Mục lục
Đỉnh cấp rể quý – Trần Phong (Trần Dật Thần) – Truyện full tác giả: Lư Lai Phật Tổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 561: TẬP KÍCH BẤT NGỜ

Thế nên đừng nói Trần Dật Thần chưa xuất hiện, mà dù Trần Dật Thần đã xuất hiện, chỉ cần không đến gần đu quay thì bọn họ cũng sẽ không ra tay.

“Đội 1 bình thường.”

“Đội 2 bình thường.”

“Đội 3 bình thường.”

. . .

Chẳng bao lâu sau, nhóm tinh anh của Nhẫn Hồn nếu không tuần tra ganh khác thì chia thành đội rồi báo cáo tình hình ở các khu vực mà đội đó phụ trách, tất cả đều bình thường.

“Đến lúc này chúng ta vẫn chưa nhận được tin Trần Dật Thần nước H tiến vào nước N, cứ tuần tra canh gác thế này chẳng có ý nghĩa gì cả.”

“Đúng thế, chúng ta đã canh gác một ngày mà bóng dáng Trần Dật Thần đâu cũng chẳng thấy, ngài Matsui cũng cũng không cho chúng ta nghỉ ngơi chút nào.”

“Nếu đến giờ cuối cùng Trần Dật Thần mới tới đây thì chúng ta không còn sức để chiến đấu nữa.”

“Chẳng biết ai lập ra kế hoạch này nữa, đúng là điên!”

Sau khi báo cáo xong, thành viên của đội thứ 10 phụ trách ở khu chính Đông đều dừng lại, tắt điện đàm của điện thoại vô tuyến, lời nói toàn là những câu oán hận.

“Đến đây, hút điếu thuốc rồi nghỉ ngơi một lát.”

Sau đó một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen lấy thuốc lá từ trong túi ra, chia ra đưa cho bốn người cùng đội.

Bốn người cùng đội thấy thế thì đều cất súng ống trong tay đi, trong đội họ có bốn người được chia súng lục, còn một người khác được trang bị súng bắn tỉa.

Cùng lúc đó, trong lùm cỏ cách sau lưng bọn họ mười mét, Trần Dật Thần ngồi khom lưng, nghe rõ bọn họ nói chuyện, hơn nữa qua khe hở của lùm cỏ thấy bọn họ cất súng rồi tụ tập lại một chỗ mà hút thuốc.

Dựa vào nội dung trò chuyện, Trần Dật Thần có thể chắc chắn năm người đó đều tắt điện thoại vô tuyến rồi.

Đối với anh thì đây chính là một cơ hội hiếm có!

Nhưng mà…

Trần Dật Thần cũng không lập tức ra tay, mà trước tiên là lấy ống nhòm ra nhìn, nhìn đu quay ở xa xa, sau khi phát hiện tay súng bắn tỉa cũng không quan sát bên này thì nhanh chóng cất ống nhòm đi.

Vèo!

Một khắc sau, nội kình trong người Trần Dật Thần lập tức sôi trào, trào đến tận dưới chân, cả người đạp tại chỗ, giống như một con báo ra tay bắt mồi, nhanh chóng xông tới chỗ năm người phía trước.

Nhanh!

Lúc này, Trần Dật Thần kết hợp nội kình và sức mạnh cơ thể lại với nhanh, tốc độ đạt đến mức cao nhất, chỉ thấy bóng đen lóe lên rồi đã xuất hiện sau lưng năm người đàn ông cao to, hai tay hóa thành đao chém lên cổ hai người đàn ông cao to ở cuối cùng.

Ken két!

Ken két!

Theo sau hai tiếng vang là hai người đàn ông cao to lập tức lìa đầu, đầu nghiêng ngả, cơ thể lắc lư rồi ngã nhào về phía trước.

“Ớ…”

Việc xảy ra bất ngờ khiến ba tên đàn ông cao to hãi hùng, đôi mắt lập tức trợn to!

Bọn họ vừa oán hận vì Trần Dật Thần chưa đến nước N, mà lúc này Trần Dật Thần đã xuất hiện, còn nhanh như chớp giết hết hai người trong đội…

Những chuyện này đương nhiên khiến bọn họ hãi hùng rồi!

Vù!

Trần Dật Thần không dừng lại mà nhanh chóng tiến lên, tay phải thuận thế vung ra, có móng vuốt, lập tức nắm lấy cổ của người đàn ông áo đen cao to thứ ba, dùng sức bóp mạnh: “ken két” một tiếng là đã bóp vỡ yết hầu của người ta.

Ơ?

Đến đây, hai người đàn ông áo đen cao to lại mới lấy lại tinh thần từ cơn sợ hãi, bọn họ đã trải qua sự huấn luyện đặc biệt nên tuy là bị dọa sợ không nhẹ nhưng vẫn định lấy súng ra theo bản năng.

Xoẹt!

Ngay lúc này, Trần Dật Thần rút con dao găm bên hông người đàn ông áo đen cao to thứ ba vừa giết chết, cổ tay vung ra, con dao găm hóa thành một đoàn sáng, nhanh chóng lao về phía người đàn ông đồ đen cao to cách anh xa nhất.

“Phụt…”

Không chờ tên cao to cách Trần Dật Thần xa nhất lấy súng lục bên eo ra thì đoàn sáng lóe lên, dao găm sắc bén lập tức xuyên thủng cổ họng anh ta, máu nóng trào ra như mưa.

Mà tên cao to áo đen cuối cùng cũng thành công rút súng ra, nhưng anh ta chưa kịp chĩa vào Trần Dật Thần thì Trần Dật Thần đã xuất hiện trước mặt anh ta, một tay bắt lấy cổ tay anh ta, khiến anh ta không thể nổ súng, một tay khác thì tung chưởng đánh lên gáy anh ta.

Gáy là một trong những điểm yếu ớt nhất của con người, một khi bị công kích, nhẹ thì hôn mê hoặc choáng váng, nặng thì chết.

Một chưởng này, Trần Dật Thần khống chết độ mạnh yếu rất hoàn mỹ, nên chỉ khiến tên áo đen cao to sau cùng hôn mê thôi.

Năm tên áo đen cao to, bốn chết một ngất, cả quá trình diễn ra chưa đến hai giây!

Xong xuôi mọi chuyện, Trần Dật Thần không hề dừng lại mà nhanh chóng lôi xác bốn tên áo đen cao to vào trong lùm cỏ ven đường, sau đó một tay cầm súng bắn tỉa, một tay kéo tên áo đen cao to đã ngất đi, nhanh chóng biến mất trong đêm tối, giống như chưa từng xuất hiện.

Anh thành công hoàn thành bước đầu tiên của hành động!

Trần Dật Thần lặng lẽ đánh chết bốn tên áo đen cao to, nhanh chóng kéo tên cao to sau cùng vào lùm cỏ, sau đó lợi dụng lùm cỏ để che giấu rồi rời khỏi sân chơi.

Mấy phút sau, Trần Dật Thần dừng bước dưới sườn núi cách sân chơi năm trăm mét, sau đó thì rút dao găm ra, một dao đâm lên đùi tên áo đen cao to.

“Phụt…”

Máu tươi tuôn ra như nước, cơn đau kịch liệt khiến cả người tên cao to run rẩy, anh ta mở mắt, muốn kêu đau lên theo bản năng, kết quả lại bị Trần Dật Thần che miệng nên không thể nào kêu to ra tiếng.

“Hồng… hộc…”

Rồi tên cao to lấy lại tinh thần, nhìn trước mắt mà giống như đối mặt với thần chết, sắc mặt trắng bệch, hơi thở dồn dập, mắt đầy hoảng sợ.

Ngoài hoảng sợ ra còn có một ít không hiểu!

Tuy trước đó anh ta đã nhận ra Trần Dật Thần, nhưng đến tận lúc này anh ta vẫn không nghĩ ra Trần Dật Thần làm sao mà đến nước N trong âm thầm như thế được!

“Tôi cho anh hai lựa chọn.”

Khi tên cao to đang sợ hãi, Trần Dật Thần lên tiếng, nói bằng tiếng Nhật: “Một là nói cho tôi tình hình phân bố và thực lực của nhân viên trong sân trò chơi. Hai là tôi cắt đứt động mạch chủ của anh, sau đó bịt miệng anh rồi cột anh lên cây. Anh nghe thấy tiếng máu chảy, nhìn máu mình chảy đi cho đến chết.”

Nói xong, Trần Dật Thần buông tay ra để tên cao to có thể nói chuyện.

“Hồng… hộc…”

Chưa trả lời mà hơi thở của tên cao to càng mãnh dồn dập hơn, anh ta hoảng sợ bất an nhìn Trần Dật Thần, chẳng biết là vì anh ta quá khẩn trương hay quá sợ mà chưa thể quyết định lựa chọn.

“Tôi chỉ cho anh mười giây để chọn.”

Trần Dật Thần lại nói, gây áp lực cho tên cao to, tiếp tục tấn công phòng tuyến trong lòng tên cao to.

Trừ việc này ra, anh làm thế cũng là để bớt thời gian, đề phòng chuyện thành viên đội này xảy ra chuyện truyền ra, như thế thì sẽ bất lợi cho hành động tiếp theo.

“Giết… giết tôi, anh cũng chết chắc!”

Tên cao to lên tiếng, anh ta đã trải qua huấn luyện đặc biệt nên càng kiên cương hơn người bình thường, năng lực chịu áp lực và sợ hãi cũng càng mạnh, anh ta không khuất phục mà nghiến răng nhìn Trần Dật Thần.

“Xem ra anh chọn cái thứ hai. Đã thế thì tôi thỏa mãn nguyện vọng của anh!”

Trần Dật Thần nói rồi tay phải đột nhiên tung ra, lại đâm một đao lên lùi tên cao to, cách động mạch chủ chưa đến một centimet, máu lại trào ra như mưa.

Cả người tên cao to như bị điện giật, cả người lại co giật mãnh liệt, hai tay che lên vết thương theo bản năng, định ngăn máu chảy ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK