“Cậu Trần, xin nương tay”.
Trần Phong nhìn về phía ông ta với vẻ khó hiểu, sao Thạch Phá Quân cũng ngăn cản mình, so với Thanh Khâu, thì anh vẫn bằng lòng nghe ý kiến của Thạch Phá Quân hơn, hai người tiếp xúc lâu như vậy, anh cảm thấy Thạch Phá Quân không có lý do gì để hại anh.
“Tại sao?”, Trần Phong hỏi.
Thạch Phá Quân gằn giọng nói.
“Tôi không phải ngăn cản cậu Trần, chỉ có điều có một số suy nghĩ muốn nói với cậu, nếu cậu cảm thấy không đáng, vậy thì lát nữa ra tay cũng không có tổn thất gì, nhưng nếu cậu cảm thấy được, thì tôi cũng coi như là giúp cậu Trần giảm được một phiền phức”.
Người này vẫn biết cách nói chuyện vậy, Trần Phong cười mắng.
“Đừng có gây tò mò ở đây nữa, em còn không biết tính anh chắc. Có gì thì nói mau, đừng có vòng vo nữa”.
Song không chỉ Trần Phong tò mò, đến cả bọn gã mập đang lo lắng ra mặt cũng tò mò Thạch Phá Quân có ý kiến gì, nhưng bọn họ vẫn thất vọng rồi, Thạch Phá Quân đi đến cạnh Trần Phong, nói nhỏ vào tai anh mấy câu, Trần Phong đã bật cười to.
“Quả nhiên vẫn là anh có ý tưởng, được, vậy thì nghe anh, em có thể tha cho lão già này”.
Thạch Phá Quân cũng tươi cười.
“Vậy tôi đã làm một việc tốt cho cậu Trần rồi”.
Mặc dù không nghe thấy rốt cuộc Thạch Phá Quân đã nói gì, nhưng nghe thấy Trần Phong định tha cho Vương Lạc Binh, bọn gã mập cũng vui mừng hết sức, liên tục cảm ơn.
Nhưng Trần Phong lại ngăn cản: “Các người đừng vội cảm ơn tôi, ngoài thứ vừa nãy các người hứa, tôi còn muốn một món đồ”.
Tim bọn gã mập lại lần nữa treo ngược cành cây, điều kiện đưa ra ban nãy đã là cái giá đắt nhất bọn họ có thể chấp nhận rồi, nếu cao hơn nữa, thì có lẽ bọn họ bán mình đi cũng không gom được.
Nhưng Trần Phong lại mỉm cười chỉ vào gã mập.
Gã mập khó hiểu nhìn Trần Phong, không hiểu là có ý gì.
“Chính là tên mập chết tiệt anh, tôi khá thích anh đó”.
Gã mập sợ đến mức quỳ luôn xuống đất, khóc lóc thảm thiết gào lên: “Cậu Trần, cậu tha cho tôi đi, tôi chỉ là một thứ không đáng một xu, cậu lấy mạng tôi cũng vô dụng, lại còn bẩn tay cậu. Cậu tha cho tôi đi, tôi nhất định sẽ thắp hương bái Phật cho cậu mỗi ngày, phù hộ cho cậu sống lâu trăm tuổi”.
Gã mập láu cá này thế mà cũng là kẻ sợ chết, Trần Phong cười khẩy nói: “Tôi không cần mạng anh, sau này anh đi theo tôi, nếu ngoan ngoãn, tôi bảo đảm anh bình yên vô sự”.
Nhưng dù như vậy, gã mập vẫn đang xin tha.
Trần Phong bực bội nói: “Còn dám om sòm, thì giờ tôi sẽ lấy mạng anh”.
Dọa thế này cuối cùng cũng khiến gã mập không dám nói gì nữa, nhưng cả gương mặt khóc lóc thảm thiết, vô cùng khó coi.
Việc ở Hiên Viên Trang kết thúc.
Trần Phong không nghe ngóng nhiều tin tức của những người đó, nhưng vẫn biết Vương Lạc Binh được đưa về Đông Bắc dưỡng thương, còn Thanh Khâu thì biến mất, không biết đã đi đâu.
Còn về gã mập được Trần Phong đưa về, tạm thời giao cho Thạch Phá Quân, Trần Phong cũng không thực sự muốn dùng hắn làm việc gì.
Còn về việc khác, chính là tảng đá thần kỳ Trần Phong mang về.
Anh nghiên cứu một ngày, kết quả phát hiện điểm quái lạ thế mà lại ở chiếc hòm kia, cũng là sóng điện từ phát ra từ trong hòm làm rối loạn suy nghĩ của anh, còn về tảng đá kia chỉ là một tảng đá bình thường thôi.
Phát hiện này suýt nữa khiến Trần Phong bay thẳng tới Đông Bắc, đánh cho Người Vô Địch Đông Bắc bật dậy khỏi giường.
Nhưng qua hai ngày, anh hết giận rồi, cũng tự cười nhạo bản thân, vốn chỉ là một lời đồn, thế mà lại dễ dàng tin tưởng như thế, vẫn phải trách mình quá tham lam.
Hiên Viên Trang có được từ tay Vương Lạc Binh đúng là một nơi tốt, cả club phía trước và phần núi phía sau thế mà đều là sở hữu của trang viên này.
Không có mấy gã đáng ghét kia tới, Trần Phong cũng thoải mái dẫn Lâm Uyển Thu đến chơi hai hộm.
“Sao anh lại nhớ ra tìm em, em còn tưởng anh đã quên em rồi”.
Vừa gặp Lâm Uyển Thu đã hơi ai oán nói.
“Anh chỉ hơi bận, chẳng phải rảnh cái là tìm em sao? Anh còn muốn trách anh, anh thực sự không biết phải nói lý thế nào”.
“Em không cho phép anh vờ tội nghiệp”.
Thấy Trần Phong ra vẻ tội nghiệp, Lâm Uyển Thu đấm vào người Trần Phong.
Trần Phong cười nhận cú đấm này, nhưng lại vờ như rất đau.
Sau đó đùa một chút với Lâm Uyển Thu, rồi vẫn là tự tận hưởng sự thảnh thơi mà club này mang lại.
Trần Phong nằm ghế tựa cạnh bể bơi sắp ngủ tới nơi thì lại nghe thấy có người cãi nhau.
Anh thấy hơi lạ, mặc quần rồi đi tới chỗ phát ra âm thanh.
Đến tận lúc sắp đến cửa, mới nhìn thấy bảo vệ kia chặn người ở ngoài cửa.
Giống như lúc anh ta chặn Trần Phong, nhưng sau khi Trần Phong có được trang viên này thì không gây sự với anh ta.
Chỉ có điều nghe mấy câu, Trần Phong đại khái biết là có chuyện gì rồi.
Anh đi tới, Lâm Uyển Thu cũng trùng hợp đi tới.
“Có chuyện gì thế?”.
“Anh cũng mới tới, cùng qua xem thử đi”.
Đến khi đi tới cạnh bảo vệ kia, Trần Phong mới nhìn thấy diện mạo của đối phương.
Ba nam hai nữ, đều gần trung niên, trong đó người cãi hăng nhất chính là một phụ nữ trung niên ăn mặc rất Tây.
“Sao không cho bọn tôi vào, bọn tôi là hội viên ở đây”.
“Tư cách hội viên của các người đã hủy rồi, cho nên tôi không thể cho các người vào”.
Sau khi Trần Phong lấy được trang viên này, đương nhiên không thể lại cho những người vớ vẩn lúc trước vào được, cho nên anh đã trực tiếp bảo người hủy tư cách hội viên của những người đó, bồi thường đầy đủ theo hợp đồng.
Nhưng không ngờ vẫn có người đến gây sự.
“Hủy cái gì, tôi là hội viên ở đây, các người cũng không có quyền hủy. Chẳng lẽ cậu không biết bọn tôi là ai sao?”.
Trần Phong không nói gì, anh muốn xem thử bảo vệ kia rốt cuộc có đối xử với những người khác giống như với anh không.
May mà bảo vệ thực sự rất có trách nhiệm, anh ta nói: “Cấp trên đã thông báo, tôi cũng không quyết định được, nhưng tôi thực sự không thể cho các người vào”.
“Cậu gọi quản lý của các cậu tới, tôi không tin hôm nay tôi không vào được. Cả Yên Kinh tôi chưa từng gặp người dám không nể mặt tôi”.
Người phụ nữ đó ăn nói rất lớn lối.
Lâm Uyển Thu hơi mềm lòng, cô cảm thấy bảo vệ chịu áp lực của nhiều người như vậy hơi đáng thương, bèn kéo Trần Phong.
“Anh không ra mặt sao?”.
“Đợi thêm đi, đám này bình thường ngang ngược quen rồi, để bọn họ chịu thiệt chút cũng là việc tốt”.
Trần Phong đã nói vậy, Lâm Uyển Thu cũng chỉ đành đứng cùng ở một bên.
Trong mấy người đó có lẽ có người cũng cảm thấy người phụ nữ quá vênh váo, một người đàn ông có vẻ chín chắn kéo người phụ nữ kia một cái.
Người đàn ông đeo kính vòng qua đối phương, đi đến trước mặt bảo vệ.
Ông ta từ tốn nói với bảo vệ kia.
“Cậu làm ở vị trí này không biết chúng tôi cũng rất bình thường, chỉ cần gọi giám đốc của các cậu tới, chúng tôi cũng sẽ không làm gì cậu, tôi nghĩ thế này không có vấn đề gì chứ?”.