CHƯƠNG 123: CHUYỆN CŨ
“Vương Hiểu Nha, đừng tưởng tôi không biết cô có ý gì.” Hạ Nhược Y lạnh lùng nhìn Vương Hiểu Nha rồi lập tức tự giễu: “Trước kia là tôi mù nên mới xem cô là bạn, kể từ hôm nay trở đi, giữa tôi và cô không còn chút xíu quan hệ nào nữa!”
Vương Hiểu Nha mặt biến sắc, nhưng cũng không nói gì.
“Trần Dật Thần, chúng ta đi.” Hạ Nhược Y nói xong, liền kéo tay Trần Dật Thần, họp lớp gì chứ, sau này cô sẽ không bao giờ tham gia nữa, đám người này không hề xem cô là bạn họ, ngay cả Vương Hiểu Nha, người duy nhất cô xem là bạn lần này cũng làm cho cô triệt để thất vọng.
“Hạ Nhược Y, cô đứng lại!” Lúc này, Lý Tuyết thở phì phì, ngăn cản Hạ Nhược Y trước, giọng điệu khó chịu: “Chị Duyệt kêu cô qua đó là nể mặt cô rồi, cô đừng có không biết tốt xấu.”
Vương Hiểu Nha vừa nói xong, Lý Tuyết liền hiểu ra ngay, Đỗ Tử Duyệt kêu Hạ Nhược Y sang đó nhất định là muốn kiếm chuyện với Hạ Nhược Y, nếu bây giờ Hạ Nhược Y ở lại đây thì chẳng phải là thoát được một kiếp sao, còn cả nỗi hận bị Trần Dật Thần đánh nữa, cô ta cũng không thể báo được.
“Tránh ra!” Hạ Nhược Y cất giọng lạnh lẽo, cô cũng lười khách khí với Lý Tuyết.
“Hạ Nhược Y, tôi cảnh cáo cô, bây giờ cô không còn là một cô sinh viên nữa, năm đó cô đắc tội với chị Duyệt, giáo viên trong trường còn bao che được cho cô còn hiện tại, sẽ không còn thầy cô giáo nào che chở cho cô nữa đâu, nếu lần này cô còn dám không nghe lời, làm cho chị Duyệt mất mặt thì cô đoán xem, chị Duyệt sẽ đối phó với cô như thế nào hả?” Lý Tuyết khoanh tay trước ngực, cười khẩy nói, năm xưa khi còn đi học, một thiếu gia con nhà giàu mà Đỗ Tử Duyệt theo đuổi đã thích Hạ Nhược Y và tỏ tình với cô nhưng lại bị cô từ chối.
Chuyện năm đó đã khiến Đỗ Tử Duyệt tức điên liền trực tiếp tìm tới ký túc xá của Hạ Nhược Y, gọi theo vài người nữa lôi Hạ Nhược Y ra khỏi ký túc xá ném vào hồ Kim Ba của trường, khi ấy đang là tháng chạp, nếu không có giáo viên cứu thì Hạ Nhược Y đã bị cóng chết trong hồ rồi.
Tuy là như thế nhưng sau cái lần được cứu ra khỏi hồ ấy, Hạ Nhược Y cũng suýt chút nữa bị Đỗ Tử Duyệt hủy dung, nên về sau Hạ Nhược Y mà gặp Đỗ Tử Duyệt sẽ giống như chuột gặp phải mèo, tránh sang đường khác.
Tuy nhiên Đỗ Tử Duyệt vẫn không có ý buông tha Hạ Nhược Y, tuy rằng không tìm Nhược Y gây chuyện nữa nhưng cứ hai ba ngày lại gây ra những phiền toái nho nhỏ.
Mặt mũi Hạ Nhược Y lại trắng bệch, Đỗ Tử Duyệt năm xưa đúng thật là đã để lại trong lòng cô một bóng ma tâm lý lớn, cho đến tận bây giờ cô vẫn thường xuyên nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy mình bị chết đuối, không thể không nói, Đỗ Tử Duyệt đúng thật là nỗi ám ảnh trong lòng cô.
“Chị Duyệt mà cô nói là ai? Cô ta đã làm gì Nhược Y?” Thấy Hạ Nhược Y sợ hãi như vậy, Trần Dật Thần không khỏi nhíu mày, anh rất muốn biết, năm xưa rốt cuộc Đỗ Tử Duyệt đã làm gì Hạ Nhược Y mà đã qua ba bốn năm rồi, Hạ Nhược Y vẫn còn sợ cô ta như vậy.
“Hừ, chị Duyệt của chúng tôi là một người rất có máu mặt, tôi mà nói ra lỡ dọa tên thối tha nhà anh thì biết làm sao?” Lý Tuyết khinh thường hừ lạnh một tiếng, những lời này của cô ta là nhằm khiêu khích Trần Dật Thần vì cô ta thấy Hạ Nhược Y không dám đối mặt với Đỗ Tử Duyệt nên chỉ có thể nhằm vào Trần Dật Thần mà thôi.
“Nói! Tôi thật sự muốn xem xem cô ta máu mặt đến đâu!” Giọng điệu của Trần Dật Thần lạnh lẽo như băng.
“Được, đồ thối tha nhà anh dỏng tai lên mà nghe cho rõ, chị Duyệt của chúng tôi tên đầy đủ là Đỗ Tử Duyệt, là thiên kim của nhà họ Đỗ ở Kim Lăng!” Vẻ mặt của Lý Tuyết vô cùng đắc ý, như thể cô ta mới là thiên kim của nhà họ Đỗ vậy.
“Nhà họ Đỗ?” Trần Dật Thần chau mày, hình như anh đã từng nghe Lý Dĩ nhắc đến gia tộc này rồi, họ là một trong chín gia tộc hạng hai ở Kim Lăng, thế lực lớn mạnh hơn nhà họ Bạch nhưng đối với Trần Dật Thần mà nói, cũng chỉ là một con kiến mạnh hơn một chút mà thôi.
Thấy Trần Dật Thần nghi hoặc, Lý Tuyết lại càng đắc ý: “Đồ nhà quê, có phải là không biết nhà họ Đỗ ở Kim Lăng không?”
Không đợi Trần Dật Thần trả lời, Lý Tuyết khinh thường cười rồi lập tức nói: “Cũng đúng, một kẻ nhà quê đến từ Thương Châu như anh thì làm sao biết được những gia đình giàu có như nhà họ Đỗ chứ.”
“Nói thật cho anh biết nhé, nhà họ Đỗ kinh doanh trong ngành giải trí, ở Kim Lăng, nhà họ Đỗ được xem là đầu tàu trong lĩnh vực giải trí, hơn chục công ty giải trí ở Kim Lăng đều là sản nghiệp của nhà họ Đỗ, những ngôi sao lớn như Liễu Yên, Vương Tuấn Sinh đều là từ lò đào tạo nhà họ Đỗ bồi dưỡng ra.”
“Tất nhiên, sản nghiệp giải trí mà tôi nói đến chỉ là bề nổi của nhà họ Đỗ mà thôi, , nhà họ cũng kinh doanh rất nhiều trong lĩnh vực bất động sản và ăn uống nhưng nói cho một tên nhà quê như anh nghe cũng chẳng khác gì đàn gảy tai trâu.”
Từ Đông Lương im lặng không nói, những gì Lý Tuyết nói không sai, thế lực nhà họ Đỗ đúng thật là có thể vượt xa tưởng tượng của người bình thường, cho nên anh ta có thể lăn lộn trong giới cho đến tận hôm nay và có thể sở hữu một thương hiệu thời trang cho riêng mình cũng không hẳn là nhờ vào năng lực, mà là năm đó khi còn đi học, anh ta đã may mắn được ăn vài bữa cơm với Đỗ Tử Duyệt nên được lọt vào mắt cô ta.
Sau khi tốt nghiệp, Đỗ Tử Duyệt đã đề bạt anh ta nên anh ta mới sáng lập ra dây chuyền sản xuất của riêng mình và có được rất nhiều đơn đặt hàng trang phục và đi được tới ngày hôm nay.
Càng có tiền anh ta lại càng hiểu ra nhà họ Đỗ đứng sau lưng Đỗ Tử Duyệt rốt cuộc mạnh thế nào, có thể nói, người thường nếu không có cơ duyên nghịch thiên thì chắc chắn không thể tiếp cận được nhà họ Đỗ.
Nhà họ Đỗ hoàn toàn xứng đáng với giai cấp đặc quyền trong xã hội ngày nay.
“Tôi không quan tâm chuyện nhà họ Đỗ kia ghê gớm đến đâu, chuyện mà tôi muốn biết chính là, năm xưa Đỗ Tử Duyệt đã từng làm gì Nhược Y?” Trần Dật Thần lạnh lùng nói, ngay cả gia tộc hàng đầu như nhà họ Dương, anh còn không để vào mắt thì nói gì đến nhà họ Đỗ chứ.
“Anh thật sự muốn nghe?” Lý Tuyết châm chọc cười, hỏi.
“Nói!”
“Ông xã, đều là chuyện đã qua rồi, anh đừng hỏi nữa được không…” Lúc này, Hạ Nhược Y đột nhiên lên tiếng, thậm chí vẻ mặt còn mang theo ý tứ cầu xin.
Trần Dật Thần lắc đầu: “Không phải là chuyện đã qua, Nhược Y, nếu năm xưa, Đỗ Tử Duyệt đích thực đã ức hiếp em thì hôm nay, anh sẽ trả lại cô ta gấp trăm lần!”
“Trả lại gấp trăm lần? Ha ha ha! Trần Dật Thần, mẹ nó, anh làm tôi tức cười quá đi! Anh mạnh miệng như vậy không sợ gió cắt mất đầu lưỡi sao? Tên nhà quê như anh ấy à, chỉ cần chị Duyệt của chúng tôi búng tay một cái là có thể nghiền chết anh, chị Duyệt không kiếm chuyện với anh thì anh nên thắp nhang cảm ơn tổ tiên đi là vừa, vậy mà anh còn muốn đi kiếm chuyện với chị ấy.” Lý Tuyết cười lớn châm chọc, nếu Trần Dật Thần cho rằng, mình ăn được bữa cơm tại công quán Hoa Thịnh là có thể đấu lại nhà họ Đỗ là anh đã xem thường nhà họ Đỗ rồi.
“Tôi hỏi cô lần cuối, năm đó, rốt cuộc Đỗ Tử Duyệt, đã làm gì Nhược Y?” Trần Dật Thần gằn giọng, lạnh lùng tra hỏi, toàn thân như bốc lửa giận.
“Cũng chẳng có gì to tát, là do vợ anh năm xưa không biết điều, quyến rũ bạn trai của chị Duyệt chúng tôi, sau đó chị Duyệt của chúng tôi đã sai người kéo vợ của anh ra khỏi ký túc xá quăng xuống hồ, a đúng rồi, là hồ Kim Ba vào mùa đông, nếu không có giáo viên xen vào việc của người khác, thì lần đó có khi vợ anh bị cóng chết rồi, haizzz…” Nói tới đây, Lý Tuyết nhịn không được thở dài, làm như có chút tiếc nuối vì năm đó, Hạ Nhược Y không bị cóng chết.
Nhưng sắc mặt của Trần Dật Thần thì lại xanh mét!