Đỉnh Cấp Rể Quý
CHƯƠNG 156: SAO CHỔI.
Lần này nói với Trần Dật Thần chuyện Trần Anh Nhu muốn đến kiếm chuyện đã là phá lệ rồi.
Nếu như không phải vì có lòng tin với Trần Dật Thần, cô ta căn bản sẽ không làm điều tốt này cho Trần Dật Thần đâu.
“Được, tôi biết rồi.” Trần Dật Thần gật gật đầu, nếu như tuần sau Trần Anh Nhu tới, anh phải ‘chiêu đãi’ Trần Anh Nhu cho tốt, dù sao bây giờ cả nửa Thương Châu đều là địa bàn của anh.
Rất nhanh, Trần Dật Thần đưa Hạ Nhược Y về Thương Châu.
Sau khi về đến nhà, mở cửa nhà ra, đọc full đỉnh cấp rể quý tại truyen.one, phát hiện trong nhà chỉ có một mình Lâm Như Tuệ đang xem TV.
“Trần Dật Thần!” Sau khi nhìn thấy Trần Dật Thần, sắc mặt Lâm Như Tuệ lập tức âm trầm, tên phế vật này, vậy mà còn dám quay về.
“Cậu còn mặt mũi về nữa ư?!” Lâm Như Tuệ chán ghét mà nhìn Trần Dật Thần một cái, nói. Lần trước Trần Dật Thần hất cửa rời khỏi nhà họ Hạ trước mặt mẹ con Tôn Hồng, khiến cho bà ta mất hết mặt mũi ở trước mặt mẹ con Tôn Hồng.
Trần Dật Thần nhíu mày, không có quan tâm Lâm Như Tuệ, trực tiếp đi về phòng ngủ của mình, nếu như không phải sợ Hạ Nhược Y bị kẹp ở giữa bị khó xử, thì lần này anh căn bản sẽ không về nhà họ Hạ.
“Đứng lại!” Thấy Trần Dật Thần vậy mà lại dám ngó lơ mình, Lâm Như Tuệ lập tức phẫn nộ, trực tiếp bước lên trước một bước, chặn ở trước mặt Trần Dật Thần, mắng: “Bà đây hỏi cậu đó? Tai cậu điếc rồi sao!”
“Tránh ra!” Trong ngữ khí của Trần Dật Thần mang theo vài phần ý lạnh, anh có thể nể mặt Hạ Nhược Y không chấp nhặt với Lâm Như Tuệ, nhưng hễ chuyện gì cũng có mức độ, Lâm Như Tuệ cứ năm lần bảy lượt kiếm chuyện, anh cũng sẽ không cứ mãi nhịn nữa.
Đối diện với ánh mắt băng lãnh của Trần Dật Thần, trong lòng Lâm Như Tuệ bất giác run lên, tên phế vật này, mấy ngày nay ra ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao cứ có cảm giác anh đã thay đổi rồi vậy.
Lúc này, Hạ Nhược Y cũng vào cửa.
Vừa bước vào cửa, Hạ Nhược Y liền nhìn thấy Trần Dật Thần và Lâm Như Tuệ gươm súng sẵn sàng, Hạ Nhược Y nhíu đôi mày liễu, nhịn không được mà nói: “Mẹ, mẹ chặn trước mặt Trần Dật Thần làm gì vậy?”
“Con gái, cuối cùng con cũng về rồi.” Nhìn thấy Hạ Nhược Y, sắc mặt Lâm Như Tuệ chợt mừng rỡ, giống như đã tìm thấy tâm phúc vậy, nhanh bước đến trước mặt Hạ Nhược Y, chuẩn bị cáo trạng với Hạ Nhược Y trước, nhưng sau đó lại nhìn thấy cánh tay băng bó bằng vải gạt trắng của Hạ Nhược Y.
“Con gái, cánh tay con sao vậy?!” Lâm Như Tuệ há hốc mồm, sao mới mấy ngày không gặp con gái lại tiều tụy như vậy rồi, cánh tay bị thương thì không nói, trên mặt hình như cũng có vết thương.
“Không có gì đâu.” Truy cập truyen.one đọc full nhé. Hạ Nhược Y lắc lắc đầu, nói: “Không cẩn thận bị dao quẹt chút thôi.”
“Cái gì? Bị dao quẹt?!” Lâm Như Tuệ kinh hoảng, sau đó lại có chút tức giận mà nói: “Bị dao quẹt mà còn không sao? Con gái, ai quẹt? Nói cho mẹ biết, mẹ tìm hắn tính sổ!”
Hạ Nhược Y cười khổ, nói: “Không cần đâu, mẹ, đã qua rồi, người phụ nữ dùng dao quẹt con đã bị Trần Dật Thần dạy dỗ rồi.”
Hạ Nhược Y đương nhiên không thể nói vết thương là do sói cắn được, cho nên chỉ có thể thêm thắt thật giả thôi.
“Tên phế vật này không bị người ta dạy dỗ đã là không tệ rồi, cậu ta còn có thể dạy dỗ ai chứ?” Lâm Như Tuệ khinh miệt mà nhìn Trần Dật Thần một cái, bà ta cảm thấy khả năng rất lớn là người phụ nữ quẹt Hạ Nhược Y bị thương căn bản là chả bị sao cả.
**********
Truyen.one xin giới thiệu tới bạn đọc truyện
Theo Đuổi Vợ Câm
**********
Hạ Nhược Y sở dĩ nói như vậy, cũng chỉ là để cho Trần Dật Thần có thêm chút mặt mũi thôi.
“Mẹ, Trần Dật Thần anh ấy thật sự đã dạy dỗ người phụ nữ đó…” Hạ Nhược Y bất lực mà nói, cũng không biết khi nào cái tật ghét bỏ Trần Dật Thần này của Lâm Như Tuệ mới có thể thay đổi nữa, Trần Dật Thần bây giờ đã không còn là Trần Dật Thần trước kia
từ lâu rồi, Lâm Như Tuệ cứ mỉa mai xỉa xói Trần Dật Thần như vậy, chỉ e sẽ xảy ra chuyện mất.
“Được rồi, con gái, con đừng nói nữa.” Lâm Như Tuệ trực tiếp ngắt lời Hạ Nhược Y, sau đó lại nhìn Trần Dật Thần một cái với ánh mắt chán ghét, nói: “Chuyện tên phế vật này không bảo vệ tốt cho con thì để sau nói, chuyện gấp bây giờ là, con gái, khi nào con ly hôn với tên phế vật này?”
“Mẹ, con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, con sẽ không ly hôn với Trần Dật Thần.” Hạ Nhược Y có chút bực mình mà nói, trước đây khi Lâm Như Tuệ bảo cô ly hôn với Trần Dật Thần, cô tuy không vui, nhưng cũng không có đến mức phản cảm, nhưng bây giờ, nghe thấy Lâm Như Tuệ nói ly hôn, cô lại có chút phản cảm với Lâm Như Tuệ rồi.
“Hạ Nhược Y!” Lâm Như Tuệ nghiêm nghị quát một tiếng: “Không lẽ cho đến bây giờ con vẫn chưa nhìn rõ, tên phế vật này chính là một sao chổi sao? Kể từ khi cậu ta ở rể nhà họ Hạ chúng ta, nhà họ Hạ chúng ta có được qua ngày nào yên ổn sao?”
“Đầu tiên là ba con bị ông nội con đàn áp, mất đi tiếng nói trong gia tộc, kinh tế nhà chúng ta càng ngày càng sa sút.”
“Sau đó ba con lại xảy ra tai nạn xe, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.”
“Cuối cùng, ngay cả con đi ra ngoài cũng bị người ta dùng dao quẹt bị thương.”
“Con nói xem, tên phế vật này, không phải là sao chổi thì là cái gì? Cậu ta vào ở rể nhà chúng ta, chính là khắc chết nhà chúng ta đó.”
“Đầu tiên là ba con, sau đó là con, nếu như con còn không ly hôn với tên phế vật này, thì người mà tên phế vật này sẽ khắc chết tiếp theo chính là mẹ!”
Cảm xúc Lâm Như Tuệ có chút kích động, mấy ngày nay Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y rời khỏi, bà ta luôn cảm thấy chuyện gì cũng không thuận lợi, cho nên đi qua bên Thiên Kiều, xài hết 15 triệu, mời một đạo sỹ bói mệnh đến nhà xem phong thủy, hơn nữa nói tình hình trong nhà cho đạo sỹ đó biết.
Sau đó đạo sỹ đó nói, Trần Dật Thần là thiên sát hồ tinh, khắc người khắc mình, người sống cùng với Trần Dật Thần, đều không sống được lâu.
Vốn dĩ Lâm Như Tuệ còn bán tín bán nghi lời của đạo sỹ đó nói, nhưng lần này, nhìn thấy Hạ Nhược Y mang theo thương tích quay về, thì những sự nghi ngờ của bà ta đều lập tức biến mất, nhất định là Trần Dật Thần, là Trần Dật Thần khắc!
Nếu như còn không đuổi Trần Dật Thần đi, thì người tiếp theo mà Trần Dật Thần sẽ khắc, tuyệt đối là bà ta!
Bà ta không muốn bị tai nạn xe, hoặc là ra ngoài bị người ta dùng dao quẹt đâu.
“Mẹ, mẹ đang nói bậy gì vậy? Trần Dật Thần là sao chổi chỗ nào?” Hạ Nhược Y có chút tức giận, nói: “Sao mẹ không nói, là bởi vì Trần Dật Thần, nên con mới trở thành người phụ trách dự án núi Ngọc Tuyền đi.”
“Hạ Nhược Y, con đừng dát vàng lên mặt tên phế vật này nữa. Con có thể trở thành người phụ trách dự án núi Ngọc Tuyền, là bởi vì nhà họ Hạ chúng ta có thực lực, hơn nữa bản thân con cũng đủ ưu tú, không có chút liên quan gì đến tên phế vật này hết.” Lâm Như Tuệ lạnh giọng nói, trước đây bà ta rất vui khi Hạ Nhược Y trở thành người phụ trách dự án núi Ngọc Tuyền, nhưng sau này mới phát hiện, Hạ Thiên Hồng khống chế chặt chẽ tài vụ của dư án núi Ngọc Tuyền, Hạ Nhược Y căn bản không thể vớt được chút lợi lộc gì từ trong đó, bằng nghĩa với việc vẫn làm công cho Hạ Thiên Hồng, nếu đã không thể thu được lợi thì thân phận người phụ trách dự án núi Ngọc Tuyền còn có ý nghĩa gì nữa? Còn không bằng khỏi làm.
“Mẹ! Tổng quản lý của bất động sản Đỉnh Phong Lâm Chí Cường là bạn học của Trần Dật Thần, ban đầu nếu như không phải Trần Dật Thần bảo Lâm Chí Cường ra mặt giúp đỡ thì con căn bản đã không ngồi được vào cái ghế người phụ trách dự án núi Ngọc Tuyền rồi.” Hạ Nhược Y nhẫn nại mà giải thích.
Lâm Như Tuệ cười lạnh một tiếng: “Con gái, con coi tổng quản lý bất động sản Đỉnh Phong người ta là tên ngốc sao? Người ta là thương nhân, thương nhân coi trọng lợi ích nhất! Đúng, mẹ thừa nhận, tên phế vật này và Lâm Chí Cường là bạn học, nhưng tên phế vật này có cái gì? Cậu ta có thể đem lại cho Lâm Chí Cường cái gì? Lâm Chí Cường người ta, dựa vào đâu phải nể mặt cậu ta mà giao một dự án 2-3000 tỷ cho con?”