Mục lục
Đỉnh cấp rể quý – Trần Phong (Trần Dật Thần) – Truyện full tác giả: Lư Lai Phật Tổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỉnh Cấp Rể Quý CHƯƠNG 171: BÁN PHÁ GIÁ DỰ ÁN.

“Chê ít? Chê ít thì cậu có thể không bán mà.” Diệp Minh Mân nhấp một ngụm rượu đỏ trong lý, châm chọc nói.

Anh ta có thể đoán được lý do Hạ Lạc vội vã đến đây, đương nhiên là trong nhà đã xảy ra chuyện, có thể là Hạ Nhược Y, người thật sự phụ trách dự án Ngọc Tuyền đã trở lại, cho nên Hạ Lạc mới vội vã cầm dự án đi bán, lúc này không ép giá thì còn chờ đến khi nào mới ép giá?

Đừng nói 60 tỷ, Diệp Minh Mân còn nghĩ nếu mình mua với giá 45 tỷ thì Hạ Lạc cũng bán.”Giám đốc Diệp, cũng không thể tăng giá lên, cứ theo giá ban đầu anh nói, mười tỷ rưỡi một dự án, dù sao đối với anh mà nói, thêm thành mười ba tỷ rưỡi cũng không vấn đề gì.” Hạ Lạc cười nịnh, mười tỷ rưỡi một dự án, ít nhất anh ta còn có thể kiếm được 13,5 tỷ.

13,5 tỷ này đập lên người Nhạc Linh, nhất định có thể đập đến Nhạc Linh mở hai chân ra, mặc cho anh ta muốn làm gì thì làm, đối với Nhạc Linh, trong lòng Hạ Lạc rất ngứa ngáy, nhất là nghĩ đến dáng người nhỏ nhắn xinh đẹp của Nhạc Linh, bụng dưới Hạ Lạc lại bắt đầu khô lóng.

“Cũng chỉ là chuyện bỏ thêm 13,5 tỷ?” Diệp Minh Mân nhướng mày, đột nhiên đứng dậy chỉ vào mũi Hạ Lạc rồi chửi ầm lên: “Cậu nghĩ tiền ông đây kiếm được là gió to thổi đến à! Dựa vào cái gì mà phải cho cậu thêm 13,5 tỷ!”

“Giám đốc Diệp, tôi không có ý này…” Hạ Lạc bị dọa run lên, vội vàng xua tay giải thích, sau lưng Diệp Minh Mân chính là nhà họ Diệp, nếu anh ta trêu chọc Diệp Minh Mân thì sẽ chết thế nào cũng không biết.

“Ông đây không quan tâm cậu có ý gì, hôm nay bản hợp đồng này cậu ý cũng là kýỳ, không ký cũng phải ký!” Diệp Minh Mân cũng lười tiếp tục giả vờ cười, trở mặt, bắt đầu hung ác uy hiếp Hạ Lạc.

“Giám đốc Diệp, anh đừng nóng giận, tôi ký, tôi ký đây.” Hạ Lạc run giọng mở miệng, xem như anh ta đã nhận ra rồi, Diệp Minh Mân căn bản chính là kẻ cướp, nếu hôm nay anh không ký, có thể đi ra khỏi hội sở hay không cũng là một vấn đề.

“Hừ, rác rưởi.” Thấy Hạ Lạc ngay cả phản kháng một chút cũng không có mà lập tức ký hợp đồng, Diệp Minh Mân khinh thường nói một câu, anh ta dám cam đoan, nếu nhà họ Hạ mà giao vào tay thằng vô dụng này thì không đến ba năm nhất định sẽ phá sản.

Tuy rằng bị Diệp Minh Mân chửi thẳng mặt là rác rưởi nhưng Hạ Lạc rắm cũng không dám đánh một cái, ngược lại trên mặt lại là nụ cười lấy lòng: “Cái này, Giám đốc Diệp, từ giờ trở đi dự án này đã không còn quan hệ gì với tôi nữa.”

Thấy Hạ Lạc nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ, Diệp Minh Mân không khỏi châm biếm một câu: “Thế nào, cậu còn sợ cô em họ kia có thể lấy lại mấy dự án này khỏi tay tôi à?”

Hạ Lạc cười ngượng ngùng, anh ta thật sự nghĩ như vậy, nếu Hạ Nhược Y biết anh bán phá giá mấy chục tỷ chỗ dự án trọng điểm Ngọc Tuyền ra ngoài, tuyệt đối sẽ tìm anh gây phiền toái, hoặc là tự mình đi tìm người mua lấy lại dự án.

Một khi lấy dự án về, Diệp Minh Mân tất nhiên sẽ tìm anh tính sổ, 60 tỷ trong tay anh cũng phải nhả ra.

“Yên tâm, nếu em họ kia của cậu dám đến tìm tôi đòi dự án thì ông đây tuyệt đối khiến cô ta có đi mà không có về!”

Diệp Minh Mân hừ lạnh một tiếng, mặc dù không có một chi bên Diệp Hải Đường, hiện tại nhà họ Diệp cũng được tính là một trong tám gia tộc lớn của Thương Châu, thậm chí còn đứng đầu trong các gia tộc.

Nếu tính thêm Diệp Hải Đường, có thể nói nhà họ Diệp mới là gia tộc quyền thế nhất ở Thương Châu.

Nhà họ Lý, nhà họ Thẩm gì đó đền dẹp sang một bên!

Nếu Hạ Nhược Y dám tìm nhà họ Diệp gây phiền toái, không khác gì ra tay trên đầu thái tuế, lúc đó anh ta sẽ cho Hạ Nhược Y biết cái gì là hối hận!

“Giám đốc Diệp, thật không phải tôi lo lắng em họ tôi đến tìm anh đòi dự án.” Hạ Lạc nói hơi do dự

“Hả? Cậu có ý gì?” Diệp Minh Mân nhíu mày, Hạ Nhược Y không cần dự án thì ai cần, chẳng lẽ Hạ Thiên Hồng tự mình đến đòi?

“Giám đốc Diệp, anh có biết tên ở rể nhà chúng tôi không?” Hạ Lạc cũng không nói thẳng mà chuẩn bị nói bóng nói gió trước một phen.

“Tên ở rể?” Diệp Minh Mân nhướng mày, hỏi lại: “Chồng của em họ cậu?”

Hạ Lạc gật đầu, nói: “Chính là anh ta, Giám đốc Diệp, khả năng em họ tôi đến tìm anh đòi lại dự án là không lớn, nhưng còn chồng của nó, nếu biết chuyện này thì trăm phần trăm là sẽ đến tìm anh.” “Hạ Lạc, cậu cảm thấy ông đây không đối phó được một kẻ ăn bám vợ?” Diệp Minh Mân đen mặt, nói nửa ngày anh ta còn tưởng người đến gây phiền toái cho mình là một nhân vật khó lường, kết quả, mẹ nó, đó chỉ là một đứa ở rể nhà vợ.

Diệp Minh Mân anh nói thế nào cũng là quản gia nhà họ Diệp, thế mà Hạ Lạc lại cảm thấy anh không đối phó được một thằng vô dụng ăn bám vợ.

Thấy Diệp Minh Mân tức giận, trên trán Hạ Lạc chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, vội vàng mở miệng giải thích: “Giám đốc Diệp, tôi không có ý khinh thường anh. Tuy nhiên thằng chồng vô dụng của em họ tôi quả thật cũng có chút năng lực, anh ta là bạn học của Lâm Chí Cường, người phụ trách đồn điền Đỉnh Phong, đến lúc đó nếu anh ta thông qua Lâm Chí Cường để tạo áp lực cho anh…”

Hạ Lạc còn chưa nói xong, Diệp Minh Mân đã phất tay ngắt lời: “Lâm Chí Cường chỉ là một con chó của nhà họ Trần thôi, có gì phải sợ.”

“Nếu là nhà họ Trần tự mình tạo áp lực cho tôi, tôi có thể cho em họ cậu chút mặt mũi, nhưng Lâm Chí Cường, nói thật, anh ta còn không xứng được tôi để vào mắt.” Diệp Minh Mân hừ lạnh nói thêm một câu, nhà họ Trần thật sự là nhà siêu giàu có, nhìn khắp nước H đều không có mấy dòng họ có thể sánh vai với nhà họ Trần.

Thậm chí khoa trương mà nói, hiện tại tất cả các dòng họ ở Thương Châu ngầm liên kết thế lực với nhau cũng không chịu nổi một ngón tay nhà họ Trần nghiền áp.

Diệp Minh Mân có ngông cuồng thế nào cũng không dám kinh thường nhà họ Trần.

Nhưng nhà họ Trần là nhà họ Trần, Lâm Chí Cường là Lâm Chí Cường.

Lâm Chí Cường nhiều nhất chỉ là người làm công, Diệp Minh Mân không nghĩ Lâm Chí Cường sẽ vì một bạn học là kẻ ở rể mà đụng tới nhà họ Diệp sau lưng mình, dù sao nhà họ Diệp cũng không phải chỉ ngồi không.

Diệp Minh Mân đều nói như vậy, Hạ Lạc cũng không nói thêm gì nữa, thật ra ý của anh ta là muốn để Diệp Minh Mân chú ý đến Trần Dật Thần, tốt nhất là dạy bảo Trần Dật Thần một phen, đương nhiên nếu Trần Dật Thần trâu bò, có thể dạy bảo lại Diệp Minh Mân thì cũng không sao, dù sao vừa rồi Diệp Minh Mân cũng đã nhục nhã mình như vậy.

Tuy nhiên Hạ Lạc cũng không ôm quá nhiều hy vọng với Trần Dật Thần, anh vẫn biết đôi chút về thế lực của nhà họ Diệp, tuy ngày thường Diệp Hải Đường vẫn hay ru rú trong nhà không thấy bóng dáng.

Nhưng hai người anh của cô ta, Diệp Hải Đông và Diệp Hải Thành vẫn luôn rêu rao bên ngoài.

Mấy năm trước hai người thành lập công ty bất động sản, hiện đã chiếm hơn một nửa ngành bất động sản ở thành phố Thương Châu, nhân viên hơn một ngàn người với hơn bảy chi nhánh.

Thế lực như vậy, cũng không phải là nhà họ Hạ có thể so sánh được, có thể Trần Dật Thần sẽ dựa vào Lâm Chí Cường, lên mặt quát tháo ở nhà họ Hạ, nhưng nếu anh ta dám khiêu khích nhà họ Diệp, chỉ có thể nói, chính là thắp đèn lồng tìm phân dưới hầm cầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK