Vương Mai khẽ gật đầu, khẳng định nói: “Tôi không hề nhìn nhầm, đúng là Nhược Y cô ấy đi từ biệt thự trên núi xuống.”
“Nhưng Lâm Như Tuệ này, tôi nghe người ta nói biệt thự trên đỉnh Núi Ngọc Tuyền một căn thôi cũng đã có giá năm sáu trăm tỷ, hơn nửa muốn mua biệt thự ở đó thì chỉ có những gia tộc ở Thương Châu mới có tư cách mua…” Nói đến đây, Vương Mai dừng lại một chút không tiếp tục nói nữa, nhưng ý tứ của bà ta đã rất rõ ràng, trong tay Hạ Nhược Y hoàn toàn không thể nào có năm sáu trăm tỷ được, mặc dù có, thì nhà họ Hạ bây giờ cũng chỉ là gia tộc hạng hai, không đủ tư cách mua được biệt thự trên đỉnh Núi Ngọc Tuyền.
Cho nên biệt thự đó không thể là của Hạ Nhược Y được.
Không phải biệt thự của Hạ Nhược Y vậy tại sao Hạ Nhược Y lại ở đó một đêm, trong này rõ ràng đang giấu diếm chuyện gì đó…
Lâm Như Tuệ cũng phản ứng lại, lập tức nghi ngờ nhìn Vương Mai nói: “Ý của bà là, con gái của tôi có quan hệ với chủ nhân của một căn biệt thự nào đó trên đỉnh núi?
“Chỉ sợ không chỉ là có quan hệ đơn giản như vậy.” Vương Mai thâm ý cười một tiếng, Hạ Nhược Y đã ở trên núi một đêm, muốn nói cô không hề xảy ra chuyện gì với chủ của căn biệt thự ai mà tin nổi? Dù sao Hạ Nhược Y cũng có dành hiệu người đẹp số một ở thành phố Thương Châu này.
Mặc dù Vương Mai không nói thẳng ra, nhưng Lâm Như Tuệ cũng không ngốc, tự bà ta có thể hiểu được, ý của Vương Mai có lẽ Hạ Nhược Y đã được người trên núi bao nuôi.
Nhưng hôm qua Hạ Nhược Y còn vì Trần Dật Thần mà đòi chết đòi sống với bà ta, làm sao chỉ chớp mắt một cái đã có thể rúc vào trong lòng của người khác được?
“Vương Mai, bà nói xem có khả năng này hay không, căn biệt thự trên núi kia là của con rể bỏ đi của tôi mua?” Lâm Như Tuệ nhíu mày hỏi, nhưng sau khi nói ra lời này bà ta đã cảm thấy đầu óc của mình bị úng nước rồi, tên bỏ đi như Trần Dật Thần sao có thể mua được căn biệt thự giá mấy trăm tỷ chứ?
“Con rể bà?” Vương Mai nhếch miệng, nói: “Lâm Như Tuệ, ngay cả bà cũng nói cậu ta là tên bỏ đi, làm sao có thể là cậu ta được chứ, theo tôi nghĩ thì Nhược Y đã câu được người giàu có nào đó ở trên Núi Ngọc Tuyền rồi.”
Lâm Như Tuệ khẽ gật đầu, mặc dù lời này của Vương Mai không dễ nghe nhưng đó chính là sự thật, Hạ Nhược Y, chắc có lẽ đã câu được người giàu có nào đó ở trên Núi Ngọc Tuyền rồi, hơn nữa còn làm tiểu tam cho người ta.
Lâm Như Tuệ cảm thấy vừa lo lắng, lại vừa vui mừng.
Lo lắng chính là cái danh tiểu tam dù sao cũng không dễ nghe, nếu truyền ra ngoài thì đúng là mất hết mặt mũi.
Vui mừng là vì, Hạ Nhược Y làm tiểu tam cho một người giàu có ở khu biệt thự trên Núi Ngọc Tuyền.
Người giàu có lại còn có thể vào ở khu biệt thự Núi Ngọc Tuyền, chắc chắn thân phận và địa vị không cần nhắc tới, nếu nói tới giá trị tài sản thì chắc chắn cũng phải từ ba mươi nghìn tỷ trở lên.
Làm tiểu tam cho mấy người giàu có như vậy, tiền tiêu vặt mỗi tháng ít nhất cũng phải hơn một tỷ, so với mệt chết mệ sống đi làm thì việc này nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nghĩ tới đây, Lâm Như Tuệ cũng không sầu lo nữa, trên mặt viết đầy chữ tiền.
“Lâm Như Tuệ, nếu không bà gọi điện thoại hỏi Nhược Ymột chút xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Vương Mai giật giây nói, mẫu bằng nữ quý, Hạ Nhược Y bám được vào người giàu có, Lâm Như Tuệ là mẹ cô đường nhiên cũng sẽ không phải chịu khổ nữa, nếu Lâm Như Tuệ phát đạt còn có thể quên bà ta hay sao?
“Được, để tôi gọi điện thoại hỏi một chút.” Lâm Như Tuệ nói xong liền lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của Hạ Nhược Y.
Nhưng sau khi gọi đi lại nghe thấy thông báo Hạ Nhược Y tắt máy.
“Tắt máy…” Lâm Như Tuệ nhíu mày, sao lại tắt máy nhỉ? Bình thường Hạ Nhược Y rất ít tắt máy.
“Tắt máy?” Vương Mai ngạc nhiên, lập tức nói: “Nếu tắt máy vậy để tôi đi lên trên núi hỏi một chút, xem có thể hỏi ra được chút gì hay không.”
“Được.” Sau một lúc chần chờ, Lâm Như Tuệ cũng nặng nề gật đầu, trước tiên bà ta cần phải hỏi thăm được rốt cuộc là Hạ Nhược Y làm tiểu tam cho người giàu có nào ở trên núi, đến lúc đó mới quyết định được, nếu như đối phương là nhân vật có mặt mũi ở Thương Châu, vậy thì mỗi tháng Hạ Nhược Y sẽ nhận được rất nhiều tiền.
Rất nhanh, hai người liền đón xe đi tới khu bán biệt thự trên Núi Ngọc Tuyền.
Tới khu bán biệt thự, Lâm Như Tuệ nhìn thấy một người phụ nữ trang điểm đậm đang lôi kéo một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, hai người đang xem biệt thự dưới sự giới thiệu của cô nhân viên bán hàng, nhìn mấy biệt thự cao cấp ở sườn núi.
Lâm Như Tuệ tiến lên mấy bước đi đến trước mặt nhân viên bán biệt thự, nhìn cô ta hỏi: “Này, tôi muốn hỏi chuyện này.”
Giọng điệu cao cao tại thượng.
Cô nhân viên bán biệt thự cũng là bậc thầy trong việc nhìn mặt người khác, cho rằng giọng điệu này của Lâm Như Tuệ sợ là có bối cảnh gì ghê gớm, nhưng khi thấy rõ cách ăn mặc của Lâm Như Tuệ, sắc mặt của cô nhân viên bán biệt thự lập tức trầm xuống, thì ra là một người phụ nữ trung tuổi bình thường.
“Không thấy tôi đang giới thiệu nhà cho khách à? Có chuyện gì đợi lát nữa tới hỏi lại đi!” Cô nhân viên bán biệt thự lập tức hơi mất kiên nhẫn, loại phụ nữ trung niên giống Lâm Như Tuệ này cô ta đã gặp nhiều rồi, chính là mấy người nhà quê thích xem náo nhiệt, nghe người khác nói nhà ở Núi Ngọc Tuyền tốt liền bảo sao hay vậy chạy tới xem, thật ra trong túi một xu cũng không có, hoàn toàn không thể mua nổi nhà ở Núi Ngọc Tuyền mà chỉ toàn làm lãng phí thời gian của cô ta.
“Này, cô nói cái giọng gì vậy? Cô biết tôi là ai không? !” Dường như nghe được sự khinh miệt trong lời nói của cô nhân viên bán biệt thự, Lâm Như Tuệ không chịu nghe, dù sao bây giờ Hạ Nhược Y con gái bà ta cũng là người có thể ra vào khu biệt thự Núi Ngọc Tuyền này, tương lai Lâm Như Tuệ bà không chừng cũng có thể ở tại khu biệt thự này đấy.
Chỉ là một nhân viên bán biệt thự bình thường, cô ta không tất cung tất kính với mình thì thôi, đằng này lại còn dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với mình nữa à?
“Bà là ai vậy?” Cô nhân viên bán biệt thự còn chưa lên tiếng thì gã đàn ông đầu trọc bên cạnh và người phụ nữ trang điểm đậm kia đã mở miệng trước, cô ta rất ghét loại phụ nữ ngang ngược càn rỡ như Lâm Như Tuệ, cô nhân viên bán biệt thự đang cho bọn họ xem nhà mà Lâm Như Tuệ lại từ đâu xông vào đây cắt ngang bọn họ, căn bản không để bọn họ vào mắt.
Nếu có bối cảnh gì thì cũng thôi đi, nhưng không có bối cảnh gì thì còn ở đây giả vờ giả vịt cái gì chứ?
“Tôi là ai?” Lâm Như Tuệ hừ lạnh một tiếng, nói: “Nghe cho kỹ đây!”
“Bà đây tên là Lâm Như Tuệ!”
Lâm Như Tuệ?
Cô nhân viên bán biệt thự và gã đàn ông đầu trọc cùng cô gái trang điểm đậm ba người hai mặt nhìn nhau, Lâm Như Tuệ là ai? Rất trâu bò sao?
Nhìn thấy vẻ mặt của ba người như vậy, Lâm Như Tuệ cũng không nóng giận, mà lại tiếp tục nói: “Có lẽ các người không biết tên của tôi, nhưng tên của con gái tôi chắc chắn các người sẽ biết.”
“Ồ? Con gái của bà là ai?” Cô gái trang điểm đậm nhíu mày lại, hứng thú hỏi.
“Hạ Nhược Y!” Lâm Như Tuệ vô cùng tự hào nói ra tên của Hạ Nhược Y, Hạ Nhược Y cũng coi như có mấy phần danh tiếng ở Thương Châu này, dù sao cô cũng là người đẹp số một của Thương Châu, hơn nữa bây giờ Hạ Nhược Y lại có quan hệ với người giàu có nào đó ở khu biệt thự trên núi, cô nhân viên bán biệt thự làm việc ở chỗ này chắc chắn cũng đã nghe được mấy tin tức này, nếu như cô ta thức thời, lúc này phải nên quỳ xuống chân bà ta, nói xin lỗi bà ta rồi chứ.
Lâm Như Tuệ nghĩ rất tốt đẹp, nhưng cô nhân viên bán biệt thự lại cười lạnh một tiếng, trực tiếp mắng một câu: “Bị tâm thần à!”
Không bị bệnh tâm thần là cái gì?
Bà ta cho rằng chỉ cần tùy tiện nói tên một người ra là có thể để cô ta kêu cha gọi mẹ à?
Buồn cười!
Cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem dáng vẻ của mình như thế nào à!
Cô gái trang điểm đậm cũng nhìn Lâm Như Tuệ một cách ghét bỏ, nói: “Tiểu Vương, bảo vệ ở Núi Ngọc Tuyền của các cô làm ăn kiểu gì vậy, sao có thể để loại này rác rưởi này đi vào đây được, đúng là hạ thấp đẳng cấp của chúng tôi mà.”
“Rất xin lỗi, bà Lâm, chúng tôi sẽ dặn bảo vệ sau này chú ý hơn.” Vương Hiểu Hồng cung kính khom người, nói xin lỗi.