CHƯƠNG 134: DANH SÁCH NGƯỜI CHẾT
“Thiếu Phong! Có phải vợ cậu Trần dụ dỗ cậu không?” Đỗ Thanh Định lạnh lùng nhìn Chu Thiếu Phong rồi hỏi, ánh mắt hiện lên vẻ uy hiếp rất rõ ràng, sự im lặng của Trần Dật Thần, đã làm anh cho rằng anh ta đang cân nhắc hơn thua, nên muốn thông qua Chu Thiếu Phong, để quyết định chuyện này, như vậy lý lẽ sẽ thuộc về bên anh.
Chu Thiếu Phong vội gật đầu nói: “Đúng vậy, vợ cậu Trần thật sự có ý với tôi, lúc nãy khi tôi vừa tới vườn săn bắn, cô ta đã ám chỉ tôi, muốn làm tình nhân của tôi, bảo tôi mỗi tháng cho cô ta ba trăm triệu.”
Chu Thiếu Phong.
Trần Dật Thần lạnh lùng liếc nhìn Chu Thiếu Phong, rồi ghi thêm cái tên này vào danh sách người chết của mình.
Đỗ Thanh Định hài lòng gật đầu, xem như Chu Thiếu Phong cũng rất biết điều.
“Cậu Trần, giờ chuyện đã quá rõ ràng rồi, là vợ anh dụ dỗ chồng Tử Duyệt trước, nên con bé mới ném vợ anh vào động sói đen, quả thật Tử Duyệt đã làm sai, nhưng vợ anh cũng khó mà thoát khỏi tội lỗi.” Đỗ Thanh Định công tâm nói.
“Rồi sao?” Trần Dật Thần lạnh lùng hỏi.
“Rồi sao?” Đỗ Thanh Định nhướng mày nói: “Cậu Trần đã dạy dỗ Tử Duyệt rồi, nên chuyện này cứ bỏ qua như thế đi, còn chuyện vợ anh bị thương, tôi chỉ có thể nói lời xin lỗi, ngoài ra, tôi có thể bồi thường cho vợ anh ba tỷ.”
Ba tỷ?
Không ít người nghe thấy số tiền này thì sáng mắt, Hạ Nhược Y chỉ bị thương một chút như thế, cùng lắm chỉ tốn ba bốn chục triệu là chữa khỏi rồi, nhưng Đỗ Thanh Định lại bỏ ra ba tỷ, thật rộng lượng.
“Anh? Ý anh là sao? Chẳng lẽ anh định bỏ qua cho đứa con hoang này và con tiện nhân kia ư?” Đỗ Tử Duyệt vừa nghe vậy thì nhất thời tức giận, Trần Dật Thần sỉ nhục cô như vậy, chẳng lẽ Đỗ Thanh Định không nhìn thấy à? Còn muốn bồi thường cho Hạ Nhược Y ba tỷ nữa!
Đây là lý lẽ gì thế? Đỗ Tử Duyệt cảm thấy, giờ Đỗ Thanh Định giết Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y cũng không có gì quá đáng, thế mà anh còn muốn bồi thường cho anh ta nữa.
Đỗ Thanh Định nhíu mày nói: “Tử Duyệt, cậu Trần là bạn anh, coi như em nể mặt anh, mà bỏ qua chuyện này đi!”
Dương Thái lắc đầu, giờ anh không biết mình nên nói gì nữa, tên Đỗ Thanh Định ngu xuẩn này còn nghĩ tới việc bỏ qua Trần Dật Thần, chứ không phải cầu xin anh ấy, hạng người ngu xuẩn thế này, lớn như vậy mà không chết, đúng là một kỳ tích.
“Nhưng anh…” Đỗ Tử Duyệt vẫn hơi không phục, cảm thấy cứ bỏ qua cho Trần Dật Thần như vậy thật quá hời cho anh ta.
“Em nghe lời anh đi!” Đỗ Thanh Định trừng mắt nhìn Đỗ Tử Duyệt, dù gì Trần Dật Thần cũng là cổ đông lớn nhất trong Quốc Tế Cửu Long, hơn nữa không nể mặt sư cũng phải nể mặt Phật, dù sao anh cũng phải nể mặt Dương Thái.
“Được rồi.” Đỗ Tử Duyệt bất mãn bĩu môi, rồi nhìn Trần Dật Thần, hung ác nói: “Tên nhà quê kia, lần này xem như anh may mắn, được anh tôi cầu xin thay anh, nếu lần sau anh còn dám động vào bà, thì ngay cả ông trời cũng không bảo vệ được anh đâu.”
“Cô không còn lần sau nữa đâu.” Trần Dật Thần lắc đầu, giọng điệu hơi đồng tình.
“Cậu Trần nói vậy là sao?” Đỗ Thanh Định nhíu mày, hơi không vui, mình đã rộng lượng, không so đo chuyện Trần Dật Thần đánh Đỗ Tử Duyệt như vậy, sao nghe hàm ý của anh ta vẫn muốn tới gây sự với con bé thế.
Trần Dật Thần không trả lời câu hỏi của Đỗ Thanh Định, mà lạnh nhạt hỏi: “Nhà họ Đỗ có bao nhiêu người thuộc trực hệ?”
Đỗ Thanh Định càng mơ màng, nhưng vẫn nén cơn giận, đáp lại: “Nhà họ Đỗ có 38 người thuộc trực hệ, không biết cậu Trần có gì chỉ giáo?”
Trần Dật Thần khẽ gật đầu, rồi quay đầu nhìn Dương Thái nói: “Lát nữa anh gửi qua cho nhà họ Đỗ 114 tỷ.”
Mí mắt Dương Thái khẽ giật, vội gật đầu đồng ý, nhưng sống lưng lại hơi lạnh lẽo, tất nhiên anh hiểu rõ hàm ý trong câu nói này của Trần Dật Thần.
Nhưng Đỗ Thanh Định lại không hiểu, còn tưởng Trần Dật Thần đã chịu thua rồi, nên đắc ý nhìn Trần Dật Thần, rồi hừ lạnh: “Coi như anh biết điều!”
“Nếu cậu Trần muốn xin lỗi Tử Duyệt thì không cần đưa 114 tỷ đâu, nhà họ Đỗ chúng tôi không thiếu chút tiền đó.” Đỗ Thanh Định lạnh nhạt nói, anh còn tưởng Trần Dật Thần lợi hại thế nào, kết quả lại chịu thua như thế, thật nhàm chán.
Trần Dật Thần khẽ cười: “Cậu cảm thấy tôi bỏ ra 114 tỷ này là để xin lỗi cô ta?”
“Nếu không thì sao?” Đỗ Thanh Định nhíu mày hỏi.
Trần Dật Thần lắc đầu, bình tĩnh nói: “Tôi dùng 114 tỷ này để bồi thường cho 38 người thuộc trực hệ nhà họ Đỗ.”
Bồi thường?!
Sắc mặt Đỗ Thanh Định nhất thời trở nên thâm trầm, giờ anh ta có ngốc đến đâu cũng có thể nghe ra hàm ý trong câu nói của Trần Dật Thần.
“Cậu Trần quá xem thường nhà họ Đỗ chúng tôi rồi đó, vợ anh chỉ bị sói cắn bị thương thôi, chứ đâu cắn chết, vậy mà cậu Trần lại muốn 38 người thuộc trực hệ nhà họ Đỗ chúng tôi phải nhận tội cùng vợ anh, anh thật sự nghĩ nhà họ Đỗ chúng tôi là cá nằm trên thớt, mặc anh muốn làm gì thì làm à?” Sắc mặt Đỗ Thanh Định tái mét, lạnh lùng hỏi.
Đúng lúc này, Dương Thái bước ra, nhìn Đỗ Thanh Định với ánh mắt thương hại: “Đỗ Thanh Định, nếu mợ Trần thật sự bị sói cắn chết, vậy thì cả nhà họ Đỗ của cậu sẽ không nhận tội đơn giản thế đâu.”
“Anh Thái nói thế là sao?” Sắc mặt Đỗ Thanh Định khẽ thay đổi.
“Tôi không có ý gì cả, cậu còn nhớ những lời tôi đã nói với cậu trong phòng hội nghị không?” Dương Thái lắc đầu hỏi.
Đỗ Thanh Định cười khẩy, tất nhiên anh nhớ lúc nãy ở trong phòng hội nghị, Dương Thái đã nói gì với mình, anh ta nói, nếu Hạ Nhược Y xảy ra chuyện, Trần Dật Thần có thể khiến cả nhà họ Đỗ chôn cùng Hạ Nhược Y.
Nhưng chuyện này có thể ư?
Hoàn toàn là không.
Dù gì nhà họ Đỗ cũng là nhà cực kỳ quyền thế ở Kim Lăng, dù chưa tiến vào top những nhà đứng đầu, nhưng cũng nắm giữ địa vị rất quan trọng ở Kim Lăng, một nhà quyền thế như thế, sao có thể để cho anh ta nói muốn diệt cả nhà là diệt được chứ?
“Được rồi, Dương Thái, anh đừng phí lời với cậu ta nữa.” Trần Dật Thần hơi mất kiên nhẫn nói: “Trong vườn vẫn còn sói đen chứ?”
“Cậu Trần, đã hết sói đen rồi.” Dương Thái không khỏi liếc nhìn ba con sói đen bị Trần Dật Thần chém xuyên qua đầu bằng ba chiếc lá liễu ở cách đó không xa, rồi nói tiếp: “Nhưng vẫn còn hai con hổ Siberi.”
“Ừm, vậy anh chở hai con hổ đó tới đây.” Trần Dật Thần bình tĩnh nói.
“Vâng, cậu Trần.” Dương Thái không dám không đồng ý, hổ Siberi là loài thú săn quý giá, tất nhiên Quốc Tế Cửu Long sẽ nuôi dưỡng nó, ngày thường chỉ có mấy ông tai to mặt lớn mới được thả loài hổ Siberi này ra, để cho mấy người đó đi săn.
Nhưng hôm nay, Dương Thái lại hiểu rõ, Trần Dật Thần thả hai con hổ Siberi này ra, không phải là vì muốn đi săn, mà muốn bọn chúng trở thành thợ săn, còn chuyện ai làm con mồi thì ai cũng hiểu rõ.
“Anh Thái! Anh thật sự giúp anh ta?” Lần đầu tiên sắc mặt Đỗ Thanh Định hơi khó coi, anh ta không ngờ, thái độ Dương Thái lại kiên định như vậy, không hề do dự đã đứng về phía Trần Dật Thần.
Dương Thái lắc đầu, thở dài nói: “Thanh Định, cậu đừng trách tôi, không phải tôi đang giúp cậu Trần, mà tôi đang giúp chính mình.”
Giúp chính mình? Cuối cùng Đỗ Thanh Định cũng hiểu hàm ý trong câu nói của Dương Thái, anh ta sợ Trần Dật Thần!
Nên anh ta không thể không đứng về phía Trần Dật Thần.