Bao năm trôi qua, nàng đương nhiên biết sư phụ chờ mong về nàng nhiều thế nào, nhưng hiện tại, nàng chỉ có thể cô phụ sư phụ.
Giữa sư đồ lần nữa rơi vào trầm mặc.
Không biết qua bao lâu, Độc Thủ Y Tiên lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng: "Nếu không có đứa nhỏ này, con có lẽ còn có thể vượt qua mùa đông năm nay. Nhưng hiện tại, sợ rằng ba tháng con cũng không chịu nổi."
Rầm!
Độc Thủ Y Tiên vừa dứt lời, mâm trong tay Triệu Húc rơi xuống đất, phát ra tiếng vang.
Vân Trân giật mình.
Bầu không khí trong phòng khách như đọng lại.
Áp lực khiến người ta không hít thở nổi.
Vân Trân cứng đờ ngồi yên một chỗ, không dám quay đầu.
Triệu Húc cũng đứng yên ở cửa, sắc mặt trắng bệch.
Môi hắn run rẩy, nhìn Độc Thủ Y Tiên, lại nhìn Vân Trân ngồi cạnh Độc Thủ Y Tiên.
"Lời tiền... Tiền bối nói... Là có ý gì? Không chịu nổi qua ba tháng? Lời này... Lời này rốt cuộc là có ý gì? Là ta nghe lầm sao? Hay là ta đang nằm mơ?" Triệu Húc đi nhanh tới trước mặt Vân Trân, bắt nàng không thể không nhìn mình, "Rốt cuộc là có ý gì? Ba tháng? Chuyện này... Chuyện này không thể là sự thật!"
Triệu Húc lắc đầu, lảo đảo lui một bước.
Hắn nhìn Vân Trân, muốn từ nét mặt Vân Trân nhìn thấy một lời giải thích. Chỉ cần nàng do dự, có nghĩa là hắn nghe lầm.
Hắn nghe lầm, chuyện này chính là giả. Nhưng...
"Trân Nhi?" Triệu Húc đột nhiên đi tới nắm tay nàng, run rẩy hỏi, "Nàng nói ta biết, nàng nói ta biết chuyện này là giả đúng không? Lời tiền bối vừa nói là ta nghe lầm. Người mà tiền bối nói căn bản không phải là nàng... Hoặc là, nàng còn muốn rời khỏi ta, cho nên cố ý nhờ tiền bối một vở kịch như vậy, là muốn ta thả nàng đi... Trân Nhi, nàng nói gì đi. Nàng nói ta biết, nàng nói ta biết..."
Không chỉ giọng nói, ngay cả tay hắn nắm lấy Vân Trân cũng đang run rẩy.
Hắn không tin, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Mùa đông gì? Ba tháng gì?
Tất cả đều là giả, đều gạt người.
Hắn và Trân Nhi vất vả lắm mới đi đến ngày hôm nay. Hắn từ bỏ vị trí Thái Tử, tới Quán Châu, bọn họ gặp lại ở Quán Châu, hiện tại trong bụng Trân Nhi còn có hài tử của họ...
Hắn vẫn luôn cho rằng ông trời thấy hắn chịu khổ quá nhiều, thấy Trân Nhi chịu khổ quá nhiều, muốn bồi thường cho họ. Hắn vẫn luôn cho rằng mình đã rất may mắn, ông trời vẫn chiếu cố hắn. Dù sao, mặc kệ trước đó gian nan thế nào, nhưng ít ra hiện tại, bọn họ đã được ở bên nhau.
Không chỉ hiện tại, bọn họ sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Nắm lấy tay người, cùng nhau đầu bạc.
Nhưng khi nãy hắn nghe thấy gì?
Tiền bối nói, chỉ sợ Trân Nhi ngay cả ba tháng cũng không qua được?
Sao có thể?
Ông trời sao có thể tàn nhẫn với hắn như vậy? Sao có thể tàn nhẫn với Trân Nhi như vậy?
Cho hắn hi vọng, khiến hắn mừng như điên, để hắn cho rằng mình là người hạnh phúc nhất. Nhưng sau đó lại tàn nhẫn cướp đoạt hạnh phúc của hắn, còn cả máu, cả thịt, còn cả xương cốt của hắn... Khiến thân thể hắn đầy những lỗ thủng, máu không ngừng trào ra.