Ra chiêu tiếp chiêu, anh vẫn chiếm ưu thế.
Nhưng trong lúc Trần Phong ở một bên đánh đến khí thế ngút trời, thì chỗ Thanh Chi lại rơi vào yên tĩnh đến kỳ lạ.
Giống như hai cảnh tượng hoàn toàn khác hẳn nhau xuất hiện ở cùng một không gian thời gian.
Một bên tĩnh một bên động, một bên nam một bên nữ.
Thời gian giống như bị không gian này ngưng đọng lại.
Nhưng đó chỉ là thời gian trong cảm giác, Trần Phong đấm trúng vào ngực của Nhiếp Thần, khiến anh ta lùi về sau mười mấy bước, mọi thứ đều thay đổi.
Miệng Nhiếp Thần có vị ngọt, tiếp đó phun ra máu tươi, uy lực của cú đấm này thậm chí đã tổn thương đến phổi của anh ta.
Nhiếp Chính trong lòng lo lắng, thanh kiếm trong tay vẫn không ngừng múa lượn, mắt thấy có vẻ sắp bại trận, anh ta chỉ đành miễn cưỡng duy trì.
Nhiếp Thần lúc này quay người nhìn Thanh Chi, anh ta đã biết cho dù anh em nhà họ có phối hợp cũng không thể nào khắc chế được Trần Phong, cho nên muốn nhờ Thanh Chi giúp đỡ, vừa nãy nhìn thấy chiêu thức của cô ấy, bọn họ cũng nhận ra sức mạnh của Thanh Chi rất cao.
Nếu như có cô ấy ra tay, vậy thì việc bắt được tên khốn Trần Phong này dễ như trở bàn tay.
Nhưng Thanh Chi vẫn đứng im bất động, hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của bọn họ.
Bất lực, anh ta lại tham gia vào trận đấu, bởi vì một mình Nhiếp Chính không thể nào chống đỡ được đòn tấn công của Trần Phong.
Nắm đấm của Trần Phong rất nhanh, thậm chí có cảm giác càng lúc càng nhanh, ban nãy Nhiếp Chính dùng kiếm chống đỡ, thanh kiếm bị bẻ cong như cánh cung, cuối cùng anh ta vẫn ăn một cú đấm.
Hai anh em biết nếu như đánh tiếp thậm chí có thể sẽ chết tại đây, hai người nhìn nhau, sự ăn ý được rèn luyện nhiều năm khiến bọn họ biết đối phương đang nghĩ gì.
Trong chớp mắt, thanh kiếm của Nhiếp Chính giả vờ tấn công, Nhiếp Thần thì nghiêng người muốn bỏ chạy.
Nhưng Trần Phong không hề có ý định để Nhiếp Thần đi, anh quẳng thanh kiếm của Nhiếp Chính đi, lập tức đuổi theo Nhiếp Thần, nhưng anh vừa tiến lại gần, thì Nhiếp Chính bên này lại thay đổi bước chân, vội vàng kéo dài khoảng cách với Trần Phong.
Trần Phong tức giân, cảm giác giống như bị đùa giỡn, lập tức muốn đi bắt Nhiếp Chính lại, nhưng Nhiếp Thần bên này cũng không thể giữ được.
Sau khi phản ứng lại, hai anh em mỗi người bỏ trốn theo một hướng.
Ý chí chiến đấu vô tận trong người Trần Phong bỗng dưng mất đi phương hướng để phát tiết, không còn mục tiêu là hai anh em nữa, anh chỉ có thể đi đấu với Thanh Chi gần mình nhất.
Vẫn là nắm đấm, một nắm đấm rất nặng.
Nhưng như có mắt ở đằng sau, Thanh Chi dễ dàng né sang một bên mà không cần quay đầu lại.
Tiếp đó Trần Phong định túm lấy vai của Thanh Chi, nhưng một bàn tay trắng nõn trong nháy mắt nắm lấy cánh tay anh, “rắc” một tiếng, cổ tay anh đã bị gãy.
Trần Phong không thấy đau, nhưng cổ tay đã không thể hoạt động được, bỏ tay phải xuống, anh lại đổi sang tay trái.
Sau đó như một lệnh copy paste, cảnh tượng đó lại xảy ra.
Anh kéo hai cánh tay bị gãy, chỉ còn hai chân là có thể tấn công được.
Nhưng anh sẽ không bao giờ có cơ hội nữa, một chưởng tay đập vào ót, cảnh vật xung quanh trong chốc lát trở nên mơ hồ.
Trần Phong ngã ra đất, cô nhóc ngồi bên ghế phụ ô tô mới bắt đầu có phản ứng.
Thanh Chi cũng có thể nhận ra cô nhóc này hình như rất quan tâm Trần Phong, bèn nói: “Nhóc biết anh ta?”.
Cô nhóc thấy Thanh Chi hỏi như vậy, cái đầu đang rướn ra định xem Trần Phong thế nào liền rụt lại.
“Xem ra nhóc không hề biết anh ta, vậy tôi giết quách anh ta đi cho xong”.
Thanh Chi lạnh lùng nhìn Trần Phong, sau đó định ra tay.
“Đừng!”.
Cô nhóc cuối cùng cũng lên tiếng ngăn cản.
Thanh Chi cười nhạt một tiếng, cô ấy không hề quan tâm Trần Phong sống hay chết, nếu như ban nãy cô nhóc kia không ngăn lại, có thể cô ấy sẽ giết chết Trần Phong ngay, bởi vì đó chỉ là một tên không quan trọng.
“Quả nhiên nhóc biết anh ta. Là crush à?”, Thanh Chi lại nói ra một câu nghe rõ ràng là rất kỳ lạ.
Nhưng hình như cô nhóc lại trở về trạng thái thu mình sợ hãi.
“Được rồi, tôi không giết anh ta”.
Nói xong, cô ấy mở cửa ghế sau của ô tô ra, cầm một tay Trần Phong đang nằm dưới đất nhấc anh lên, sau đó ném anh vào ghế sau như ném một túi rác vậy.
Những việc này đương nhiên là Trần Phong không biết, mà Thanh Chi cũng lái xe của anh, đưa hai người một lớn một bé không biết là đi đâu.
Trần Phong vì đau quá nên tỉnh lại, cơn đau thấu tận xương tủy khiến anh có hôn mê cũng không chịu đựng được, nhưng cũng có thể vì thế mà đau đến ngất đi.
Sau khi mở mắt ra anh mới phát hiện, anh đang ngâm mình trong một cái vại lớn.
Kiểu vại lớn chuyên để muối dưa, một mình anh nằm bên trong vẫn rộng thênh thang.
Anh ngửi thấy một mùi vừa kỳ lạ vừa khó ngửi, không biết là cái gì, nhưng chắc chắn mùi đó phát ra từ thứ chất lỏng mà anh đang ngâm mình.
Anh muốn đứng dậy, nhưng hình như tứ chi đều mất cảm giác, ngoài cảm nhận được cơ thể, tất cả những bộ phận khác đều như không tồn tại.
Có thể cũng là do tác dụng của loại nước thuốc này.
Nhưng cơn đau thống khổ trong cơ thể vẫn tiếp diễn, cơ thể không di chuyển được khiến anh có muốn vùng vẫy một lúc cũng không làm được, chỉ có thể dựa vào não bộ cưỡng chế chịu đựng.
Mà một người dù có ý chí kiên quyết đến đâu cũng không tài nào chịu đựng nổi, Trần Phong lại ngất đi.
Chỉ là lần này, thời gian rất lâu, cơn đau lan ra trong cơ thể anh, mất đi đường truyền đến thần kinh, anh không hay biết gì cả.
Nhưng sau khi tỉnh lại, cơn đau đã không còn.
Khoan khoái đến bừng sức sống mới, thoải mái như một cơn gió đêm mùa hè thổi qua.
Bóng hình đang đứng từ phía xa kia Trần Phong có nhận ra.
Cô ấy đang nghiền nát thứ gì đó, không ngừng giã mạnh vào cối.
Trần Phong tỉnh lại, cô ấy dường như có thể nhìn thấy, quay người sang nhìn Trần Phong.
“Anh tỉnh rồi à?”.
“Đây là đâu?”. Trần Phong hỏi.
“Đây là nhà tôi. Anh không cần lo, tôi sẽ không làm gì anh đâu, nhưng công pháp cổ quái của anh tà độc quá, tôi chỉ có thể tận dụng một ít thảo dược để giảm đau cho anh thôi”.
Trần Phong nhìn Thanh Chi rất nghiêm túc, anh còn muốn nói vài câu cảm kich cô ấy. Anh biết cơn đau này sẽ giày vò anh như thế nào, nếu như không có thảo dược này, anh có thể còn phải chịu đựng một thời gian dài nữa, Lần trước là một tuần, lần này có thể sẽ lâu hơn.