Chỉ thấy bên cái cây, Ngụy Thư Tĩnh an tĩnh đứng đó nhìn về phía hắn. Ban đêm lạnh lẽo, Ngụy Thư Tĩnh cứ lặng lẽ đứng như vậy, nếu không nhìn kỹ, rất dễ bị bỏ qua.
Triệu Húc không biết y đứng đó bao lâu, cũng không biết y nghe được ít nhiều. Hắn từ xa gật đầu với bằng hữu của mình, liền nâng bước ra ngoài.
Sau khi Đới Húc rời đi, tâm trạng Ngụy Thư Tĩnh vô cùng phức tạp mà đưa mắt nhìn phòng kho giam giữ Vân Trân.
Giờ phút này, y dường như suy nghĩ rất nhiều, lại giống như không nghĩ gì cả.
Cuối cùng, y thở dài một tiếng, trầm mặc rời đi.
...
Kể hết nghi hoặc và phân tích trong lòng cho "Ngụy Thư Tĩnh" nghe xong, tâm tình Vân Trân thả lỏng rất nhiều.
Ban đêm, nàng còn ngủ rất ngon giấc.
Sáng sớm hôm sau, Bích Diên tới.
Vân Trân vốn tưởng Bích Diên sẽ trực tiếp đưa nàng đi gặp Tô trắc phi, kết quả không ngờ, nang ta chỉ hỏi mấy câu, sau đó rời đi.
Hai ngày kế tiếp, Vân Trân bị nhốt trong kho.
Sau đó, nàng được thả ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, nàng mới biết chuyện Tô trắc phi mất đồ đã chấm dứt.
Châu Nhi ăn cắp trang sức của Tô trắc phi, bị phế một bàn tay, đồng thời lại bỏ thuốc vào đồ ăn của công nhân, phẩm hạnh không tốt, ba ngày sau bị trục xuất trở về kinh thành, giao cho vương phi ở vương phủ xử lý.
Còn về Vân Trân, biết chân tướng bỏ thuốc lại không tố giác, bị phạt nửa tháng tiền công.
...
Sau khi biết kết quả xử trí như vậy, Vân Trân cả kinh.
Tại sao lại như thế?
Vậy Xuân Nha đâu?
Chân tướng sự việc căn bản không phải như vậy?
Chuyện bỏ thuốc tạm thời không nhắc đến, chỉ riêng việc trộm trang sức, điểm đáng ngờ rất lớn.
Vân Trân muốn đi tìm Bích Diên, chỉ ra điểm đáng ngờ bên trong.
Nhưng Bích Diên lại tránh nàng không gặp.
Tô trắc phi nàng cũng không gặp được.
Cuối cùng, nàng chỉ có thể tìm tới Ngụy Thư Tĩnh, đi gặp Triệu Húc.
...
Nửa canh giờ sau, bọn họ ở vách núi tìm được Triệu Húc.
Giờ phút này, Triệu Húc đang ngồi bên cạnh núi, nhìn rừng núi xa xăm.
"Thiếu gia." Vân Trân gọi.
Triệu Húc quay đầu, đầu tiên nhìn Ngụy Thư Tĩnh, sau đó ánh mắt dừng trên người Vân Trân.
"Thiếu gia, nô tỳ có một chuyện muốn nhờ." Vân Trân nói.
Triệu Húc nghe vậy, ánh mắt lập lòe.
"Ta sang bên cạnh chờ hai người." Ngụy Thư Tĩnh nói. Sau khi nói xong, y đi đến đại thu cách đó không xa.
Bên vách núi, rất nhanh chỉ còn lại Vân Trân và Triệu Húc.
"Ngươi có chuyện gì?" Triệu Húc hỏi.
"Về nha hoàn Châu Nhi, chuyện ăn cắp trang sức của nương nương, nô tỳ có cách nhìn khác..." Sau đó, nàng nói phỏng đoán của mình cho Triệu Húc, "Bởi vậy chuyện này chắc chắn có ẩn tình khác. Nô tỳ khẩn cầu thiếu gia dẫn nô tỳ đi gặp Tô phi nương nương."
Ánh mắt Triệu Húc trở nên phức tạp: "Tại sao ngươi muốn tới cầu xin ta?"
Vân Trân sửng sốt: "Bởi vì nô tỳ tin thiếu gia bản tính lương thiện, tuyệt đối sẽ không thấy chết mà không cứu."
"Hay cho một câu không thấy chết mà không cứu! Nếu ngươi đã biết Châu Nhi bị đưa về vương phủ sẽ không có kết cục tốt, cũng biết mẫu phi đang tức giận, vậy ngươi vì lý do gì muốn mạo hiểm cầu tình cho Châu Nhi? Trân Nhi, ta vốn tưởng ngươi không giống những người khác."
Vân Trân ngơ ngẩn.
Là ảo giác sao?
Sao nàng lại cảm thấy giờ khắc này, Triệu Húc cất giấu đau thương trong mắt mà nhìn nàng.