CHƯƠNG 126: CHU THIẾU PHONG
“Con mắt nào cô nhìn thấy tôi không có thẻ hội viên Cửu Long quốc tế thế?” Trần Dật Thần lạnh mặt nói. Anh cũng có thẻ hội viên Cửu Long quốc tế, hơn nữa còn là có tấm thẻ hội viên hoàng đế mà cả resort chỉ có ba cái, là bằng chứng anh là cổ đông lớn nhất của Cửu Long quốc tế.
“Anh nói anh cũng là hội viên của Cửu Long quốc tế sao?” Lý Tuyết như nghe được trò cười gì đó, biểu hiện rất xốc nổi.
“Không tin à?” Trần Dật Thần cười lạnh.
“Ha ha ha ha! Tin! Tôi tin!” Lý Tuyết phình bụng cười to, nói: “Cấp bậc hội viên của anh ở Cửu Long quốc tế là cái gì, thiếc đen hay là đồng thau?”
Tất nhiên lời này của Lý Tuyết có ý mỉa mai, Cửu Long quốc tế căn bản không có loại hội viên cấp bậc sắt đen hay đồng thau này. Trần Dật Thần cũng chẳng buồn quan tâm, chờ lát nữa đi vào Cửu Long quốc tế, tự nhiên kẻ ngu Lý Tuyết này sẽ biết cấp bậc hội viên của anh là gì.
“Lý Tuyết, đừng nói người anh em Trần Dật Thần như vậy, người anh em Trần Dật Thần chắc chắn là hội viên kim cương trong truyền thuyết của Cửu Long quốc tế, cũng chỉ có hội viên kim cương mới xứng với thân phận của người anh em Trần Dật Thần.” Từ Đông Lương cũng phụ họa châm chọc một câu.
“Cửu Long quốc tế còn có hội viên kim cương sao?” Vương Hiểu Nha lại rất quan tâm đến điểm này, chỉ là hội viên bạch kim, phí hội viên hàng năm đã ba tỷ, vậy hội viên kim cương, chẳng phải là lên trời rồi.
“Có.” Từ Đông Lương khẽ gật đầu, có vẻ say mê: “Cửu Long quốc tế thật có hội viên kim cương, có điều thẻ hội viên kim cương không phải là thứ anh có tiền là có thể làm được, muốn làm thẻ hội viên kim cương, nhất định phải được sự tiến cử của cổ đông Cửu Long quốc tế, hơn nữa sau khi trở thành hội viên kim cương, hàng năm riêng phí hội viên đã cần ba mươi tỷ.”
“Ba mươi tỷ?” Vương Hiểu Nha khiếp sợ bưng kín miệng, phí hội viên ba mươi tỷ thì phải giàu có cỡ nào?
“Ừm, nhưng người có thể trở thành hội viên kim cương của Cửu Long quốc tế, thì lợi ích thu được cũng không kém ba mươi tỷ đó.” Từ Đông Lương thản nhiên nói, hàng năm nội bộ Cửu Long quốc tế đều sẽ tổ chức mấy lần họp giao lưu hội viên cấp bậc kim cương, mỗi lần họp giao lưu, lợi ích những hội viên kim cương này mang tới tuyệt đối không chỉ ba mươi tỷ.
Vương Hiểu Nha đã không biết nên nói gì cho phải, cô ta phát hiện trước kia tầm nhìn bản thân quá nông cạn, lại có thể cảm thấy người có được tài sản mấy chục tỷ là người vô cùng giàu có rồi.
“Anh Lương, chị Duyệt là hội viên cấp bậc gì?” Lý Tuyết đột nhiên hỏi.
“Chị Duyệt? Anh trai người ta là một trong những cổ đông của Cửu Long quốc tế, cô nói xem người ta hội viên cấp bậc gì?” Từ Đông Lương lắc đầu, nói. Tất nhiên Đỗ Tử Duyệt là hội viên kim cương của Cửu Long quốc tế, dù sao cô ta cũng có anh trai là cổ đông của Cửu Long quốc tế.
Nội tâm Lý Tuyết trở nên kích động, Đỗ Tử Duyệt quả nhiên là hội viên kim cương, lần này mình cần phải nịnh bợ Đỗ Tử Duyệt thật tốt. Nếu như có thể lần nữa trở thành tay sai cho Đỗ Tử Duyệt, thì xem như cô ta đã thay đổi số phận, sung sướng rồi.
Thấy Lý Tuyết và Vương Hiểu Nha, chỉ mới nghe thấy hội viên kim cương đã kích động thành như thế này, vẻ mặt Trần Dật Thần không khỏi có chút quái dị. Nếu như hai kẻ ngu này biết hiện họ đang ngồi cùng xe với anh, là cổ đông lớn nhất của Cửu Long quốc tế, họ sẽ có biểu tình như thế nào nhỉ.
Xe nhanh chóng đi vào resort Cửu Long quốc tế.
Ra nghênh tiếp Từ Đông Lương là một nam quản lý mặc âu phục.
“Anh Từ, mời đi bên này.” Thấy phía sau Từ Đông Lương đi theo mấy chục người, vẻ mặt nam quản lý có chút ngoài ý muốn, nhưng lại không nói gì, mà trực tiếp dẫn mọi người tới một resort nhỏ.
Nơi này là một biệt thự, có đầy đủ các công trình như bể bơi, chỗ ăn cơm dã ngoại, chỗ chơi bi-a v.v, môi trường cũng rất tốt.
Vừa vào cửa, mấy nữ sinh đã lấy điện thoại ra, bắt đầu điên cuồng selfie, hận không thể chụp hết tất cả các ngóc ngách của biệt thự, dù sao sau khi đi qua thôn này, sẽ không còn cửa hàng này, họ nghĩ không biết lần sau phải chờ đến lúc nào mới được tới resort Cửu Long quốc tế.
Lý Tuyết và Vương Hiểu Nha thì dè dặt hiếm thấy, không đi cùng mấy cô gái kia, thậm chí trong lòng mơ hồ bắt đầu khinh bỉ họ, cảm thấy mình ở đẳng cấp cao hơn họ.
“Anh Lương, khi nào thì chị Duyệt tới?” Lý Tuyết không kìm được hỏi. Từ khi đi vào đến giờ đã mười phút rồi nhưng chỉ có người quản lý tiếp đãi bọn họ, Đỗ Tử Duyệt không hề xuất hiện.
“Chị Duyệt…” Từ Đông Lương chần chờ một chút, anh ta cũng muốn biết Đỗ Tử Duyệt ở đâu, nhưng anh ta cũng không dám hỏi, sợ quấy rầy Đỗ Tử Duyệt, dù sao anh ta và Đỗ Tử Duyệt cũng không có quan hệ bạn bè mà giống như cấp dưới và cấp trên hơn.
Lúc này, một thanh niên tuấn tú tóc vuốt ngược ra phía sau xuất hiện.
Thân hình anh ta cao lớn hơn Từ Đông Lương mấy phần, hơn nữa dáng người cực kỳ cân đối, nhìn như người mẫu nam.
“Anh Phong.” Nhìn thấy người thanh niên, thái độ Từ Đông Lương lập tức trở nên cung kính.
“Anh ta là… Chu Thiếu Phong.” Lý Tuyết và Vương Hiểu Nha nhanh chóng nhận ra người thanh niên tuấn tú này, chính vì anh ta mà năm đó Đỗ Tử Duyệt mới có thể ném Hạ Nhược Y vào trong hồ Kim Ba.
Giờ đây, Chu Thiếu Phong sớm đã không còn dáng vẻ ngây ngô ở trường học năm đó, nhìn anh ta thành thục, đẹp trai hơn nhiều, trên người còn toát ra vẻ quý phái, nếu không phải Từ Đông Lương gọi thì e là mọi người người đều không nhận ra.
“Đã dẫn người đến chưa?” Thần thái Chu Thiếu Phong rất cao ngạo, dường như hoàn toàn không để Từ Đông Lương vào mắt.
“Đã đưa tới rồi, anh Phong.” Thái độ Từ Đông Lương vẫn cung kính như cũ, không dám có chút bất mãn.
“Ở đâu?”
“Ở bên kia.” Từ Đông Lương chỉ chỉ Hạ Nhược Y cách đó không xa. Lúc này, Hạ Nhược Y đang dựa sát vào ngực Trần Dật Thần, cũng không nhìn về bên này.
“Ừm.” Chu Thiếu Phong khẽ vuốt cằm, nhìn về phía Hạ Nhược Y, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng ánh mắt nhìn Trần Dật Thần thì lạnh lẽo dọa người.
“Tử Duyệt đi tiếp đãi mấy vị cổ đông rồi, tiếp đãi xong, cô ấy sẽ tới ngay, tôi đưa mọi người đi dạo ở vườn săn trước.” Chu Thiếu Phong thản nhiên nói.
“Đi vườn săn ư? Anh Phong, hình như chúng ta không được vào nơi đó.” Từ Đông Lương ngẩn người, nói. Vườn săn là khu giải trí vực cao cấp của Cửu Long quốc tế, chỉ mở ra với hội viên bạch kim, mà anh ta chỉ là hội viên vàng.
Ánh mắt Chu Thiếu Phong ánh lên vẻ khinh thường, nói: “Hiện tôi là tổng giám đốc của công viên bên ngoài Cửu Long quốc tế, mọi người có được vào hay không là do tôi quyết định.”
“Anh Phong, anh thăng chức rồi hả?” Vẻ mặt Từ Đông Lương vui mừng, hỏi. Lần trước, khi anh ta đến Cửu Long quốc tế, Chu Thiếu Phong vẫn chỉ là quản lý của một resort trong đó, thế mà chớp mắt một cái, Chu Thiếu Phong đã trở thành giám đốc của công viên bên ngoài rồi. Đây chính là chức vị đáng gờm, giám đốc công viên bên ngoài có nghĩa là Chu Thiếu Phong có thể tiếp xúc được rất nhiều nhân vật lớn, bất kỳ ai trong những nhân vật lớn này cũng có thể mang đến cho Chu Thiếu Phong lợi ích khó có thể tưởng tượng được.
Chu Thiếu Phong khẽ gật đầu, anh ta có thể trở thành giám đốc công viên bên ngoài Cửu Long quốc tế hoàn toàn do sự sắp xếp của Đỗ Tử Duyệt, chứ nhà họ Chu của anh ta chỉ là một gia tộc nhỏ tài sản chưa đến chín mươi tỷ mà thôi, không có Đỗ Tử Duyệt, anh ta căn bản không bò được tới vị trí hiện tại.