Trong đình hóng gió ở bên cạnh, Lưu Vân Bạch đã chờ ở đố.
Trên đường tới, vì tranh thủ thời gian, bọn họ ra roi thúc ngựa.
Lúc trở về không cần vất vả như vậy, nên dùng xe ngựa.
Thời điểm tường thành Lâm Châu biến mất phía sau, Vân Trân buông màn xe xuống.
Lần này trở về không biết sẽ thế nào?
Triệu Húc cãi lệnh Tô trắc phi, ở lại Lâm Châu thành gần hai tháng, chỉ sợ trở về lại lăn lộn một phen.
Mà nàng, có thêm một đệ đệ.
Đồng thời, tầng giấy với Triệu Húc cũng bị đâm thủng.
Nàng nên xử lý quan hệ của họ thế nào đây!
Còn cả chuyện của Ngụy Thư Tĩnh.
Mãi đến khi bọn họ rời khỏi Lâm Châu thành vẫn không có tung tích của Ngụy Thư Tĩnh.
Tuy rằng nói không có tin tức là tin tức tốt nhất.
Nhưng trong lòng Vân Trân vẫn cảm thấy bất an.
...
Bọn họ tốn nửa tháng, đến giữa tháng bảy về tới kinh thành.
Khi đó, quản gia của Ninh Vương phủ sớm đã chờ bên ngoài.
Về tới Ninh Vương phủ, bọn họ liền đi thỉnh an Ninh Vương trước.
Mà Vân Trân dẫn theo A Cửu tới Hồi Xuân Đường.
Trên đường trở về, nàng đã nghĩ kỹ. Nếu A Cửu và Lý nãi nãi biết chút y thuật, không bằng tạm thời để hắn ở lại Hồi Xuân Đường, cho hắn theo đại phu ở đây tiếp tục học tập.
Đồng thời, thân phận hiện giờ của nàng là Vân đại phu, để A Cửu ở Hồi Xuân Đường cũng rất hợp lý.
Chờ sắp xếp cho A Cửu xong, Vân Trân mới thay y phục, vội vàng chạy về Ninh Vương phủ.
Về chuyện nàng không ở vương phủ mấy ngày, Bích Diên giải thích với bên ngoài rằng, Vân Trân làm việc không tốt chọc giận nàng ta, hai tháng nay bị đày đi thôn trang chịu khổ.
Còn về đi đâu, người ở Thính Tuyết Hiên không ai hỏi thăm.
...
Trở về căn phòng xa cách hai tháng.
Trở về Ninh Vương phủ quen thuộc.
Hoàn cảnh quen thuộc, người quen thuộc.
Nhưng Vân Trân lại có cảm giác đã qua mấy đời.
Cảm giác này thật sự khiến người ta không thở nổi.
Ngày tháng ở Lâm Châu thành tuy tràn ngập uy hiếp, nhưng nơi đó cách xa kinh thành, trong chốn giang hồ lại có vài phần tự tại.
Vân Trân về phòng không bao lâu, Hắc đại nhân ngậm một con chim sẻ từ bên ngoài nhảy vào cửa sổ. Nó vốn muốn nhảy lên ngăn tủ, nhưng đột nhiên phát hiện người biến mất đã lâu xuất hiện trong phòng, giật mình há miệng, chim sẻ từ miệng nó vội bay đi.
"Meo!"
Nó kêu mấy tiếng, ở trong phòng đuổi theo chim sẻ.
Chim sẻ bay vòng quanh nóc nhà, cuối cùng cũng tìm được cửa sổ, nhắm chuẩn cơ hội, vỗ cánh bay ra ngoài.
"Meo!"
Hắc đại nhân giận dữ, muốn đuổi theo.
Nhưng thời điểm nó nhảy lên cửa sổ lại dừng lại, quay đầu chăm chú nhìn nàng.
Vân Trân giống như hiểu ý, phất tay với nó: "Đi chơi đi, ta không đi."
Hắc đại nhân nghe được câu trả lời, lúc này mới vừa lòng nhảy xuống cửa sổ, chạy đi.
Vân Trân nhìn theo, khẽ cười, tâm trạng vốn có chút áp lực hiện giờ đã khá hơn một ít.
Nhưng ngay lúc này, bên ngoài có người gõ cửa.
Vân Trân quay đầu, thấy Bích Diên đẩy cửa đi vào, nụ cười trên mặt còn chưa kịp cất đi, đã nghe nàng ta nói: "Nương nương tìm ngươi."
"Vâng, muội qua đó ngay." Vân Trân đưa tay xoa mặt, đi theo Bích Diên.