CHƯƠNG 3: LY HÔN?
“Tôi nói, chuyện của ba tôi có phải là ông làm không!” Trần Dật Thần tức giận nói, anh không ngờ, nhà họ Trần lại điên cuồng đến mức này, vì để anh về nhà họ Trần mà lấy tính mạng của Hạ Trấn Quốc ra uy hiếp.
“Cậu chủ, lời này là tự cậu nói, lão nô không có nói gì hết.” Trần Lâm mỉm cười một cái, nói.
“Đậu xanh!”
Trần Dật Thần nện một đấm nặng nề lên tường, cho dù hận không thể giết chết Trần Lâm, nhưng Trần Dật Thần hiểu, lúc này đây, người có thể cứu được Hạ Trấn Quốc cũng chỉ có Trần Lâm. Không có Trần Lâm, cho dù anh có tìm được 15 tỷ đi nữa, bệnh viện cũng sẽ không cứu Hạ Trấn Quốc.
Càng huống hồ, anh cũng không tìm được 15 tỷ.
Đây là âm mưu, âm mưu quá rõ ràng, nhưng Trần Dật Thần không thể không nhảy vào!
Nhà họ Trần vì anh mà đã không từ thủ đoạn, anh có thể chấp nhận, nhưng anh tuyệt đối không cho phép một nhà Hạ Nhược Y chịu tổn thương.
“Cậu chủ, mau ra quyết định đi, ông Hạ sắp chống không được bao lâu nữa rồi?” Trên khuôn mặt già nua của Trần Lâm lộ ra một nụ cười hoà nhã, từ khi bắt đầu, ông ta đã nắm Trần Dật Thần khư khư trong lòng bàn tay, bởi vì điểm yếu của Trần Dật Thần quá rõ ràng, đó chính là Hạ Nhược Y. Một khi Hạ Nhược Y chịu phải tổn thương gì, Trần Dật Thần đều sẽ mất đi lý trí.
Nếu như hôm nay Trần Dật Thần trơ mắt nhìn Hạ Trấn Quốc chết đi, vậy mối quan hệ giữa anh và Hạ Nhược Y cũng sẽ đi đến điểm cuối.
Trần Lâm khẳng định, Trần Dật Thần sẽ không làm ra lựa chọn ngu ngốc như vậy.
Trần Dật Thần nở một nụ cười thê lương, không thể không nói rằng, Trần Lâm đã cược đúng rồi, cho dù không có Hạ Nhược Y, anh cũng sẽ không thể nhìn Hạ Trấn Quốc chết đi, bởi vì Hạ Trấn Quốc đã cứu qua mạng của anh!
“Cứu người đi!” Thanh âm của Trần Dật Thần băng lãnh đến đáng sợ, đã ra quyết định: “Nếu như lần này ba tôi xảy ra chút chuyện gì, tôi sẽ lấy cả nhà họ Trần đền mạng cho ông ấy!”
“Cậu chủ, kể từ giây phút ra đời, trên người cậu đã chảy dòng máu cao quý của nhà họ Trần rồi. Bây giờ, cậu cuối cùng đã đưa ra quyết định sáng suốt nhất, tin tưởng lão nô, những thứ mà nhà họ Trần có thể đem lại cho cậu, vĩnh viễn không chỉ có tài sản trăm ngàn tỷ thôi đâu!”
Trần Lâm vốn không có để ý đến lời uy hiếp của Trần Dật Thần, trong lời nói của ông ta có mang theo một sự tự kiêu sâu sắc, nhà họ Trần được xưng là đệ nhất hào môn ở Kinh Đô, không chỉ đơn giản là có tiền, mà năng lượng chân chính của nhà họ Trần, căn bản không phải là thứ mà người bình thường có thể tưởng tượng được.
“Sáng suốt?” Trần Dật Thần nghiến răng nghiến lợi, trong đôi con ngươi phát ra một tia căm hận ngập trời.
Người tốt bị người ta ức hiếp, anh nhân nhượng hết lần này đến lần khác, nhưng đổi lại lại là sự được nước làm tới của nhà họ Trần!
Người nhà họ Trần đều tưởng anh là một con chó, kêu thì đến, vẫy thì đi!
Nhưng bọn họ vốn không biết, chó bị ép đến đường cùng cũng sẽ biết cắn người.
Lúc này, Trần Dật Thần ra quyết định từ trong đáy lòng, kể từ ngày hôm nay, anh tuyệt đối sẽ không nhân nhượng nửa bước, giữa anh và nhà họ Trần, không phải anh chết thì là tôi vong!
Anh phải khiến cho Trần Ứng Long phải trả giá vì sự tự tin của mình!
“Nhà họ Trần, đây là các người ép tôi!”
Trần Lâm vốn không biết suy nghĩ trong lòng của Trần Dật Thần, ông ta lấy ra một bản hợp đồng đã chuẩn bị sẵn, cười híp mắt nhìn Trần Dật Thần một cái, nói: “Cậu chủ, đây là quà gặp mặt mà ông chủ chuẩn bị cho cậu, chỉ cần cậu ký tên, thì tất cả những sản nghiệp ở Thương Châu của nhà họ Trần chúng ta đều là của cậu.”
Trần Dật Thần lạnh lùng nhìn Trần Lâm một cái, trong hợp đồng ghi rõ các loại sản nghiệp lớn nhỏ khác nhau của nhà họ Trần, bao gồm bất động sản, ăn uống, truyền thông, giải trí và Internet…gần như là tham gia vào hầu hết tất cả các ngành.
Uớc tính trị giá phải hàng ngàn tỷ!
Trần Dật Thần cũng là lần đầu tiên biết, nhà họ Trần đệ nhất hào môn ở Kinh Đô, rốt cuộc là khủng bố đến thế nào.
Chỉ là một sản nghiệp cấp thành phố Thương Châu thôi mà cộng lại đã hàng ngàn tỷ.
Vậy sản nghiệp trên cả nước cộng lại…
Phú khả địch quốc chân chính!
Càng hiểu, áp lực của Trần Dật Thần càng lớn.
Nhưng cung tên đã lên dây cung rồi, không thể không bắn, Trần Dật Thần đã không còn đường lui nữa.
Cho dù biết rõ là cái hố do Trần Ứng Long đào cho anh, anh cũng phảy nhảy xuống!
Trần Dật Thần không do dự nữa, ký tên lên đó.
“Chúc mừng cậu chủ, từ bây giờ trở đi, cậu chủ đã là người giàu số một của Thương Châu rồi.” Trần Lâm cung kính khom người một cái.
“Người giàu số một ở Thương Châu?” Trong lòng Trần Dật Thần cười lạnh, đối với người bình thường mà nói, bỗng chốc trở thành người giàu nhất, chỉ e là sẽ vui đến điên dại, nhưng Trần Dật Thần không nghĩ như vậy.
Nếu như có thể, anh thà cùng Hạ Nhược Y trải qua cuộc sống của lão bá tánh bình thường, chứ không phải là nhà giàu nhất gì đó.
Nhưng nhà họ Trần không định cho anh cơ hội này.
Kể từ giây phút anh tiếp nhận sản nghiệp của nhà họ Trần ở Thương Châu này, anh, sẽ có thể chết bất kỳ lúc nào.
Sau khi nhìn Trần Dật Thần rời đi, Trần Lâm móc điện thoại di động ra, gọi đi một số.
“Ông chủ, cậu ấy đồng ý rồi.” Trần Lâm cung kính lên tiếng.
“Ừm.” Thanh âm bên đầu dây bên kia có chút lạnh nhạt, hiển nhiên là hoàn toàn không cảm thấy ngạc nhiên với kết quả này: “Trong khoảng thời gian này ông cứ ở lại Thương Châu, giúp đỡ nó quản lý sản nghiệp của Thương Châu càng sớm càng tốt.”
“Vâng thưa ông chủ!”
“Ngoài ra, tôi sẽ phái Quỷ thị qua đó, âm thầm bảo vệ nó chu toàn.”
Quỷ thị?!
Trần Lâm trừng to mắt, chấn kinh vô cùng, ông ta không ngờ, Trần Ứng Long lại phái Quỷ thị qua đây bảo vệ Trần Dật Thần.
Trên người đứa con riêng này rốt cuộc là có thứ gì? Mà đáng để cho Trần Ứng Long thận trọng như vậy?
Phải biết, Quỷ thị là lực lượng vũ trang nòng cốt của nhà họ Trần, Trần Ứng Long đã từng chi hơn 90 ngàn tỷ ở hải ngoại để mua một hòn đảo nhỏ, chuyên dùng để làm căn cứ huấn luyện cho Quỷ thị.
Sau đó tìm kiếm những đứa trẻ có căn cơ tốt, bồi dưỡng chúng ngay từ khi còn nhỏ, mỗi một đứa trẻ đều phải được huấn luyện tàn khốc theo kiểu địa ngục, quản giáo của bọn chúng không phải là bậc thầy võ học thì cũng là Vua sát thủ.
Có hàng ngàn người vào trại huấn luyện Quỷ thị mỗi năm, nhưng cuối cùng, chỉ một người có thể trở thành Quỷ thị!
Không cần nghĩ cũng biết, Quỷ thị do nhà họ Trần huấn luyện ra là khủng bố đến thế nào.
Những người được gọi là binh vương hay là tuyệt đỉnh sát thủ, ở trước mặt Quỷ thị cũng chỉ là một trò đùa.
Trần Ứng Long phái Quỷ thị đi bảo vệ Trần Dật Thần, đây là điều mà Trần Lâm không hề ngờ tới.
Trần Lâm rất rõ, cho dù là con trai ruột của Trần Ứng Long cũng không có tư cách có được sự bảo vệ của Quỷ thị, nhưng Trần Dật Thần có tư cách.
Trần Lâm kinh ngạc không ngớt, ông ta biết, trên người Trần Dật Thần nhất định là có bí mật gì đó không cho người ta biết.
Bí mật này, thậm chí còn quan trọng hơn gấp mười lần khối tài sản trăm ngàn tỷ của nhà họ Trần!
Sau khi Trần Lâm sắp xếp, ca phẫu thuật của Hạ Trấn Quốc đã hoàn thành mà không gặp bất kỳ rủi ro nào.
Thấy Hạ Trấn Quốc không có vấn đề gì nữa, Trần Dật Thần liền ra ngoài mua hai phần đồ ăn sáng, Lâm Như Tuệ và Hạ Nhược Y đã canh ở phòng bệnh một đêm, lúc này bụng chắc cũng đói rồi.
Trần Dật Thần xách đồ ăn sáng đến cửa phòng bệnh, đang chuẩn bị đẩy cửa thì nghe thấy thanh âm của Lâm Như Tuệ truyền đến từ trong phòng bệnh.
“Nhược Y, lần này đợi ba con hồi phục lại, con và Trần Dật Thần ly hôn đi.”
“Mẹ, con đã nói rất nhiều lần rồi, con sẽ không ly hôn với Trần Dật Thần.” Đôi mày liễu của Hạ Nhược Y khẽ nhíu lại, thanh âm có chút mệt mỏi.
“Lần này phải ly!” Thái độ Lâm Như Tuệ cứng rắn, ngữ khí cũng kiên quyết: “Nhược Y, những chuyện khác mẹ đều có thể nghe con, nhưng chuyện này không cần thương lượng nữa, lần này, nếu như con không ly hôn với Trần Dật Thần thì sau này mẹ sẽ coi như không có đứa con gái này nữa.”
Hạ Nhược Y sững sờ nhìn Lâm Như Tuệ, hiểu rõ rằng, lần này mẹ đã nghiêm túc, trước đây Lâm Như Tuệ cũng đã nói cô và Trần Dật Thần ly hôn vài lần rồi, nhưng mỗi lần chỉ cần cô lắc đầu, Lâm Như Tuệ cũng sẽ từ bỏ.
Nhưng lần này, thái độ của Lâm Như Tuệ lại cứng rắn một cách kỳ lạ.
“Nhược Y, không phải là mẹ nhẫn tâm tách rời hai đứa, mà là hai đứa thật sự không hợp, Trần Dật Thần không xứng với con.”
“Kể từ ngày nó bước vào nhà chúng ta mẹ đã nhìn ra rồi, ban đầu, nếu như không phải ba con thề thốt bảo đảm với mẹ, rằng Trần Dật Thần sau này tuyệt đối sẽ có tiền đồ, nếu không thì có đánh chết mẹ cũng sẽ không đồng ý hôn sự của hai đứa đâu.”
“Bây giờ, đã ba năm qua đi rồi, con tự nói xem, Trần Dật Thần có từng làm được chuyện gì ra hồn chưa? Đến bây giờ, nó vẫn còn là một người giao đồ ăn, mỗi tháng nhận được 18, 19 triệu tiền lương chết tiệt, không lẽ con thật sự muốn sống một cuộc đời với người đàn ông như vậy sao?”
Trần Dật Thần đứng ở ngoài cửa, thần sắc bình tĩnh, những điều mà Lâm Như Tuệ nói, đều là sự thật, ba năm nay, anh đích thực là chưa có làm qua một chuyện gì nên hồn, cũng không thể cho Hạ Nhược Y hạnh phúc.
Bây giờ, đã đến lúc Hạ Nhược Y ra quyết định rồi, bất luận Hạ Nhược Y đưa ra quyết định thế nào, anh đều có thể chấp nhận, cho dù là ly hôn, lần này anh cũng sẽ tiêu sái mà rời đi…