Mục lục
Truyện Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng trong lòng nàng lại dâng lên cảm giác bất an.

"Sư phụ..." Vân Trân quay đầu nhìn Độc Thủ Y Tiên.

"Đúng... Đúng vậy... Chính là như vậy..." Độc Thủ Y Tiên tránh mặt nàng, nói, "Ít nhất hiện tại con có thể nhìn thấy, không phải là chuyện đáng mừng sao?"

"Thế ư?" Vân Trân xoa mắt, cúi đầu.

Nàng nên vui.

Lại được nhìn thấy thế giới rực rỡ này, lại được nhìn thấy thế gian tốt đẹp này, không cần sống trong thế giới đen tối kia, mỗi khi tỉnh lại, xung quanh ngoại trừ màu đen thì vẫn là màu đen...


Tuy rằng nàng đã cố gắng thích ứng với ngày tháng không có đôi mắt, nhưng cái cảm giác luôn bị bóng đêm bao trùm khiến nàng cô độc, cô độc vô tận.

Không nhìn thấy thế giới, giống như bị thế giới vứt bỏ.

Mà hiện tại, nàng có thể thấy được, nàng nên vui mới đúng.

Vân Trân nghĩ.

...

Buổi tối, Vân Trân múc nước rửa mặt.

Vô tình nhìn ảnh đôi mắt trong chậu nước, tay nàng dừng lại, cả người như bị sét đánh ngang, chỉ biết nhìn chằm chằm ảnh ngược trong chậu nước.

Rất nhanh, ảnh đôi mắt trong chậu nước kia lộ vẻ khiếp sợ và không tin được.

Đôi mắt đó quen thuộc như vậy, nhưng cũng xa lạ đến thế.

Quen thuộc, là vì nàng từ trên mặt một người vô số lần nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo không chút tình cảm.

Xa lạ là vì đôi mắt này không nên xuất hiện trên mặt nàng, không nên có ánh mắt như vậy. Bởi vì trong trí nhớ, đôi mắt này vĩnh viễn lãnh đạm, cho dù thời điểm quan tâm một người, cũng không nhìn ra bất cứ sự thay đổi.

Nhưng hiện tại, đôi mắt ấy lại tràn ngập cảm xúc không nên có.

Sao... Sao lại như thế...

Vân Trân giơ tay muốn sờ đôi mắt trong nước.

Nhưng đầu ngón tay vừa chạm vào, "đôi mắt" liền mất đi.

Lạch cạch.

Lúc này, có thứ gì đó rơi xuống.

Nàng nâng bàn tay còn lại sờ mặt, mới kinh ngạc phát hiện không biết từ khi nào, nàng sớm đã rơi lệ đầy mặt.

Nước mắt giống như chuỗi hạt châu bị đứt, liều mạng lăn xuống.

Vân Trân dù muốn lau, cũng không thể lau sạch.

...

Đốc đốc....

"Sư phụ!"

Độc Thủ Y Tiên đang định đi ngủ, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, sau đó là giọng của Vân Trân.

"Chuyện gì?" Độc Thủ Y Tiên hỏi.

"Có một chuyện, đồ nhi muốn thỉnh giáo sư phụ." Ngoài cửa, Vân Trân bình tĩnh nói.

Độc Thủ Y Tiên ngẩn ra, phủ thêm xiêm y, đi mở cửa cho nàng.

Sau khi mở cửa, khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của Vân Trân, cung mày ông nhíu lại.

"Sư phụ, đây thật sự là đôi mắt của con sao?" Vân Trân chỉ vào đôi mắt trên mặt nàng, hỏi.

Đôi mắt vốn lạnh nhạt hẹp dài kia giờ phút này vừa sưng vừa hồng, đương nhiên là vừa mới khóc.

"Sư phụ, người nói con biết đi." Thấy Độc Thủ Y Tiên im lặng, Vân Trân hỏi lại lần nữa.

A.

Độc Thủ Y Tiên thở dài trong lòng.

Nhìn đến cảnh này, ông nào không rõ, khẳng định là đồ nhi của ông đã phát hiện điều gì.


"Sư phụ?" Lúc này, Vân Trân đã nức nở.


Độc Thủ Y Tiên thở dài, nói: "Đúng vậy, đôi mắt này quả thật không phải của con."


Lạch cạch.


Hết câu, Vân Trân giống như nghe thấy trái tim mình có thứ gì đó vỡ nát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK