Tới nước này, Tô trắc phi không thể không coi trọng, hạ lệnh cấp người trong sơn trang vào rừng cây sau núi.
Đồng thời, Tô trắc phi lại đi gặp thôn trưởng, sau khi thương lượng, quyết định trong thời điểm đặc biệt này, Thanh Lương sơn trang sẽ phát tiền định kỳ cho thôn dân, miễn cho họ vì kế sinh nhai mà mạo hiểm vào lần. Bù lại, nam tử trai tráng mỗi ngày phải tuần tra gần Thanh Lương sơn trang, bảo đảm an toàn cho người bên trong.
An bài xong, Tô trắc phi dường như vẫn chưa yên lòng, suốt đêm viết hai phong thư. Một phong thư gửi tới quận Xích Thủy cho cửa hàng của Tô gia, phong thư còn lại gửi lên núi Xích Phong, dặn dò Triệu Húc chú ý an toàn.
Có điều, so với tình hình căng thẳng bên ngoài, hạ nhân trong Thanh Lương sơn trang dường như không có gì phải lo lắng. Ngoại trừ không thể ra sau núi, không thể chạy loạn bên ngoài, hiện tại và lúc trước cũng không có gì khác biệt, thỉnh thoảng nhìn thấy thôn dân tuần tra bên ngoài, chỉ cảm thấy Tô trắc phi quá cẩn thận.
Quả Nhi là một trong số đó.
"Trân Nhi, ngươi cùng ta ra sau núi đi." Hôm nay sau giờ Ngọ, Vân Trân và Quả Nhi làm xong việc dưới bếp, Quả Nhi lén kéo nàng qua một bên, nói.
Vân Trân vốn định lắc đầu, có điều thấy Quả Nhi lộ vẻ khó xử, nên không vội vã cự tuyệt, mà hỏi: "Ngươi ra sau núi làm gì?"
"Ta, ta..."
Quả Nhi cúi đầu chọc chọc ngón tay, có vẻ thẹn thùng.
Thì ra mấy hôm nay, nàng luôn mơ thấy Châu Nhi đã chết năm năm, hại nàng tối nào cũng không được yên giấc, ban ngày không có tin thần. Cho nên, Quả Nhi muốn ra sau núi đốt chút tiền giấy.
Tuy rằng Quả Nhi không tin chuyện người tộc Cổ Tát chạy tới gần sơn trang giương oai, nhưng lại kiêng kị mệnh lệnh của Tô trắc phi, sợ bị người ta phát hiện.
Trân Nhi lại luôn thông minh, có thể nói chuyện trước mặt nương nương, bởi vậy Quả Nhi mới kéo nàng đi cùng.
"Trân Nhi, cầu xin ngươi, đi cùng ta đi." Quả Nhi tỏ vẻ đáng thương, "Chúng ta không vào trong rừng, chỉ ra sau núi đốt tiền giấy rồi về. Nếu ngươi không đi cùng ta, vậy ta..."
"Được rồi, ta đi cùng ngươi." Vân Trân không chịu nổi sự khẩn cầu của nàng, bất lực đồng ý, "Có điều không phải hiện tại, chờ mặt trời xuống núi, chúng ta lại đi."
Giống như khi ấy, xung quanh núi rừng rất khó nhìn thấy bộ dáng của tộc Cổ Tát.
...
Buổi chiều, Vân Trân và Quả Nhi làm xong việc sớm. Nhân lúc không có ai, họ mang tiên giấy nến thơm đã chuẩn bị lúc sáng từ cửa sau sơn trang lén trốn ra ngoài.
Tránh được thôn dân tuần tra, bọn họ tới trước mộ của Châu Nhi.
Thời gian năm năm, trên mộ đã mọc đầy cỏ dại.
"Ngươi nói xem Châu Nhi cũng thật là, sao trong lòng cứ luẩn quẩn như vậy, còn muốn đi trộm đồ của nương nương chứ? Trộm đồ cũng thôi đi, lúc nàng ấy chuẩn bị được đưa về kinh thành, nàng ấy lại nhảy xuống vực... A, phi phi phi, ta nói cái gì vậy, Châu Nhi ngươi đừng trách ta, hôm nay ta đốt vàng mã cho ngươi, sau này ngươi đừng tới trong mộng của ta nữa..."
Quả Nhi quỳ gối trước mộ, đốt nến thơm, một bên đốt vàng mã, một bên thì thầm.
Vân Trân đứng phía sau nàng ấy, lẳng lặng nhìn phần mộ trước mặt.
Nếu thật sự có linh, Châu Nhi hẳn cũng không muốn nàng đốt vàng mã cho nàng ấy.
Nghĩ đến đây, nàng xoay người qua đi bên cạnh thở dài.
Đúng lúc này, đột nhiên có một bàn tay đầy máu trong bụi cỏ vươn ra túm lấy cổ chân nàng.