"Vâng, nô tài hiểu rồi." Nguyên Bảo đáp.
Chờ hắn lại ngẩng đầu, Triệu Húc đã đi xa.
Mà đầu óc hắn cũng dần từ kinh hỉ Triệu Húc ra ngoài bình tĩnh lại.
Ngoài thành?
Không cần lập bia?
Xử lý đơn giản?
Đây... Đây là có ý gì?
Nguyên Bảo há to miệng nhìn theo bóng dáng Triệu Húc, khiếp sợ không thôi.
Sao lại không lập bia, còn mai táng đơn giản?
Người chết bên trong là ai chứ? Vương gia, ngài ấy sao lại...
Nguyên Bảo không rõ.
Nếu không phải quá hiểu chủ tử nhà mình, những gì Triệu Húc vừa phân phó, khẳng định Nguyên Bảo sẽ liên tưởng theo hướng "bạc tình", "người đi trà lạnh"...
Nhưng hắn lại là hạ nhân đi theo bên cạnh Triệu Húc lâu nhất, hắn biết Triệu Húc không phải loại người "bạc tình".
Cho nên trong này... Đã xảy ra chuyện gì sao?
Nguyên Bảo không hiểu.
...
Mà lúc này, Triệu Húc đi tới trước Hàn Lan Viện, ngẩng đầu nhìn không trung xa xôi.
Trong ánh mắt tràn ngập ưu thương cùng phức tạp.
Thi thể kia không phải nàng đúng không?
Nếu không phải muốn lần cuối nhìn thi thể, chỉ sợ ta đã không phát hiện thi thể kia có điểm khác biệt với nàng.
Cho nên, đó không phải nàng đúng không?
Nàng đi đâu? Tại sao lại giả chết?
Vậy nàng, còn trở về không?
Dù bao lâu, sống hay chết, ta đều sẽ chờ nàng về.
...
Lộc cộc
"Dừng!"
Theo đó, xe ngựa dừng lại.
Lệ Vô Ngân quay đầu nhìn vào trong xe, nói: "Mặt trời sắp xuống núi rồi, cửa quan không thể thông hành. Đêm nay chúng ta ở lại trấn nhỏ này trước, sáng sớm ngày mai lại lên đường."
"Được." Trong xe, Vân Trân gật đầu.
Đi mấy ngày, bọn họ đã tới cửa quan, qua cửa quan, đi về phía Bắc, đó là tái ngoại, đồng thời cũng là địa bàn của mười tám bộ lạc phương Bắc.
Mười tám bộ lạc phương Bắc và Vân Hán Quốc giao hảo, thường có thương nhân qua lại giữa hai bên để làm ăn, cho nên đường đi an toàn, không cần quá lo lắng.
Huống chi trong ba người họ, có một người là giáo chủ ma giáo võ công xuất thần nhập hóa, một người là Độc Thủ Y Tiên y độc song tuyệt tiếng tăm lừng lẫy giang hồ, ngay cả Vân Trân, đừng nhìn nàng trúng Từ Bi Độ, cơ thể suy yếu, nhưng nếu người thường muốn bắt nạt nàng, chỉ sợ không dễ dàng thành công như vậy, ngược lại còn chịu thiệt.
"Khụ khụ khụ..." Vân Trân mang mũ rèm, từ trong xe đi ra.
Nàng đang muốn đi xuống, Lệ Vô Ngân liền duỗi tay ôm nàng từ trên xe ngựa xuống.
Vân Trân bất lực lắc đầu, nói tiếng "Đa tạ", Lệ Vô Ngân buông nàng ra.
Lúc này, sư phụ Độc Thủ Y Tiên của nàng cũng xuống xe ngựa.
"Đi thôi." Độc Thủ Y Tiên nói. Dứt lời, ông liền đi vào khách điếm.
"Khách quan, muốn nghỉ chân hay ở trò?" Bọn họ vừa vào, liền có tiểu nhị tới tiếp đón.
"Ở trọ! Ba phòng! Thuận tiện lấy chút đồ ăn, nhớ chuẩn bị rượu ngon cho lão nhân." Nói rồi, Độc Thủ Y tiên lấy tửu hồ lô đeo trên eo đưa cho tiểu nhị.
Độc Thủ Y Tiên thích rượu như mạng.
Cả quãng đường vì Vân Trân, ông không hề đụng đến một giọt rượu. Hiện tại, mắt thấy ngày mai phải rời khỏi Vân Hán Quốc, dù thế nào ông cũng phải uống một chút cho đỡ thèm.