Trại bệnh dịch chia làm hai phần, tiền viện chỗ họ ở dành cho người chưa cảm nhiễm, hậu viện còn lại dành cho những người mắc bệnh.
Quy định trong trại dịch bệnh là, chỉ cần bước vào cánh cổng này, trước khi ôn dịch được giải quyết, không ai được rời khỏi.
Thái y và học đồ của Thái Y Viện phụ trách nấu thuốc, dùng những người cảm nhiễm không nghiêm trọng làm thí nghiệm, xem có thể tìm được cách giải quyết ôn dịch không.
Nhóm cung nữ Vân Trân hỗ trợ chăm sóc những người bệnh.
Mỗi ngày, đều sẽ có người bị mắc bệnh được đưa tới đây.
Đồng thời, mỗi ngày đều có người chết bị mang đi.
Người sống trong trại bệnh dịch không có lúc nào là không sợ hãi và tuyệt vọng.
Vân Trân bận rộn ở đây ba ngày, vẫn không có cơ hội nhìn thấy Triệu Húc.
Mãi đến ngày thứ tư, nàng mới có cơ hội vô tình gặp được hắn.
Hôm ấy, thị vệ thân cận của Triệu Húc sốt cao.
Trong giai đoạn đặc biệt này, bị sốt có nghĩa là đã nhiễm bệnh.
Thị vệ kia nhanh chóng bị cách ly.
Sau khi thị vệ bị cách ly, mọi người bắt đầu lo cho sự an nguy của Lục hoàng tử Triệu Húc.
Nếu Lục hoàng tử xảy ra chuyện, người ở nơi này đừng hòng sống sót ra ngoài.
Thái y bắt mạch cho Triệu Húc.
Khi đó, Vân Trân trùng hợp nấu thuốc bên trong.
Nàng vừa mới bưng thuốc ra, xoay người liền đụng trúng Triệu Húc.
"Xin lỗi, ta không thấy..." Vân Trân vội xin lỗi.
Nhưng ngay lập tức, nàng phát hiện cổ tay bị đối phương nắm chặt, nhận ra có điều không ổn, nàng ngẩng đầu, liền đối diện với cặp mắt đen nhánh của Triệu Húc.
Triệu Húc từ khiếp sợ hoàn hồn lại, cảm xúc trong mắt biến thành phẫn nộ.
"Điện..."
Không đợi Vân Trân nói chuyện, Triệu Húc đã dùng sức kéo nàng vào phòng bên cạnh. Sau khi đóng cửa lại, hắn lệnh người bên ngoài không ai được phép vào trong.
"Sao nàng lại ở đây?"
Trong phòng không có người ngoài, Triệu Húc bắt lấy tay nàng, gầm lên
"Điện... Điện hạ, ngài làm nô tỳ đau..." Vân Trân nhíu mày.
Triệu Húc lập tức nới lỏng tay, nhưng không hề buông nàng ra.
"Tại sao nàng lại ở đây? Nàng có biết đây là nơi nào không? Không phải nơi để nàng tùy hứng! Ta lập tức sắp xếp ngươi đưa nàng rời khỏi nơi này!"
Nói xong, Triệu Húc liền muốn mở cửa gọi thị vệ bên ngoài.
"Đừng!"
Lúc này, Vân Trân ôm chặt lấy hắn, từ phía sau ôm lấy hắn.
"Đừng bắt thiếp rời đi, đừng đẩy thiếp ra, thiếp muốn ở lại đây, chàng biết thiếp muốn ở lại đây mà..." Vân Trân thấp giọng.
"Nơi này rất nguy hiểm! Nàng sẽ bị cảm nhiễm! Nàng bắt buộc phải rời khỏi đây!" Triệu Húc cắn răng, nhẫn tâm gạt tay nàng ra.
"Thiếp sẽ không bị cảm nhiễm, thiếp cũng sẽ không bị cảm nhiễm!"
Triệu Húc dừng lại.
"Chàng biết thiếp hiểu y thuật. Y thuật của thiếp không hề thua kém những lão thái y kia, có lẽ có thể giúp ích được cho người cảm nhiễm ôn dịch. Nếu thiếp đi rồi, tỷ lệ tìm được cách chữa trị sẽ ít đi một nửa..."
Vân Trân nói tới đây, nhận thấy Triệu Húc dần bình tĩnh lại.
Vì thế nàng đi tới trước mặt hắn, ngẩng đầu lên, hỏi: "Nếu hôm nay đổi lại người bắt buộc phải ở đây là thiếp, thiếp nghĩ, chàng cũng sẽ không vứt bỏ thiếp mà rời đi, đúng không?"