"Nương nương muốn liên hôn với Liễu gia?" Bích Diên nhìn bà ta, "Nhưng Liễu gia hình như không có tiểu thư vừa độ tuổi."
"Sao lại không có?" Tô trắc phi nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta, "Nhiều năm trước, đệ đệ của Trấn Bắc Hầu chết trận sa trường, ta nhớ ông ấy có để lại một nữ nhi. Chỉ là sau này, vị tiểu thư Liễu gia đó vẫn luôn đi theo Trấn Bắc Hầu ở Bắc cương, trong kinh thành không nhiều người biết đến. Xét về tuổi tác, rất hợp với Húc Nhi."
"Nhưng nữ nhi Liễu gia đều vô cùng đanh đá, vị tiểu thư kia lại ở Bắc cương từ nhỏ, tính cách chỉ sợ..." Bích Diên do dự.
Triệu Húc xem như do nàng ta nhìn lớn lên, giống như người thân của nàng ta vậy.
Ở trong mắt nàng ta, Triệu Húc là tốt nhất, nên xứng với nữ tử tốt nhất thế gian. Cô nương Liễu gia đều giơ đao múa kiếm từ nhỏ...
"Thì sao?" Tô trắc phi hơi bực bội, "Cái Húc Nhi cưới là Liễu gia, không phải Liễu tiểu thư. Dù thế nào, ngươi cứ chuẩn bị trước, ta định một hai ngày tới sẽ đi mở lời với người ở Liễu Viên. Dù sao, nói đến tuổi thành hôn, vị ở Thư Quang Lâu kia còn xếp trước Húc Nhi."
Bích Diên thấy bà ta đã quyết, cũng không tiện nói gì thêm.
"Vâng, nô tỳ biết rồi. Vậy biểu tiểu thư bên kia..." Bích Diên xin chỉ thị.
"Trước mắt cứ để nó tới." Tô trắc phi nói, "Dù sao ca ca của ta cũng là thương nhân, chưa từng làm ăn mua bán lỗ vốn. Nếu không có lợi ích, huynh ấy sẽ không toàn lực hỗ trợ."
...
Bên này, Tô trắc phi mưu tính hôn sự cho Triệu Húc.
Bên kia, Lưu Vân Bạch cũng vừa nhận được lời nhắn từ phu nhân của Lại Bộ Thị Lang bảo Nha Sát mang tới.
"Chủ nhân, đây là ý của phu nhân." Nha Sát gục đầu.
Lại Bộ Thị Lang phu nhân chính là dưỡng mẫu Hạ thị của Lưu Vân Bạch cũng nhắc tới chuyện thành thân của hắn.
Lưu Vân Bạch lớn hơn Triệu Húc hai tuổi, năm nay vừa tròn mười tám.
Nam nữ ở Vân Hán Quốc, khoảng mười sáu mười bảy tuổi đã quyết định hôn sự, chờ tới mười tám tuổi sẽ thành thân. Mà con cái nhà quyền quý thường thành thân muộn một chút. Tuy thành thân muộn, nhưng thời gian nghị thân cũng sớm, có hài tử mới chào đời đã được định hôn sự.
Ở tuổi này như Lưu Vân Bạch còn chưa đính hôn, trong nhà sẽ bắt đầu thu xếp.
Hiện tại, Ninh Vương chưa có tôn tử. Nếu giữa hắn và Triệu Húc ai có thể cho Ninh Vương bế tôn tử trước, có được lợi thế con nối dõi này, vậy vị trí thế tử của tương lai, thậm chí quyền vị cao hơn...
Lưu Vân Bạch rõ điểm này.
Triệu Húc cũng rõ điểm này.
Nhưng điều kỳ lạ là, bọn họ giống như đã hẹn trước, cùng tránh "lối tắt" này.
"Phu nhân nhận được tin ở phía Bắc, nói Liễu tiểu thư không lâu nữa sẽ hồi kinh, đến lúc đó sẽ đi ngang rừng cây ở ngoại ô. Ý của phu nhân là hi vọng ngài khi ấy có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân, tranh thủ hảo cảm của Liễu tiểu thư." Nha Sát lại nói.
Nha Sát nói xong, Lưu Vân Bạch trầm mặc.
Nửa ngày sau, Lưu Vân Bạch cười lạnh, ánh mắt lộ ra một tia châm chọc: "Anh hùng cứu mỹ nhân? Bàn tính này đúng là không tệ. Liễu gia quả thật có thể lọt vào mắt bà ấy, chỉ là ta không ngờ, bà ấy thế mà lựa chọn nữ nhi đao phủ! Cũng đúng thôi, đây rất giống phong cách của bà ấy."
Mấy chữ cuối cùng, gần như nghiến răng nghiến lợi.
Chỉ cần đạt được mục đích, thủ đoạn nào cũng có thể dùng, ai cũng có thể lợi dụng.