CHƯƠNG 10: 1500 TỶ TRƯỚC NAY CHƯA TỪNG CÓ
Dự án đầu tư đáng giá một ngàn 1500 tỷ, có thể nói là trước giờ chưa từng có ở thành phố Thương Châu nho nhỏ! Sẽ mang lại sự thay đổi nghiêng trời nghiêng đất cho thành phố Thương Châu.
Nhưng chuyện khiến cho giới kinh doanh của thành phố Thương Châu chấn động là, người dẫn dắt dự án này lại là nhà họ Trần.
Gia tộc quyền quý bậc nhất thủ đô.
Thế lực của gia tộc ấy rải đều ở cả ba giới kinh doanh, chính trị và quân đội, nhà họ Trần được xem là gia tộc đỉnh cao của Hoa Hạ.
Vô số thương nhân đều đỏ mắt, bắt đầu nghe ngóng khắp nơi xem có thể tham gia vào dự án khai thác núi Ngọc Tuyền hay không.
Bởi vì, đây là dự án được nhà họ Trần đầu tư!
Có đôi mắt nhìn ra trông rộng và số của cải khổng lồ của nhà Trần thì đảm bảo dự án này không thể lỗ được mà chỉ có lời mà thôi, hơn nữa còn lời được một số tiền khổng lồ!
Sự tham dự của người giàu nhất Thương Hải là Thẩm Kình Thiên, những thương nhân khác đều tin chắc rằng núi ngọc Tuyền là một cây tiền.
Chỉ cần có thể đặt chăn vào, thì tiền sẽ chảy vào túi như nước ngay.
Bởi vì tất nhiều người ôm suy nghĩ như thế, ngày tiếp theo, cánh cửa công ty Đỉnh Phong đã bị thương nhân giẫm giẫm nát. Những công ty này đều đến để tìm kiếm cơ hội hợp tác, bọn họ rất khiêm tốn, thậm chí còn có mấy công ty nói rằng, chỉ cần cho bọn họ cùng tham dự thôi, không chia lợi nhuận cũng được.
Sau khi nghe thấy tin tức này, Trần Dật Thần lập tức há hốc miệng, anh ta không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy!
Tất thảy mọi người đều nghĩ rằng, đầu tư vào núi Ngọc Tuyền là một cuộc làm ăn chắc chắn sẽ sinh lợi nhuận.
Chỉ một mình Trần Dật Thần biết, đầu tư này chẳng qua chỉ là mình muốn chơi đùa mà thôi, thậm chí trong kế hoạch của anh, lần này chắc chắn sẽ lỗ.
Từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ đến chuyện kiếm tiền.
Nhưng những thương nhân ấy lại coi trọng dự án này.
Chỉ có thể nói là danh tiếng của nhà họ Trần quá vang dội, đã đến mức làm cho những thương nhân này phớt lờ hết mọi nguy hiểm.
Trong phòng họp ở tòa nhà Thiên Hồng, trụ sở chính của nhà họ Hạ.
Công ty Đỉnh Phong vừa tuyên bố sẽ khai phá núi Ngọc Tuyền, còn chưa đến nửa tiếng sau, nhà họ Hạ đã tổ chức cuộc họp gấp.
Hạ Thiên Hồng híp mắt ngồi trên ghế chủ tịch, thành viên trong nhà họ Hạ ngồi hai bên, sắc mặt của tất thảy mọi người đều vô cùng nghiêm túc.
“Đã nghe nói đến việc xây dựng khu nghỉ dưỡng trên núi Ngọc Tuyền rồi đúng không?” Hạ Thiên Hồng mở to mắt, cụ ta hờ hững nói.
“Đã nghe nói rồi ạ.” Mọi người đều dồng loạt gật đầu, nhưng thái độ của mọi người lại không giống nhau.
“Trong vòng ba ngày, tôi không biết mấy người sử dụng thủ đoạn gì, cũng phải để nhà họ Hạ chúng ta chen vào dự án này.” Hạ Thiên Hồng đảo mắt nhìn mọi người, cụ ta nói một cách chắc nịch.
Những thành viên còn lại đều tỏ vẻ khó xử, bọn họ im lặng cúi gằm đầu xuống.
“Ba, sợ là chuyện này…không thực tế cho lắm.” Một hồi lâu sau, Hạ Đình Kiêu mới mở miệng nói, ông ta là con trai cả của Hạ Thiên Hồng, cũng là gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Hạ, không có ai hiểu rõ hoàn cảnh gia tộc mình hơn ông ta.
Bây giờ nhà họ Hạ đã trở thành gia tộc hạng hai từ lâu rồi.
Kể từ khi hai tập đoàn bất động sản lớn Bích Quế Viên và Kinh Ngạc Hằng vào Thương Châu, bất động sản của nhà họ Hạ đều bị đả kích nặng nề, giá trị tụt dốc không phanh.
Có rất nhiều tòa nhà đều đang để không.
Huống hồ chi bây giờ nhà họ Hạ chỉ còn là cái vỏ không mà thôi, ngoại trừ vài đội công trình chuyên nghiệp ra thì chẳng còn thứ nào dùng được cả.
Nhà họ Hạ đã ra nông nỗi như thế, nếu còn muốn đến tính chuyện hợp tác với công ty Đỉnh Phong, e là đến cửa lớn còn không cho vào
“Không thực thế lắm….” Hạ Thiên Hồng gõ nhẹ ngón tay xuống bàn, mọi người trong nhà họ Hạ cũng giật thót tim.
“Vậy sau này giảm một nửa tiền thưởng năm của mọi người đi vậy.” Hạ Thiên Hồng lạnh nhạt nói.
Vừa nghe thấy vậy, sắc mặt của những người trong nhà họ Hạ đều thoắt biến, giảm một nửa tiền thưởng năm? Thế bọn họ phải sống sao đây!
Công ty nhà họ Hạ là dạng công ty gia đình, mỗi một thành viên đều có quan hệ với nhà họ Hạ.
Giảm một nửa tiền thưởng cuối năm đồng nghĩa với việc giảm đi một nửa lương của bọn họ.
Với người như Hạ Đình Kiêu, vốn dĩ mỗi năm sẽ kiếm được sáu mươi tỷ, nhưng nếu như tiền thưởng bị giảm đi một nửa thì chỉ còn lại ba mươi tỷ mà thôi!
Rõ ràng là Hạ Thiên Hồng đã nổi giận rồi!
Nếu như lần này nhà họ Hạ không thể tham gia vào dự án xây dựng khu nghỉ dưỡng núi Ngọc Tuyền, vậy thì Hạ Thiên Hồng nói được sẽ làm được.
Đến lúc đó, người khổ có thể sẽ là bọn họ.
Nhất thời, người nhà họ Hạ đều lo lắng không thôi, tiếng xôn xao bàn tán rộ lên, muốn thương lượng để tìm ra cách tham gia vào dự án khu nghỉ dưỡng trên núi Ngọc Tuyền.
Không thể không nói rằng còn khó hơn cả lên trời nữa!
Bởi vì bây giờ nhà họ Hạ quá yếu, vốn dĩ không có tư cách hợp tác với công ty lớn.
Hạ Lạc oán hận nhìn Hạ Đình Kiêu, hắn không hiểu nổi, tại sao ba mình lại ăn nói bốc đồng như vậy, bây giờ thì hay rồi, chọc giận Hạ Thiên Hồng, tất cả mọi người đều bị liên lụy.
Thấy thành viên trong nhà họ Hạ đều cúi đầu ủ rũ, dường như Hạ Thiên Hồng cũng ý thức được rằng mình quá nghiêm khắc, ông ta dịu giọng xuống: “Các thành viên trong nhà họ Hạ, dù là ai đi chăng nữa, chỉ cần nghĩ ra cách hợp tác với công ty Đỉnh Phong thì tôi sẽ tặng cho người ấy tòa chung cư ở thành Đông.”
“Tòa chung cư ở thành Đông à?”
Nhiều thành viên trong nhà họ Hạ lập tức trừng to mắt.
“Lần này ông nội thật sự đã trút hết vốn liếng ra luôn rồi, nếu bán tòa chung cư ở thành Đông thì ít nhất cũng phải được 90 tỷ đấy nhỉ.”
“Phải đấy, chẳng qua tôi cảm thấy công ty Đỉnh Phong sẽ không hợp tác với chúng ta đâu.”
Sau khi nói dứt lời, sắc mặt của những người nhà họ Hạ đều không giống nhau, ai cũng hăng hái như được bơm máu gà, cũng có người ủ rũ, cảm thấy đây là nhiệm vụ bất khả thi.
Hạ Thiên Hồng thuộc dạng đánh một gậy, rồi cho củ cà rốt điển hình.
Lấy một tòa nhà trị giá 90 tỷ ra để làm phần thưởng đã kích thích sự tích cực của mọi người.
Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Nhược Y sáng bừng, có điều nghĩ đến vốn tài nguyên eo hẹp trong tay ba mình, ánh mắt của cô lại trở nên ảm đạm.
Trong số ba anh con trai của Hạ Thiên Hồng, người ít được xem trọng nhất là Hạ Trấn Quốc.
Những đội công trình mà Hạ Đình Kiêu nắm trong tay đều là nhân viên lâu năm, kinh nghiệm phong phú, đại đa số tòa chung cư của nhà họ Hạ đều do bọn họ xây dựng.
Nhưng đội công trình của Hạ Trấn Quốc đều là quân lính tản mạn bị đào thải, nếu dẫn theo đội công trình này đến công ty Đỉnh Phong thương lượng, e là sẽ bị người ta chê cười.
Bởi thế người dễ hoàn thành nhiệm vụ nhất ba con của Hạ Đình Kiêu.
Không ngoài dự liệu của Hạ Nhược Y, Hạ Đình Kiêu vỗ vai đứng dậy, đảm bảo với Hạ Thiên Hồng rằng đêm nay ông ta sẽ ngủ bên ngoài cửa công ty Đỉnh Phong, cho dù thế nào thì cũng hợp tác được với công ty Đỉnh Phong, để nhà họ Hạ mượn cơ hội này trở mình bước lên hàng ngũ gia tộc hàng đầu.
Hạ Thiên Hồng gật đầu hài lòng.
Hạ Nhược Y thở dài, cảm thấy những chuyện sau này chẳng còn liên quan gì đến mình nữa.
Nhưng vào lúc này, Hạ Lạc lại nói: “Ông nội, cháu cảm thấy để cho chắc ăn, nên điều đội công trình của chú ba cho bọn cháu, có thể thì bọn cháu mới đủ tự tin để đàm phán với công ty Đỉnh Phong được.”
Hạ Nhược Y chợt biến sắc, chú ba trong miệng Hạ Lạc chính là Hạ Trấn Quốc, ba của mình.
Mặc dù những đội công trình trong tay Hạ Trấn Quốc đều là quân lính tan rã, nhưng đấy lại là vốn liếng duy nhất của Hạ Trấn Quốc, nếu như điều qua phía Hạ Lạc thì có khác nào dê vào miệng hổ đâu, cho dù lần này có đàm phán thành công với công ty Đỉnh Phong hay không thì đội công trình cũng không về được nữa.
Sau này, Hạ Trấn Quốc sẽ không còn nhận được một đồng tiền thưởng nào của gia tộc nữa, gia đình bọn họ sẽ bị đẩy ra ngoài lề một cách triệt để.
“Cháu không đồng ý!”
Hạ Nhược Y không buồn nghĩ ngợi đã lên tiếng từ chối ngay, cô không ngờ rằng Hạ Lạc lại có thể vô liêm sỉ đến như vậy. Hắn ta lại có thể nhân cơ hội ba mình hôn mê bất tỉnh mà nuốt tài nguyên duy nhất trong tay ông ấy, làm thế có khác nào đẩy gia đình bọn họ vào con đường cùng đâu!