Thỉnh an xong, Đức Phi cho mọi người lui xuống, ngay cả cung nữ tâm phúc Bích Diên cũng ra ngoài.
Triệu Húc đứng trước mặt Đức Phi.
"Ta mới từ Hàm Thục Cung trở về." Đức Phi buông quả nho trong tay xuống, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Triệu Húc, "Con mới biết ta vừa từ bên đó nghe được tin gì không?"
Triệu Húc cúi đầu, không đáp.
Có điều trong lòng hắn đã có suy đoán.
"Thục Phi nói với ta, Trản Anh phải về Bắc Cương." Đức Phi nheo mắt, "Con biết chuyện này không?"
"Nhi thần biết."'
"Vậy con biết chuyện này có ý nghĩa gì không hả?" Đức Phi lạnh giọng.
"Nhi thần biết."
Bang!
Hắn vừa dứt lời, Đức Phi liền đập bàn một cái.
"Nếu đã biết, vì sao con không cản nàng ấy lại?" Đức Phi trừng mắt, "Trong lòng con hẳn biết rõ, Liễu gia quan trọng với chúng ta thế nào. Thời điểm phụ hoàng con còn là Ninh Vương, mẫu tử chúng ta không sợ, bởi vì sau lưng chúng ta còn có Tô gia, tiền tài của Tô gia đủ để chống đỡ cho con những gì con muốn. Nhưng khi ấy, thứ chúng ta tính toán chẳng qua là vị trí thế tử của Ninh Vương phủ. Mà hiện giờ, thứ chúng ta mưu hoa là vị trí người thừa kế giang sơn tương lai!"
Nói tới đây, Đức Phi dừng lại một chút, "Ban đầu, triều đình chia làm hai phe. Văn có Hoài An Hầu phủ Vương gia, võ có Trấn Bắc Hầu phủ Liễu gia. Hiện tại, thứ chúng ta tính toán không phải một thương hộ nhỏ nhoi như Tô gia có thể hỗ trợ được. Chúng ta cần một trong hai nhà này duy trì, tương lai con mới có khả năng làm chủ Đông Cung! Vấn đề này, con rốt cuộc có hiểu không?"
"Nhi thần hiểu."
"Nếu đã hiểu, vì sao còn làm ra chuyện hồ đồ này? Trản Anh ái mộ con, mẫu phi không tin ngay lúc này nàng ấy lại chủ động muốn về Bắc Cương, khẳng định là con đã nói gì đó. Con, rốt cuộc đã nói với nàng ấy cái gì?"
"Nhi thần chỉ nói sẽ không cưới nàng ấy làm vợ." Triệu Húc thấp giọng.
"Hỗn trướng!" Đức Phi đập bàn lần nữa, "Con quỳ xống cho ta! Quỳ xuống!"
Hai mắt Triệu Húc ảm đạm, quỳ xuống.
"Con có phải cảm thấy mình trưởng thành rồi, cánh cứng rồi, mẫu phi không quản được, cho nên mới tùy ý làm bậy đúng không?" Đức Phi hít sâu mấy hơi, dần bình tĩnh lại.
"Nhi thần không dám."
"Con không dám?" Đức Phi cười lạnh, "Theo ta thấy, con dám đấy! Bằng không, sao lại cự tuyệt Liễu gia! Con có biết Trản Anh rời kinh, điều này có ý nghĩa gì không?"
"Nhi thần biết."
Điều này có nghĩa bọn họ và Liễu gia kết thân không thành, ngược lại trở thành kẻ địch.
Nhưng dù vậy, Triệu Húc cũng không muốn tiếp tục mắc sai lầm.
"Xin lỗi mẫu phi." Triệu Húc ngẩng đầu, nhìn nữ nhân trước mặt hắn, "Mẫu phi muốn nhi thần tranh đoạt vị trí kia, nhi thần không dám không nghe. Nhưng mẫu phi bảo nhi thần cưới nữ nhân mình không yêu làm thê tử, xin mẫu phi thứ lỗi nhi thần làm không được! Huống hồ, nhi thần cảm thấy liên hôn với Liễu gia không phải kế sách tốt nhất."
"A, con còn muốn giảo biện?" Đức Phi cười lạnh.
"Nhi thần không dám." Triệu Húc ôm quyền hành lễ, "Xin mẫu phi nghe nhi thần nói một lời."
Triệu Húc nói xong, trong phòng an tĩnh hồi lâu
"Con muốn thuyết phục ta thế nào?" Đức Phi đè nén lửa giận trong lòng, hỏi.