Vui đùa gì vậy?
Vân Trân là nha hoàn, cho dù hôm nay Triệu Ngọc Dao giết chết nàng, bị người ngoài biết, nhiều nhất chỉ nói Triệu Ngọc Dao tàn nhẫn với hạ nhân.
Nhưng Triệu Du lại khác!
Triệu Du chính là nhi tử của Ninh Vương, Ngũ thiếu gia của Ninh Vương phủ.
Nếu Triệu Du chết, sự việc bại lộ, đến lúc đó Triệu Ngọc Dao có vương phi che chở, nhưng nha hoàn như các nàng thì sao? Bọn họ chắc chắn sẽ bị đẩy ra, bình ổn lửa giận của Ninh Vương và Thấm phu nhân.
Ngày thường, bọn họ lén bắt nạt Triệu Du là một chuyện, nhưng muốn họ hại Triệu Du mất mạng lại là chuyện khác.
"Các ngươi ngây ra đó làm gì? Còn không mau ra tay!" Triệu Ngọc Dao lúc này đã mất hết lý trí, chỉ một lòng một dạ muốn chơi chết Vân Trân. Còn về những vấn đề khác, cái gì là thủ túc thân tình, nàng ta không rảnh lo, "Chẳng qua chỉ là một kẻ ngốc mà thôi, có gì phải sợ?"
Bọn nha hoàn hai mặt nhìn nhau, lộ vẻ do dự.
"Tiểu thư, nô tỳ nguyện ý thay người cống hiến sức lực!" Đúng lúc này, Mặc Thư đứng dậy, khinh thường nhìn mấy nha hoàn sợ hãi rụt rè kia, sau đó tỏ lòng trung thành với Triệu Ngọc Dao, "Nô tỳ không sợ những việc đó! hơn nữa, nơi này hẻo lánh, đến cuối cùng cứ nói bản thân Ngũ thiếu gia chạy đến đây chơi, sau đó rơi xuống nước chết đuối. Dù sao, nó cũng không phải lần đầu rơi xuống nước. Lúc trước bình thường còn rơi xuống nước, bây giờ ngu dại, rơi xuống nước càng không có gì kỳ quái, người khác cũng sẽ không nghi ngờ!"
"Ha ha ha, Mặc Thư của ta, vẫn là ngươi thông minh nhất!" Triệu Ngọc Dao vỗ tay khen ngợi.
Mặc Thư lộ vẻ đắc ý.
Những nha hoàn khác nghe xong, cũng không còn do dự.
"Du Nhi, đệ rốt cuộc có tránh ra hay không?" Triệu Ngọc Dao chỉ vào Triệu Du, hỏi nó lần cuối.
Triệu Du không nhìn nàng ta, mà hai tay dùng sức ôm lấy Vân Trân, vùi đầu vào lòng nàng, như muốn cùng nàng sống chết có nhau.
"Hay! Hay lắm!" Ánh mắt Triệu Ngọc Dao trở nên ngoan độc, "Nếu đây là quyết định của đệ, vậy cũng không thể trách tỷ tỷ nhẫn tâm! Người đâu, ném nó cùng con tiện tì này xuống hồ!"
"Vâng, tiểu thư."
Nha hoàn nhận lệnh, cùng nhau xông tới nâng Vân Trân và Triệu Du lên, chuẩn bị ném xuống hồ.
"Dừng tay! Các ngươi dừng tay cho ta!"
Đúng lúc này, phía sau truyền tới một tiếng hét lớn.
Mặc Thư quay đầu, nhìn thấy Triệu Duẫn ngồi xe lăn, vẻ mặt phẫn nộ dẫn theo người đi về phía bọn họ. Những nha hoàn khác nghe thấy tiếng động, theo bản năng dừng tay. Nhưng Mặc Thư lại không, nàng ta nhìn Vân Trân, vừa lúc đối diện với ánh mắt lạnh băng của nàng.
Trong nháy mắt đó, Mặc Thư cắn răng, đẩy người bên cạnh. Tay người bên cạnh buông lỏng, Vân Trân và Triệu Du liền theo đó rơi xuống hồ.
"Các ngươi đang làm gì thế hả? Sao các ngươi dám làm như vậy?"
Triệu Duẫn ngồi trên xe lăn tới đây, tức giận tới cả người run rẩy.
Triệu Ngọc Dao há miệng thở dốc, trên mặt lộ vẻ hoảng loạn cùng căng thẳng, nàng ta hoàn toàn không ngờ Triệu Duẫn sẽ đến vào lúc này. Nếu là những người khác, Triệu Ngọc Dao không sợ, nhưng đây là Tam ca mẫu thân nàng rất coi trọng.
"Tam ca, muội..."
Nàng ta muốn giải thích, nhưng Triệu Duẫn đã không còn nhìn nàng ta, mà chỉ huy người phía sau nhảy xuống nước cứu người. Đồng thời, hắn chỉ vào nha hoàn Mặc Thư trốn phía sau, chất vấn: "Vừa rồi ta đã bảo các ngươi dừng tay, ngươi vì sao còn làm ra chuyện như vậy?"