Nhất Trần đã đoán được chuyện gì đã xảy ra, quả nhiên là Hạnh Hân là người ra ta trước.

Vệ Uyển chất vấn: “Ý con là gì chứ, là Hạnh Hân đã đánh người trước? Hạnh Hân bình thường chỉ hơi kiêu ngạo, nhưng con bé sẽ không đánh người.”

Ông cụ Tô tức giận nói: “ Nó có đánh người hay không, cô còn không biết sao?”

Ông nhìn Vệ Uyển, nói với khuôn mặt lạnh lùng: “Đưa nó về”

Ông Tô đã kiềm chế bản thân để không chỉ trích Vệ Uyển trước mặt người ngoài.

Tuy nhiên, Vệ Uyển lại không cảm kích, cô ta cảm thấy ông già quá thiên vị, chính Túc Bảo đã đẩy Hạnh Hân, nhưng sau đó lại che chắn cho nó!

Vệ Uyển đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói: “Ba, con nên biết cái gì chứ? Con chỉ biết rằng sau khi Túc Bảo đến, tất cả các người đều nhắm vào Hạnh Hân! Hạnh Hân căn bản không phải người như vậy! Là các người đã ép một đứa trẻ trở thành như vậy, Hạnh Hân đã làm cái gì sai chứ?”

Đôi mắt của Vệ Uyển đỏ hoe, cô chỉ có thể nói với Hạnh Hân: “Bảo bối, chúng ta quay về trước đi…

Tất cả mọi người đều ồn ào nên.

Nếu ban đầu chỉ là phỏng đoán, thì những gì Vệ Uyển nói bây giờ chứng tỏ Túc Bảo là một đứa trẻ chuyên gây rối.

Nhìn xem, gia đình tốt đẹp ban đầu cũng bị nó phá thành thế này.

Mọi người đều nhìn Vệ Uyển và Hạnh Hân một cách đầy thương cảm, cảm thấy rằng họ thật quá đáng thương…

Hạnh Hân vẫn khóc, lăn lộn trên mặt đất, tiếng càng to hơn.

Tô Tử Lâm cực kỳ xấu hổ, anh ta tiến lên chộp lấy Hạnh Hân rời đi.

Vệ Uyển vội vàng đuổi theo, tát anh một cái: “Anh đang làm gì vậy! Anh để con bé xuống!”

Tô Tử Lâm sắc mặt đỏ bừng, anh không giỏi nói chuyện, lúc tức giận chỉ có thể thốt ra hai chữ: “Câm miệng!”

Anh ta tiến lên nắm lấy tay Vệ Uyển, nghiến răng nói: “Đi theo tôi!”

Vệ Uyển vung tay ra khỏi anh, giọng nói hùng hồn: “Tôi không đi!”

Thấy ba mẹ cái nhau, Hạnh Hân thậm chí còn lăn lộn mãnh liệt hơn, gào khóc suýt thủng màng nhĩ.

Tô Nhất Trần lạnh lùng nói: “Đi lấy đoạn camera giám sát tới đây.”

Vệ Uyển nhất thời sửng sốt….

Cô ta tức giận đến phát run, còn muốn kiểm tra camera giám sát?

Họ thực sự muốn ép Hạnh Hân đến chết sao?

Vệ Uyển bật khóc, nghẹn ngào nói: “Anh không cần kiểm tra! Chúng tôi đi là được!”

Nói rồi muốn đến ôm Hạnh Hân đi nhưng Hạnh Hân không chịu, thế là một lớn một nhỏ ôm nhau gào khóc trên mặt đất.

Hạnh Hân bật khóc, Vệ Uyển đau lòng gạt nước mắt, bộ dạng như bị bắt nạt thảm hại…

Mọi người nhìn họ đầy thương hại….

Bà của Hạnh Hân không ngừng rên rỉ: “Bình tĩnh! Bình tĩnh! Trẻ con đánh nhau chút là chuyện bình thường mà!”

“Ôi, ông bà đừng giận! Chuyện nhỏ này có cần nghiêm trọng như vậy không?”

Bà mỉm cười khuyên bảo, hoàn toàn quên mất mình là kẻ đằng sau gieo rắc bất hoà.

Tô Nhất Trần phớt lờ bà ta.

Nhiếp quản gia vội vàng đưa tới một chiếc USB, nói: “Tiên sinh, giám sát đã được đưa tới, anh có muốn kiểm tra không?”

Không ngờ Tô Nhất Trần lại hất cắm lên, lạnh lùng lên: “Mở màn chiếu lên đi.”

Vệ Uyển sững sờ thốt lên: “Các người….sao các người có thể làm như vậy?”

Tô Nhất Trần cười lạnh: “Không phải nói Hạnh Hân không đánh người sao? Vậy thì sợ cái gì chứ?”

Vệ Uyển: “…”

Màn chiếu nhanh chóng được bật lên, những gì xảy ra tại đây từ từ hiện ra trên màn hình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK