"Ngụy thống lĩnh, chúng ta nên làm sao đây?" Có thị vệ xin chỉ thị Ngụy Thư Tĩnh.
Ở Vân Hán Quốc, ngự lâm quân phụ trách bên ngoài hoàng thành, còn cấm vệ doanh bọn họ phụ trách trong hoàng thành cùng an toàn của hoàng đế, nương nương hậu cung và các hoàng tử, đồng thời, cũng phụ trách bảo vệ Tàng Bảo Lâu.
Nhưng hôm nay lại có kẻ xâm nhập Tàng Bảo Lâu, hơn nữa còn lên tầng năm.
Khi Ngụy Thư Tĩnh mới vào cấm vệ doanh, đại thống lĩnh cấm vệ doanh đã nói với y, nếu không may kẻ trộm trốn vào tầng năm, bọn họ bắt buộc phải xin chỉ thị của bệ hạ, mới có thể hành động.
"Chờ." Ngụy Thư Tĩnh nhìn chằm chằm lối ra vào tầng năm, nói.
Thời điểm phát hiện có kẻ xông vào Tàng Bảo Lâu, liền có hộ vệ đi thông báo cho Lưu thống lĩnh, tính ra, Lưu thống lĩnh chắc đang trên đường tới.
...
Vân Trân dừng lại ở tầng sáu, nhưng vẫn không thấy người của cấm vệ doanh tới.
"Bọn họ đang đợi đại thống lĩnh của cấm vệ doanh." Triệu Húc nhìn ra nghi hoặc của nàng, nói, "Có kẻ xông vào tầng năm, bọn họ bắt buộc phải xin được chỉ thị của phụ hoàng, mới có thể đưa ra quyết định."
"Xin lỗi, là nô tỳ liên lụy ngài." Vân Trân nhìn hắn, nói.
Triệu Húc nhìn nàng một cái thật sâu: "Bây giờ ngươi nói chuyện này vẫn còn sớm. Nếu không muốn biến liên lụy thành sự thật, không muốn bị bọn họ bắt, vậy phải mau chóng nghĩ ra cách, xem còn có lối ra khác không, hoặc là nơi có thể ẩn nấp mà bọn họ không phát hiện được."
"Vâng." Vân Trân gật đầu.
Vẫn còn thời gian, quyết không thể ngồi chờ chết như vậy.
Nghĩ thế, Vân Trân cầm chặt hộp đựng ngọc linh chi chín lá, đánh giá xung quanh.
Càng nhìn, nàng càng cảm thấy nơi này giống địa cung của Thương Vương.
Không phải địa cung bọn họ mới tiến vào kia, là sau khi sụp đổ, nơi mà nàng, Lệ Vô Ngân và Tiểu Thư rơi xuống, địa cung thật sự.
Nàng nhíu mày, tiếp tục đi về phía trước.
Rất nhanh, một quan tài bạch ngọc xuất hiện ngay trước mật họ.
Thời điểm Vân Trân nhìn thấy quan tài kia, đồng tử co rụt lại.
Ngoại trừ chất liệu, hình dạng của quan tài, ngay cả điêu khắc bên trên cũng giống quan tài ở địa cung của Thương Vương như đúc.
Triệu Húc cũng để ý tới quan tài trước mặt.
Tuy rằng hắn chưa tới tầng cuối cùng trong địa cung của Thương Vương, nhưng sau khi tới nơi này, một cảm giác quen thuộc liền ập tới, thật giống như đã nhìn thấy ở đâu.
Triệu Húc nhíu mày.
Thời điểm Triệu Húc phát ngốc, Vân Trân đã dạo quanh tầng sáu một vòng, phát hiện ngoại trừ quan tài thì không còn nơi nào có thể ẩn thân.
Mà lối lên tầng bảy đã bị cửa sắt chắn lại.
Nên làm sao bây giờ?
Không lẽ cũng giống như ở địa cung của Thương Vương, trốn vào quan tài kia?
Trong lúc Vân Trân đang do dự, dưới lầu lại có người tới.
Lần này, ngoại trừ Lưu đại thống lĩnh của cấm vệ doanh, còn có cả hoàng đế.
Trước khi tới, Lưu thống lĩnh được thông báo có người xâm nhập vào tầng thứ năm của Tàng Bảo Lâu, vì thế, ông ta trực tiếp đi bẩm báo hoàng đế.
Hoàng đế vốn đang chơi cờ cùng mỹ nhân, sau khi biết, lập tức tới Tàng Bảo Lâu.
"Bệ hạ!"
"Bệ hạ!"
Sau khi nhìn thấy hoàng đế, thị vệ lập tức hành lễ.
"Miễn lễ." Hoàng đế phất tay, "Tình hình bên trên sao rồi?"
"Hồi bệ hạ, kẻ trộm xông vào Tàng Bảo Lâu, thời điểm đến tầng thứ tư, đụng phải cơ quan bên trong, bị chúng thần phát hiện. Hiện tại, kẻ trộm đang ở bên trên, vẫn chưa có động tĩnh." Ngụy Thư Tĩnh đứng ra, trả lời.