Mục lục
Đỉnh cấp rể quý – Trần Phong (Trần Dật Thần) – Truyện full tác giả: Lư Lai Phật Tổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 594: CỰC ĐẠO CHÂN GIẢI

“Mọi người đều biết tu luyện cổ võ của nước H chúng ta rất chú trọng đến việc đặt nền móng, cho nên trước khi Hóa Kình, tốc độ luyện tập của đa số võ giả đều cực kỳ chậm chạp, mấy lần trước võ giả của nước H chúng ta tham gia vào giải đấu võ đạo toàn cầu cũng không có mấy người Hóa Kình sơ kỳ.”

“Mà trái lại võ giả tu luyện võ giả của các quốc gia khác lại không có đặt nền móng, cách nói này bọn họ chỉ theo đuổi tốc độ tu luyện, thậm chí còn có võ giả của quốc gia sẽ vì để tăng thêm tốc độ tu luyện mà uống thuốc tăng trưởng gen.”

“Kể từ đó tốc độ tu luyện của bọn họ gần như là được gọi là thần tốc…” Nói đến đây, Chu Phá Không nhịn không được mà nhìn Trần Dật Thần: “Theo như tôi được biết thì ở nước M có mấy cậu thanh niên thiên tài cũng cùng một độ tuổi với cậu đã đột phá đến Hóa Kình sơ kỳ.”

Trần Dật Thần nhẹ nhàng gật đầu, đối với tin tức để lộ ra của Chu Phá Không, anh cũng không cảm thấy có gì là bất ngờ, dù sao thì thế giới rộng lớn không thiếu những chuyện hiếm lạ, anh thuộc về thiên tài nhất đặt ở nước H, nhưng mà cũng không có nghĩa là anh chính là thiên tài nhất đẳng trên thế giới.

Nước H với toàn thế giới cũng có sự khác biệt nhau.

“Tình huống cứ kéo dài như thế, tốc độ võ giả nước H chúng ta đột phá đến Hóa Kình sơ kỳ chậm hơn so với các võ giả ở nước khác, đây cũng chính là nguyên nhân dẫn đến các cuộc thi đấu võ đạo toàn cầu lần trước của chúng ta có thành tích không tốt.”

Chu Phá Không thở dài.

“Cho nên giải thi đấu võ đạo toàn cầu lần này, tôi muốn đăng ký cho cậu một vị trí để cậu đại biểu cho nước H đi dự thi.”

“Tôi không có ý kiến.” Trần Dật Thần mở miệng nói, đúng là anh không có ý kiến gì hết, bản thân anh đang ở nước H, vậy thì anh phải có nghĩa vụ làm một vài chuyện cho nước H, huống hồ gì bây giờ thân phận của anh vẫn là huấn luyện viên của đại đội đặc chiến Long Thần, về tình về lý giải thi đấu võ đạo toàn cầu lần này anh đều nên tham gia.

“Được, nếu như cậu đã không có ý kiến, vậy thì giải thi đấu võ đạo toàn cầu lần này tôi sẽ để lại cho cậu một vị trí.” Chu Phá Không nói.

“Đúng rồi, ông Chu, lúc nãy ông nói người muốn tìm tôi gây phiền phức…” Trần Dật Thần nhịn không được mà mở miệng hỏi, lúc nãy Chu Phá Không đã nói là ở nước H có người nào đó sẽ đến gây phiền phức với anh, nhưng mà nói được nửa câu thì Chu Phá Không lại di chuyển chủ đề nói đến chuyện giải thi đấu võ đạo toàn cầu.

“Là truyền nhân của nhà họ Cảnh.”

“Muốn tìm cậu gây phiền phức là truyền nhân của nhà họ Cảnh.” Không đợi Trần Dật Thần nói xong, Chu Phá Không đã thấp giọng mở miệng nói.

“Tôi đã nhận được tin tức ngầm, gần đây truyền nhân của nhà họ Cảnh đã xuất thế, mục tiêu hàng đầu khi cậu ta xuất hiện đó chính là khiêu chiến với cậu.”

“Cứ để anh ta đến đây.” Trần Dật Thần nở một nụ cười nhạt, sau khi trở về từ đảo Mai Lai, anh đã dự liệu sẽ có vô số truyền nhân của thế gia võ học đến khiêu chiến anh.

Vốn dĩ cho rằng chiến tích lần này ở nước N của anh sẽ để cho những truyền nhân của thế gia võ học an phận một chút.

Nhưng mà không nghĩ tới còn có người muốn tiếp tục khiêu chiến với anh.

Nhưng mà truyền nhân của những thế gia võ học này cũng không phải là đồ ngốc.

Sở dĩ bọn họ dám khiêu chiến anh, tất nhiên là có lòng tin đối với thực lực của mình.

“Mặc dù là thực lực của cậu rất mạnh, nhưng mà truyền nhân của nhà họ Cảnh, cậu cũng không được khinh thường.” Lúc này Chu Phá Không lại đột nhiên dặn dò một câu.

“Có lẽ là cậu không biết nhà họ Cảnh là bát đại võ học thế gia cổ xưa nhất ở nước H, lịch sử của gia tộc bọn họ không dưới hai nghìn năm.”

“Trong vòng hai nghìn năm, trong gia tộc của bọn họ tổng cộng có hai võ đạo Tông Sư.”

“Hai Tông Sư này đã sáng tạo ra âm dương quyền pháp, có thể gọi là quyền pháp mạnh nhất đương thời.”

Âm dương quyền pháp?

Nghe thấy cái tên này, sắc mặt của Trần Dật Thần lập tức trở nên nghiêm túc, anh từng nghe Tiêu Quốc Trung nhắc tới âm dương quyền pháp.

Lúc ấy Tiêu Quốc Trung đã không keo kiệt mà có lời khen ngượi đối với âm dương quyền pháp, Tiêu Quốc Trung nói là âm dương quyền pháp cũng không bôi nhọ âm dương chi danh.

“Ông Chu, tôi hiểu ý của ông, tôi sẽ không khinh địch, nhưng mà tôi cũng sẽ không sợ địch, cho dù là ai muốn khiêu chiến với tôi, chỉ cần bọn họ dám đến đây thì tôi dám chào đón.” Trần Dật Thần hít một hơi thật sâu, sau đó nói chắc nịch.

Anh đã ở nhà họ Trần ba năm trời, đã đột phá Hóa Kình.

Chính là vì để có một ngày nở mày nở mặt.

Nếu như không có bất ngờ xảy ra, tiếp theo đây anh sẽ đi theo con đường võ đạo.

Anh đang không ngừng chiến đấu tiến vào giai võ đạo Tông Sư.

“Được, như thế này là tốt nhất.” Chu Phá Không nhẹ gật đầu, sau đó ông ta lại đột nhiên dời ánh mắt về phía Lâm Ngọc Nhi ở một bên: “Ngọc Nhi, quyển cực đạo chân giải của Thanh Đế để lại cho cô, cô định xử lý như thế nào?”

“Ông Chu, cực đạo chân giải… cháu dự định đưa cho anh Trần Dật Thần.” Lâm Ngọc Nhi nhìn thoáng qua Chu Phá Không rồi nói, tối ngày hôm qua Chu Phá Không đã nói cho cô ta nghe một vài chuyện liên quan đến giới võ đạo, cho nên cô ta rất rõ cực đạo chân giả đối với võ giả mà nói nó có ý nghĩa như thế nào.

Không khoa trương một chút nào, bây giờ nếu như cô ta đi đấu giá quyển cực đạo chân giải, võ giả giới võ đạo toàn cầu đều sẽ chạy đến nước H tranh giành cái quyển cực đạo chân giải đến đầu rơi máu chảy.

Đến lúc đó cực đạo chân giải ít nhất sẽ được đấu giá đến một cái giá cao khoảng chín trăm nghìn tỷ.

Nghe thấy lời nói của Lâm Ngọc Nhi, Chu Phá Không lập tức cảm thấy xúc động, ông ta không ngờ đến thứ quý giá như là cực đạo chân giải, vậy mà Lâm Ngọc Nhi nói tặng liền tặng…

“Ngọc Nhi, cực đạo chân giải cô vẫn nên giữ lại cho mình đi.” Lúc này Trần Dật Thần mở miệng cười nói: “Tôi không cần thứ đó đâu.”

“Anh Trần Dật Thần…” Lâm Ngọc Nhi có chút kinh ngạc, không phải là nói cực đạo chân giả đối với võ giả mà nói chính là một bảo vật vô giá hả? Tại sao Trần Dật Thần lại còn không chịu nhận nó?

“Ngọc Nhi, tôi biết là trong lòng của cô đang suy nghĩ cái gì, đúng là cực đạo chân giải rất quý giá, nó có thể để tỷ lệ của võ giả tới cấp bậc Hóa Kình đỉnh phong vào Tông Sư cảnh tăng lên 3 đến 4 lần, nhưng mà bây giờ tôi cũng chỉ là Hóa Kình sơ kỳ mà thôi, khoảng cách tu luyện đến Hóa Kình đỉnh phong còn không biết là phải bao lâu nữa.”

“Hơn nữa, cho dù tôi có tu luyện đến Hóa Kình đỉnh phong thì tôi cũng sẽ không dùng cực đạo chân giải, bởi vì tôi có con đường riêng mình muốn đi.” Giọng điệu của Trần Dật Thần rất bình tĩnh, thật sự là anh sẽ không dùng cực đạo chân giải để đột phá Tông Sư.

Bởi vì anh có lòng tin, dựa vào chính mình để đột phá đến cảnh giới Tông Sư.

Một phương diện khác, nếu như anh dùng cực đạo chân giải của Lâm Thanh Đế vậy thì anh đột phá đến Tông Sư đạo, đến tột cùng là Lâm Thanh Đế đạo hay là chính anh đạo?

“Ha ha, nếu là như vậy, thế thì cực đạo chân giải này cháu cứ tự mình giữ lại đi Ngọc Nhi.” Chu Phá Không sảng khoái cười to, lời nói này của Trần Dật Thần cũng làm cho ông ta cảm thấy thật bất ngờ, sau khi bất ngờ xong thì lại có chút khâm phục, khâm phục niềm tin vào võ đạo kiên định của Trần Dật Thần cùng với lòng tin đối với bản thân mình.

Thời đại này có rất ít người có thể chống cự được sử dụng đường tắt đột phá đến Tông Sư.

Quyển cực đạo chân giải của Lâm Ngọc Nhi nếu như đặt ra bên ngoài, không biết là có bao nhiêu đại sư võ học Hóa Kình hậu kỳ sẽ đánh đến nỗi đầu rơi máu chảy, bởi vì cực đạo chân giải đối với những đại sư võ học Hóa Kình hậu kỳ mà nói, cực đạo chân giải chính là con đường duy nhất để đột phá đến võ đạo Tông Sư.

Nhưng mà đến chỗ của Trần Dật Thần lại chỉ đổi thành một câu nói nhẹ nhàng là tôi không cần.

Cũng không biết những đại sư võ học Hóa Kình hậu kỳ ở bên ngoài nghe thấy lời nói này của Trần Dật Thần, có khi nào sẽ trực tiếp tức giận đến nỗi phun máu không đây.

Cuối cùng Trần Dật Thần vẫn không nhận lấy cực đạo chân giải.

Ngoại trừ việc anh không cần cực đạo chân giải để đột phá võ đạo Tông Sư, còn có một nguyên nhân đó chính là cực đạo chân giải là của Lâm Thanh Đế để lại cho Lâm Ngọc Nhi.

Bây giờ Lâm Ngọc Nhi cũng đã bước trên con đường tu luyện, mặc dù khoảng cách cô ta tu luyện đến Hóa Kình hậu kỳ còn có một khoảng cách rất lớn, nhưng mà một khi cô ta đột phá đến cảnh giới đó, cô ta sẽ càng cần cực đạo chân giải hơn là mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK