Mục lục
Truyện Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nương nương..."

Bích Diên chạy vào, bên cạnh còn dẫn theo Cốt Hùng mang đao.

Tô trắc phi thấy thế, trên mặt cũng không hề lộ chút kinh hoảng, ngược lại đánh giá Cổ Tát Cưu từ đầu tới đuôi một phen, sau đó phất tay với Bích Diên, bảo nàng ta lui ra, rồi hỏi Cổ Tát Cưu: "Ngươi là Cổ Tát Cưu, Cổ Tát Cưu là gì của ngươi?"

Cổ Tát Cưu khẽ cười, ngồi vào ghế trên bên cạnh: "Cổ Tát Vương là phụ vương của ta, ta là con trai thứ năm của Cổ Tát Vương. Những kẻ ngoài cửa mới là phản đồ của tộc Cổ Tát."


"Một khi đã vậy, ngươi còn dám xuất hiện?"

"Ha ha ha..." Cổ Tát Cưu bật cười, trên mặt để lộ sự phóng đãng không kiềm chế được vốn thuộc về gã, "Tại sao lại không dám? Chẳng lẽ nương nương muốn giao ta ra?"

"Vì sao không?" Tô trắc phi nhàn nhạt hỏi.

Vân Trân nghe đến đây, không khỏi căng thẳng.

"Nương nương!"

Cổ Tát Cưu chỉ cười nói: "Người thông minh đều không thích lãng phí thời gian, hiện tại ta ở đây nói thẳng với nương nương, vị trí Cổ Tát Vương, Cổ Tát Cưu ta ngồi chắc rồi! Thậm chí toàn bộ bộ tộc Nam Hoang sớm muộn cũng quy phục dưới chân ta! Nếu lần này nương nương giúp ta, ngày nào đó ta nhất định sẽ đáp tạ!"

Dứt lời, trong phòng rơi vào an tĩnh.

Không biết qua bao lâu, Tô trắc phi chậm rãi phất tay với Vân Trân: "Ngươi lui xuống trước đi."

"A, tạm thời đừng đi vội." Vân Trân đang muốn ra ngoài, Cổ Tát Cưu liền ngăn lại, "Trân Nhi cô nương có ơn cứu mạng ta, cũng là người mấu chốt thúc đẩy hợp tác giữa chúng ta. Ta nghĩ, nếu nương nương đã có ý hợp tác, vậy không bằng để Trân Nhi cô nương ở lại, chứng kiến hợp tác giữa chúng ta. Người thấy thế nào?"

Lời này tuy hỏi Tô trắc phi, nhưng Cổ Tát Cưu lại nhìn Vân Trân.

Vân Trân nhìn ra hứng thú không chút che giấu từ trong mắt gã, nếu không phải tình hình không phù hợp, nàng thật muốn lại đâm đối phương mấy châm.

Tô trắc phi nhìn Cổ Tát Cưu, lại nhìn Vân Trân, gật đầu: "Được."

"Nương nương đúng là người sảng khoái." Cổ Tát Cưu vỗ tay.

...

Nửa canh giờ tiếp theo, Tô trắc phi và Cổ Tát Cưu hợp tác thế nào, cuối cùng đạt thành hiệp nghị gì, Vân Trân làm người thứ ba ở đây chứng kiến từ đầu tới đuôi.

Nhưng giờ phút này, ba người bọn họ ở đây, ai cũng không biết minh ước đêm nay sẽ ảnh hưởng rất lớn tới Vân Hán Quốc cùng các bộ tộc Nam Hoang vào mười năm sau, thậm chí hai mươi năm sau, giống như thay đổi khí hậu.

"Vậy chúng ta hợp tác vui vẻ!" Cổ Tát Cưu cười nâng chung trà trong tay.

"Hợp tác vui vẻ!" Tô trắc phi cũng kính gã.

Rất nhanh, Bích Diên mang tin tức mới đến.

Đang có rất nhiều nhân mã từ sau núi hướng về sơn trang.

Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng.

Tô trắc phi nhanh chóng đưa ra quyết định bảo mọi người trốn vào mật thất.

...

Mật thất này trong lần sửa chữa sơn trang đầu tiên được thợ thủ công vô tình phát hiện. Diện tích bên trong rất lớn, có thể dự trữ lương thực nửa tháng, dễ thủ khó công, người bên ngoài muốn tiến vào không phải chuyện đơn giản.


Mọi người đi theo Tô trắc phi lui vào mật thất.


Có người trông thấy Cổ Tát Cưu và Cốt Hùng, lộ vẻ khiếp sợ.


Có điều, bị Tô trắc phi đe dọa, bọn họ không ai dám nói gì, chỉ sợ hãi đợi ở cách vách. Lúc này, Bích Diên bắt đầu kiểm tra nhân số, phát hiện thiếu phụ mẫu Tôn Thúy Châu. Nàng ta đang muốn xin chỉ thị của Tô trắc phi có cần ra ngoài tìm không, liền nghe tiếng bước chân hỗn loạn bên ngoài.


Người Cổ Tát tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK