Vân Trân vực dậy tinh thần, cùng đại phu kia giao lưu phương pháp trị liệu cho ngón tay và xương bánh chè.
Qua hai canh giờ, đại phu kích động nhìn Vân Trân.
"Thật không ngờ y thuật của phu nhân cao minh như thế. Lão nhân ta thật sự hổ thẹn." Đại phu ôm quyền.
"Đại phu khách khí. Trong tình huống thương thế nghiêm trọng như thế ngài có thể giúp tiểu nữ không chịu ảnh hưởng nhiều hơn, còn có thể xử lý những vết thương đó đã là khó có được lắm rồi." Vân Trân nói.
Kế tiếp, hai người lại khiêm tốn khen nhau vài câu.
"Xin phu nhân yên tâm, lão nhân lập tức trở về chuẩn bị, bảo đảm có thể trong vòng nửa năm giúp phu nhân xuống giường đi lại." Nói xong, đại phu gật đầu, rồi mang hòm thuốc rời đi.
Nửa năm...
Đại phu đi rồi, Vân Trân nhìn tay chân bị thương.
Thật ra nửa năm cũng coi như ngắn.
Nếu là vết thương bình thường, có lẽ thời gian hồi phục sẽ ngắn hơn. Nhưng cố tình cái tên Thất Công kia thời điểm đánh gãy xương bánh che của nàng, công cụ gã dùng lại quá đặc biệt. Món đồ đó cộng thêm kỹ xảo của Thất Công khiến vết thương ở đầu gối nàng vô cùng nghiêm tọng.
May mà Vân Trân là đại phu, hơn nữa còn là đại phu y thuật không tệ.
Xuống giường đi đường, ngón tay hoạt động cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Có điều muốn khôi phục như ban đầu vẫn là trận chiến lâu dài, cần người ta phải kiên nhẫn.
...
Thời điểm Triệu Húc trở về đã sắp qua giờ Tỵ.
Hắn nghe Ám Ngũ bẩm báo tình hình của Vân Trân, vẫn không yên lòng. Hắn vừa nghe vừa đi về phía phòng của Vân Trân.
Đến khi tới cửa, chuẩn bị đẩy cửa đi vào, hắn lại dừng bước.
Hắn nhìn chằm chằm căn phòng vẫn còn sáng đèn.
Giờ khắc này, hắn thế mà chùn bước.
Hắn phát hiện bản thân không biết phải đối mặt với Vân Trân thế nào.
Sau mọi chuyện, thứ hắn nợ Vân Trân ngày càng nhiều, đặc biệt là khoảnh khắc hắn ở đại lao nhìn thấy Vân Trân.
Hắn biết, Vân Trân sẽ không trách hắn.
Nhưng hắn lại không thể không trách chính mình.
Hắn không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, cứ thế đi vào quan tâm Vân Trân.
Cuối cùng, hắn rút tay về, đứng ngoài cửa chốc lát, liền xoay người tới phòng dành cho khách nghỉ ngơi.
...
Vân Trân biết có người ngoài cửa, nhưng lúc đầu, nàng không biết là ai.
Người ngoài cửa đứng một lát rồi xoay người bỏ đi.
Người nọ đi rồi, nàng mới biết thân phận của hắn.
Đôi mắt đen nhánh trở nên ảm đạm.
Nàng biết Triệu Húc đang tự trách.
Có lẽ hiện tại hắn cảm thấy hắn không có cách nào đối diện với nàng.
Thật ra như thế cũng tốt.
Vân Trân nghĩ.
Vừa lúc có thể cho nhau thời gian suy xét quan hệ của họ.
Bọn họ yêu nhau, điều này Vân Trân chắc chắn. Nhưng đồng thời, giữa họ lại có quá nhiều vấn đề. Cho dù phong ba lần này đi qua, nếu những vấn đề kia còn chưa giải quyết, tương lai vẫn sẽ có "hiểu lầm" tiếp theo. Cho nên, chi bằng mượn cơ hội này suy nghĩ lại.
...
Cứ thế, một người chủ động tránh mặt, một người bị động tránh mặt.
Đến cuối cùng, bọn họ thế mà đã không gặp nhau gần nửa tháng.
Cũng không thể nói là hoàn toàn không gặp nhau.
Vì chiến sự, Triệu Húc thường đi sớm về trễ, nhưng mỗi lần trở về hắn đều đứng từ xa nhìn phòng Vân Trân. Đôi khi nhân lúc nàng đã ngủ, hắn lén đi vào, đứng bên mép giường. Cũng chỉ khi nàng ngủ, hắn mới có thể gần nàng như vậy, mới có thể tham lam nhìn nàng một chút.