Mục lục
Đỉnh cấp rể quý – Trần Phong (Trần Dật Thần) – Truyện full tác giả: Lư Lai Phật Tổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 462: KHÔNG LÁI THÌ ĐẬP ĐI

Đợi đến lúc Trần Dật Thần đi đến trước mặt, trái tim của Vũ Văn Bác trong nháy mắt lại ngừng đập.

Sau đó cả người cứng ngắc, hai chân như nhũn ra.

Sợ hãi, bất an…

Còn có vô cùng khó hiểu.

“Anh Bưu, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Cuối cùng Vũ Văn Bác cũng không chịu đựng nổi nữa, anh ta cố gắng nén bất an trong lòng, giọng nói khàn khàn chất vấn.

Nhưng mà Vương Bưu lại không cho anh ta câu trả lời.

Giờ phút này Vương Bưu cũng không dám trả lời.

Anh ta sợ sợ là mình nói sai một câu thì sẽ làm Trần Dật Thần tức giận, từ đó vứt bỏ cái mạng nhỏ của mình.

Bây giờ cũng chỉ có im lặng mới là lựa chọn tốt nhất.

“Anh họ, anh nói một câu đi chứ!”

Vương Thao ở sau lưng cũng tràn đầy vẻ bất an ở trên mặt mà mở miệng nói.

Anh ta không suy nghĩ được là tại sao chuyện lại biến thành cục diện như hiện tại, Vương Bưu có mang theo ba cây súng đi qua đó mà.

Là ba cây súng ngắn đầy đủ bộ phận.

Không phải là ba cây súng đồ chơi.

Kết quả là tay của Vương Bưu lại bị gãy.

Mà hiện tại ngay cả một câu cũng không dám nói.

“Mày làm như thế nào?”

Lúc này Vũ Văn Bác lại khàn giọng nhìn Trần Dật Thần, mở miệng lên tiếng một lần nữa, mặc dù là sự thật trước mắt khó mà chấp nhận nổi, nhưng mà anh ta không thể không chấp nhận nó.

Chính xác là Vương Bưu đã thất bại rồi.

Hơn nữa còn dưới tình huống đi bắt Trần Dật Thần với ba cây súng ở trong tay.

Trần Dật Thần cười nhạt một tiếng, cũng không trả lời vấn đề của Vũ Văn Bác mà là bước ra phía trước một bước.

“Mày… mày muốn làm gì?”

Một bước này lập tức làm Vũ Văn Bác bị dọa đến nỗi lúng túng không thôi.

“Tao nói cho mày biết ba của tao là Vũ Văn Thành Anh, ông ấy là chủ tịch tập đoàn Thành Anh giá trị bản thân hơn trăm nghìn tỷ, trong giới hắc bạch ở Trung Hải không có bao nhiêu người dám không cho ba tao mặt mũi, nếu như mày dám đụng đến một đầu ngón tay của tao thì ba tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày.”

“Vậy à?” Khóe miệng của Trần Dật Thần nâng lên một vòng suy nghĩ, Vũ Văn Thành Anh, nghe có vẻ rất ngầu, nhưng mà anh cũng không phải là chưa từng giẫm qua nhân vật như Vũ Văn Thành Anh.

“Đúng đúng đúng, ba của tao rất lợi hại.” Thấy Trần Dật Thần dường như có xu thế bị hù dọa, Vũ Văn Bác vội vàng gật đầu như con gà mổ thóc.

“Người anh em à, có chuyện gì thì cứ nói, đừng ra tay, giữa chúng ta là do có chút hiểu lầm, nhưng mà những chuyện hiểu lầm này cũng chưa đến mức độ phải tiêu diệt nhau…” Vũ Văn Bác mở miệng giải thích, cố gắng làm cảm xúc của mình bình tĩnh lại, quan sát cục diện trước mắt, thân thủ của Trần Dật Thần đã hoàn toàn mạnh đến một mức độ không có cách nào tưởng tượng được.

Ngay cả sát thủ mang theo súng mà cũng không làm gì được anh, chuyện này chỉ có thể nói rõ một vấn đề, Trần Dật Thần chính là võ giả trong truyền thuyết.

Dính đến võ giả, thế thì chuyện này không phải là chuyện mà anh ta có thể giải quyết được, nhất định phải gặp Vũ Văn Thành Anh.

“Cậu nói đúng, hiểu lầm giữa chúng ta vẫn còn chưa đến tình trạng phải tiêu diệt nhau.” Trần Dật Thần đột nhiên lại thu hồi khí thế trên người, thật ra thì trước khi đến đây anh vẫn chưa nghỉ được sẽ làm gì Vũ Văn Bác.

Cũng không phải là anh sợ Vũ Văn Bác.

Mà là bởi vì Vũ Văn Bác cũng không đắc tội anh bao nhiêu, nếu như mà nói chỗ đắc tội thì đó chính là Vũ Văn Bác làm hư chiếc xe anh vừa mới mua, về phần sát thủ mà Vũ Văn Bác đã mời càng không tạo thành ảnh hưởng gì đối với anh.

Kêu anh vì vậy mà giết Vũ Văn Bác hoặc là làm Vũ Văn Bác trở thành người tàn phế…

Cái này cũng không khỏi quá mức ngang ngược rồi.

Có điều là bài học nên cho thì vẫn phải cho.

“Xe của chúng tôi là do cậu làm hư à.” Trần Dật Thần lạnh nhạt hỏi.

“Đúng… là do tôi làm hư.” Bị Trần Dật Thần hỏi đến vấn đề này, lúc này trên trán của Vũ Văn Bác toát ra một lớp mồ hôi lạnh, đồng thời trong lòng vô cùng hối hận, tất cả vấn đề của ngày hôm nay đều bắt nguồn từ mắt chó coi thường người khác của anh ta.

Lần đầu tiên nhìn thấy Trần Dật Thần lái một chiếc xe Audi A6 cho nên anh ta có tâm tư chiếm chỗ đậu xe của Trần Dật Thần, kết quả là không chiếm được chỗ đậu xe ngược lại còn bị Trần Dật Thần tán mấy bàn tay rất mạnh.

Sau khi bị Trần Dật Thần tát cho mấy cái, nếu như anh ta thức thời một chút không so đo với Trần Dật Thần, có thể bỏ qua là được rồi, nhưng mà anh ta lại bị hận thù che mất lý trí, lại đập xe của Trần Dật Thần.

Đập xe của Trần Dật Thần thì không nói, anh ta còn dám mời sát thủ dẫn Trần Dật Thần đến nhà.

Có thể nói tất cả những chuyện này đều do anh ta gieo gió gặt bão.

“Vị đại ca này, tôi… tôi sai rồi, tôi xin lỗi anh, thật sự xin lỗi.”

“Tôi có mắt mà không biết thái sơn.”

“Tôi không nên có mắt chó xem thường người khác.”

“Chát!”

Nói xong Vũ Văn Bác liền tự tát một bàn tay lên trên mặt của mình.

Cảnh tượng này hù dọa bọn người Lưu Điềm và Vương Thao đứng ở sau lưng không nhẹ, có khi nào mà bọn họ nhìn thấy từ trước đến nay Vũ Văn Bác nổi tiếng ngang ngược càng rỡ ở Trung Hải lại ăn nói khép nép với người khác như vậy.

Mắt thấy Vũ Văn Bác lại có xu hướng muốn tán mình, Trần Dật Thần lạnh nhạt mở miệng: “Được rồi, không cần phải giả vờ giả vịt ở trước mặt của tôi đâu.”

“Tôi đến đây cũng không phải là muốn nhìn cậu giả vờ giả vịt.”

Nghe vậy, Vũ Văn Bác lập tức dừng động tác tay.

“Đại ca, ý của anh là…” Vũ Văn Bác nhìn Trần Dật Thần với ánh mắt thăm dò, từ lúc bắt đầu khi mà Trần Dật Thần xuất hiện anh ta còn tưởng là Trần Dật Thần đến đây để giết anh ta, nhưng mà xem ra Trần Dật Thần có mục đích khác.

“Chiếc xe đó của tôi cũng không thể để cậu phá hỏng uổng phí như thế.” Trần Dật Thần bình thản nói.

Vũ Văn Bác giật mình, sau đó lại vội vàng nói: “Đại ca à, bây giờ tôi sẽ cho người mang một chiếc xe khác tới cho anh.”

“Mặt khác, vì để biểu đạt áy áy của tôi đối với đại ca, chiếc Lamborghini đó của tôi từ giờ trở đi cũng chính là của đại ca.”

Vũ Văn Bác nói xong liền cầm lấy chìa khóa ở trên bàn cung kính đưa đến trước mặt của Trần Dật Thần.

Trần Dật Thần cười nhạt một tiếng: “Lý Lạc.”

“Sao vậy anh Dật Thần?” Lý Lạc giống như vừa mới tỉnh lại từ trong giấc mộng, đi đến trước mặt của Trần Dật Thần.

“Có biết lái Lamborghini không?” Trần Dật Thần cười hỏi.

Nghe thấy Trần Dật Thần hỏi vấn đề này, đầu tiên là Lý Lạc ngẩn người, sau đó mặt mũi tràn đầy hưng phấn vội vàng gật đầu: “Biết chứ.”

Chiếc xe Lamborghini của Vũ Văn Bác là chiếc xe thể thao phiên bản số lượng có hạn cao cấp trong nước, giá trị hơn ba chục tỷ.

“Lấy chìa khóa đó đến đây, từ giờ trở đi chiếc Lamborghini đó của cậu ta sẽ là của cậu.” Trần Dật Thần bình tĩnh nói, chiếc xe Lamborghini của Vũ Văn Bác chính là để bù đắp một bàn tay mà ngày hôm nay Lý Lạc phải chịu đựng, cũng chính là phần thưởng mà Lý Lạc đã đi theo anh lâu như vậy.

Lý Lạc nghe nói như vậy, sắc mặt lập tức vô cùng chấn động: “Anh Dật Thần, cái này… cái này không được đâu, quá quý giá…”

“Không lái thì đập đi.” Trần Dật Thần hờ hững nói một câu.

Nghe nói như vậy, hai mắt của Vũ Văn Bác không khỏi trừng lớn lên, dường như là không dám tin tưởng là Trần Dật Thần sẽ nói ra loại lời nói như thế này, đây chính là Lamborghini có giá trị hơn ba mươi tỷ, nói đập liên đập, cho dù cho tặng người người không muốn thì cũng có thể bán đi mà.

“Đập hả?”

Khóe miệng của Lý Lạc cũng điên cuồng run rẩy, nếu như người khác nói ra lời này thì anh ta không cần nghi ngờ chút nào là đối phương đang khoác lác, nhưng mà lời nói này được nói ra từ trong miệng của Trần Dật Thần, có làm như thế nào anh ta cũng không hoài nghi nổi.

Nếu như hôm nay anh ta không nhận chiếc Lamborghini này, Trần Dật Thần chắc chắn sẽ đập xe ngay tại chỗ.

“Được, anh Dật Thần, chiếc xe này để em lái.”

Cuối cùng, Lý Lạc vẫn hít sâu một hơi nhận lấy chìa khóa xe từ trong tay của Vũ Văn Bác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK